Trần Tĩnh Kỳ xem qua bức thư, khoé môi nhẹ nhếch, đưa tay vuốt tóc ngửa mặt nhìn trời; so với trước đó thì bộ dáng của hắn lúc này đã thay đổi rõ rệt, ánh mắt không còn đờ đẫn nữa mà rất có thần. Cả cái nhếch môi đầy ý tứ kia nữa, hình ảnh sai biệt hoàn toàn. Bất giác, Bao Bọc Vàng và Bao Tự có cảm tưởng kẻ đang đứng trước mặt hiện đã không phải Trần Tĩnh Kỳ mà bọn họ biết. Ở trên mình hắn dường như vừa mới sinh ra một cỗ khí chất xa lạ nào đó. Thậm chí là giọng điệu của hắn, nó cũng dường muốn đổi.
- Lão Bao, có một việc cần ngươi đi làm.
Phong thái chuyển biến quá đỗi đột ngột khiến cho Bao Bọc Vàng có chút sửng sốt. Hắn nghe ra đó không phải ý tứ nhờ vả như mọi khi mà là ra lệnh, thái độ của bậc bề trên dành cho kẻ dưới.
- Công tử, ngài muốn ta làm gì?
Bao Bọc Vàng âm thầm nghi hoặc, hỏi.
Trần Tĩnh Kỳ hé môi tính nói, song chợt liếc sang Bao Tự, chuyển ý:
- Tiểu Bao, ngươi đi pha cho ta một ít nước nóng. Ta cần tắm gội.
"Tiểu Bao"? Đây là lần đầu tiên Bao Tự mới nghe Trần Tĩnh Kỳ gọi mình như vậy. Rồi cả thái độ bề trên này nữa...
Hơi khó chịu, Bao Tự nói:
- Ngươi muốn tắm thì tự mình đi pha nước.
- "Ngươi"?
Khuôn mặt Trần Tĩnh Kỳ đanh lại:
- Bao Tự, ngươi hình như đã quên mất thân phận của mình.
- Ta...
- Ngươi là tì nữ của ta.
Trước mặt Bao Tự lúc này là một đôi mắt sắc lạnh, giống như một thanh bảo kiếm vừa mới được tuốt ra khỏi vỏ, khiến nàng bị chấn nhiếp.
- Thoả thuận giữa chúng ta có thời hạn ba năm, còn chưa hết. Ngươi thân là tì nữ, chuyện tôn kính chủ nhân, làm việc chủ nhân giao phó thì có gì không thoả?
- Ngươi...
- Thế nào? Không muốn giữ lời?
Trần Tĩnh Kỳ nhếch mép khinh thị:
- Ra ngoài hành tẩu trọng nhất chữ "Tín", ngươi không giữ được tín nghĩa thì về sau cũng đừng nên cầm kiếm vác đao đi lại ngoài đường nữa, ở nhà mà an phận làm hoàng hoa khuê nữ đi.
Từng câu từng chữ, ý tứ châm biếm nhạo khinh như những mũi dao đâm vào Bao Tự. Nàng tức giận, nhưng lại không biết phải phản bác ra sao. Bởi vì đạo lý mà Trần Tĩnh Kỳ hắn nói ra quả thật chẳng sai, hiện tại nàng đúng vẫn là tì nữ của hắn.
- Hừ...
Thái độ rất đỗi lạnh lùng, Trần Tĩnh Kỳ một chữ cũng không muốn nói thêm, gọi Bao Bọc Vàng đi vào phòng riêng giao phó nhiệm vụ.
...
Nửa giờ sau, Bao Bọc Vàng quay bước trở ra. Trên đường trở về phòng hắn có bắt gặp Bao Tự đang ấm ức vò nát mấy cánh hoa xuân...
- Bao Tự.
- Cha...
Bao Bọc Vàng thần tình phức tạp nhìn con gái, nói:
- Công tử... thay đổi rồi.
...
...
Hai ngày sau.
Tại Thính Phong Các.
Trần Tĩnh Kỳ chiếu theo lời hẹn của Viên Hi, đi đến gặp mặt. Hắn đến buổi sáng, đợi tới trưa vẫn chưa thấy bóng dáng Viên Hi đâu. Chả muốn ngồi không chờ đợi, hắn lại đi ra ngoài cùng với đám tài tử văn nhân đối ẩm ngâm thơ, từ lúc trưa cho đến hoàng hôn thơ ra không ít mà rượu uống vào cũng nhiều.
Ôm lấy một vò rượu Trúc Diệp Thanh, Trần Tĩnh Kỳ nằm dài trên một đoạn lan can, ở gần hoa viên của Túy Vân thi quán, dưới bóng chiều tà khép mắt mơ màng...
Bỗng, một mùi hương nhàn nhạt bay đến quấn quanh đầu chóp mũi, khiến cho hắn phải tỉnh dậy.
- Hmm... Ngươi rốt cuộc cũng chịu đến.
Viên Hi thấy hắn chỉ một lời đã liền đoán đúng thì nét mặt cũng lộ ra tiếu ý:
- Tại sao lại biết là ta?
- Mùi hương của ngươi.
Trần Tĩnh Kỳ mở mắt, ngồi dậy. Hắn cũng không trách Viên Hi tại sao lại bắt mình phải đợi lâu như vậy, chỉ tiện tay khui mở, đem vò rượu Trúc Diệp Thanh đang cầm đưa qua cho nàng.
- Là rượu mời hay rượu phạt?
- Ngươi nghĩ là mời thì nó là mời, nghĩ là phạt thì chính là phạt.
Viên Hi từ tốn đưa vò rượu lên miệng, nhấp một ngụm.
- Hmm... Mùi vị không tệ.
Đem rượu trả lại cho Trần Tĩnh Kỳ, Viên Hi xoay gót hướng Thính Phong Các bước đi, miệng không quên gọi:
- Lên lầu nói chuyện.
Tuy rằng từ trưa giờ đã uống qua không ít rượu nhưng bởi do có tửu lượng rất cao nên Trần Tĩnh Kỳ vẫn còn khá tỉnh táo. Hắn cầm theo vò rượu Trúc Diệp Thanh bước theo Viên Hi, tiến đến toà các nằm ở nơi cao nhất, phía bên trong của Túy Vân thi quán.
Theo các bậc thang, hai người chậm rãi bước đi. Ở tầng một và tầng hai thì mọi thứ vẫn bình thường, song khi đặt chân lên đến tầng ba, Viên Hi bỗng đột nhiên ngưng cước bộ, nét mặt cũng chợt nhăn lại. Nàng xoay đầu nhìn Trần Tĩnh Kỳ hiện đang còn ở bậc cầu thang bên dưới chầm chậm bước.
Trần Tĩnh Kỳ vẫn như cũ, thái độ điềm nhiên, không nói gì. Phía trên, Viên Hi cắn nhẹ bờ môi, nhanh chóng mở cửa căn phòng, tiến vào bên trong.
Soạt!
Khi Trần Tĩnh Kỳ vừa mới đặt chân qua làn ranh khung cửa thì ngay lập tức có một bàn tay đưa ra nắm lấy cổ áo, đem thân thể hắn ép vào vách tường.
Khuôn mặt hồng lên thấy rõ, Viên Hi tỏ ra tức giận:
- Ngươi đã bỏ thứ gì vào rượu?
- Hoan Lạc Tán.
Trần Tĩnh Kỳ bình tĩnh đáp. Hắn sớm đã xác nhận Viên Hi biết võ công nên chẳng ngạc nhiên, cũng hoàn toàn tin tưởng nàng sẽ không làm hại mình. Viên Hi nàng trúng phải xuân dược rồi, còn cần hắn để giải đấy.
*) Trước đây coi phim hay là đọc truyện vẫn thường nghe tới bốn chữ "hoàng hoa khuê nữ", nhưng đại khái chỉ hiểu đó là những thiếu nữ chưa xuất giá, còn ý nghĩa cụ thể thì thực tình không biết. Hôm nay tình cờ tra khảo thì rốt cuộc chính thức hiểu ra, nhân tiện chia sẻ với mọi người (Ai không hứng thú có thể lướt qua).
Trong quyển Tạp Ngũ Hành Thư thuộc bộ Thái Bình Ngự Lãm được biên soạn bởi Lý Phưởng đời Tống có viết: Nhà Lưu Tống thời Nam Bắc triều (420-479), con gái yêu của Tống Vũ đế Lưu Dụ là công chúa Thọ Dương trông rất mực xinh đẹp. Một buổi chiều mùng bảy tháng Giêng, công chúa cùng các cung nữ chơi đùa trong cung, đến khi mệt quá nàng bèn nằm bệt xuống dưới mái hiên của cung điện Hàm Chương mà nghỉ.
Lúc này, một cơn gió nhẹ thổi đến khiến những cánh hoa mai vàng nhẹ nhàng rơi xuống, trong có mấy bông vừa khéo lại rơi ngay trên trán của công chúa. Sau khi mồ hôi thấm vào, trước trán của nàng đã để lại một vết hoa nhàn nhạt hình dáng giống như cánh hoa mai vàng, khiến công chúa trông càng nhu mì quyến rũ. Các cung nữ thấy vậy, đều không nhịn được khen hay. Hoàng hậu thấy thế thì vô cùng thích thú, bảo công chúa hãy giữ lại nó, ba ngày sau mới dùng nước rửa đi.
Từ đó, công chúa Thọ Dương cũng thường hay ngắt mấy bông hoa mai vàng dán trên trán của mình để tăng thêm vẻ tú mỹ. Mọi người gọi cách trang điểm này là “hoa mai trang” (lấy hoa mai điểm trang). Không lâu sau, “hoa mai trang” đã lưu truyền rộng khắp trong hoàng cung, đồng thời cũng truyền đến dân gian. Từ các tiểu thư con gái nhà quan lại, danh gia vọng tộc cho đến các vũ nữ ca kỹ đều thi nhau bắt chước theo. Nhưng hoa mai lại có tính chu kỳ theo mùa, có người bèn gom nhụy hoa lại rồi chế thành loại bột có màu vàng dùng để trang điểm. Loại bột phấn này gọi là “hoa vàng” hoặc “hoa trên trán”. Người ta lại dùng miếng giấy mỏng, cánh hoa khô, cánh ve, vẩy cá, cánh chuồn chuồn… để tạo thành các hình dạng như hoa, chim, cá, sau đó bôi đầy phấn hoa vàng vào và đính lên trán, lên chỗ lúm đồng tiền, khóe miệng, tóc mai…
Có khi họ lại dùng phấn vẽ trực tiếp lên trán, lên hai má tạo thành các loại hoa văn. Trang điểm “đính hoa vàng” là phổ biến ở các thiếu nữ. Theo phong tục, sau khi xuất giá các cô gái phải thay đổi cách trang điểm. Vì thế, dân gian có câu:
“Kim triều bạch diện hoàng hoa tỷ
Minh nhật hồng nhan lục mấn thê
(Nàng nay má phấn hoa vàng
Mai này xuất giá tóc xanh má hồng).
Qua thời gian, hai chữ “hoàng hoa” đảo lộn dùng ở trước chữ “khuê nữ”. Vì thế tạo thành cụm từ “hoàng hoa khuê nữ” (khuê nữ hoa vàng), cách dùng này ngày càng thịnh hành trong dân gian, trở thành danh từ chỉ những thiếu nữ chưa kết hôn.
Thế nhưng, “hoa vàng” thời xưa cũng lại chỉ hoa cúc. Vì hoa cúc có sức chịu sương giá nên người ta dùng để ví với người có tiết tháo. Vì thế, “khuê nữ hoa vàng” (hoàng hoa khuê nữ) cũng là để ví với thiếu nữ còn trong trắng.
Tuy nhiên, theo một số tài liệu thì thật ra phong tục dán hoa vàng còn xuất hiện trước cả thời Lưu Tống. Nhưng Tà thì Tà thích câu chuyện bên trên...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT