Một nhát dao cắm vào bắp đùi, máu tươi lập tức chảy ra, chả mấy chốc đã làm ướt đẫm chiếc quần bên trong lẫn trường y phía ngoài của Trần Tĩnh Kỳ.
Bao Tự xem cảnh ấy, thần tình cuống quýt:
- Trần Tĩnh Kỳ ngươi làm cái gì vậy?!
Trần Tĩnh Kỳ nửa nhăn nhó nửa vẫn gượng cười, đáp:
- Ta nói rồi, trong lòng ta cảm thấy rất có lỗi vì đã không dằn được tình cảm mà mạo phạm nàng... Bao Tự, ta... không muốn bị nàng ghét bỏ.
- Ngươi...!
- Bao Tự, nàng tha lỗi cho ta được không... Khục khục...!
- Ngươi đừng có nói nữa! Để ta đi lấy thuốc cầm máu cho ngươi!
Nói rồi Bao Tự chạy như bay ra ngoài, lúc quay trở lại thì trên tay đã có thêm mấy chiếc lọ. Hẳn là vừa mới lấy từ chỗ của Bao Bọc Vàng.
- Đưa ta coi!
- Bao Tự!
Trần Tĩnh Kỳ giơ tay cản lại, không để Bao Tự động đến vết thương.
- Bao Tự, để ta tự làm.
- Cứ để ta!
- Không được...
Trần Tĩnh Kỳ ra vẻ khó xử:
- Bao Tự, chúng ta... nam nữ thụ thụ bất thân.
Bao Tự nghe câu ấy, mới chợt nhớ ra là vết thương của Trần Tĩnh Kỳ nằm ở phần trên của bắp đùi, rất gần với nơi "đó". Nàng thân là nữ nhi, sờ soạng như thế... cũng không ổn. Nhưng mà...
- Giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn...!
- Ta không muốn lại thất lễ với nàng.
Trần Tĩnh Kỳ đem lọ thuốc cầm máu trên tay Bao Tự đoạt lấy, bảo:
- Để ta tự làm. Nàng hãy mau đi gọi phụ thân nàng về...
Cho rằng như thế cũng thoả đáng, Bao Tự lúc này mới đồng ý. Dù sao việc rịt thuốc cầm máu chính Trần Tĩnh Kỳ cũng có thể tự làm, hiện đáng lo chăng là chuyện chữa trị vết thương sau khi cầm máu. Mà cái khoản này, Bao Tự nàng lại không thể giúp được, chỉ có phụ thân của nàng...
- Được rồi, ngươi ở yên đây! Ta lập tức đi gọi cha ta!
Thanh âm vừa dứt thì Bao Tự cũng liền xoay người, toan chạy đi. Bỗng, một bàn tay vươn ra nắm giữ tay nàng.
Bao Tự quay đầu lại thì thấy ánh mắt thâm tình của Trần Tĩnh Kỳ đang chăm chú nhìn nàng.
- Bao Tự, đừng giận ta nữa... được không?
Cái tên này, bị thương như vậy rồi mà lúc này còn...
Bao Tự cắn môi, rốt cuộc đành thoả hiệp:
- Ta tha lỗi cho ngươi...
Trần Tĩnh Kỳ dõi theo thân ảnh người vừa chạy đi, lúc hình bóng Bao Tự hoàn toàn khuất dạng thì nét mặt hắn cũng liền thả lỏng, khôi phục như thường, nào có nửa điểm đau đớn.
- Phù...
Hắn thở phào một hơi, có chút đắc chí mỉm cười:
- Khổ nhục kế đã thành công.
Không sai, tất cả những lời hắn đã nói ban nãy đều là gạt người, thậm chí đến nhát dao tự mình đâm xuống, nó cũng chẳng phải thật. Kỳ thực trước khi tới tìm Bao Tự, Trần Tĩnh Kỳ hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi. Hắn đã lén giấu một cái túi da với những sợi bông ở bên trong quần, chỗ bắp đùi - chính cái vị trí mà hắn đã cầm trủy thủ đâm vào.
Máu ư? Tất nhiên cũng là giả.
...
- Công tử, ngài quả thật là "thần nhân" a.
Trong phòng, Bao Bọc Vàng ngồi nhìn kẻ trên giường, nói lời châm chọc. Hắn tức. Vị An Vương điện hạ này lại "làm trò" với con gái hắn...
Trần Tĩnh Kỳ có chút ngượng ngùng:
- Lão Bao, ngươi đừng có hiểu lầm. Lần này ta làm như vậy thực ra cũng là vì suy nghĩ cho nàng ấy thôi.
- Ồ, vậy sao Bao Bọc Vàng ta lại không nhìn ra?
- Lão Bao, ta chỉ là không muốn Bao Tự tiếp tục khó ở. Ngươi không thấy mấy hôm nay tâm tình nàng ấy rất tệ ư? Mà, nàng ấy như vậy, ta và ngươi cũng đâu có thoải mái được đúng không?
Bao Bọc Vàng nghiền ngẫm, cảm thấy hình như cũng có lý.
Trần Tĩnh Kỳ tiếp tục:
- Lão Bao, ta thề với ngươi là lần này trong lòng ta chẳng có chút ý nghĩ xấu xa nào về Bao Tự cả, hết thảy chỉ vì muốn Bao Tự bỏ qua chuyện cũ mà thôi...
Bao Bọc Vàng im lặng ngồi nghe, thần sắc dần hoà hoãn lại.
- Thôi được, lần này ta tạm tin công tử.
- Lão Bao, ngươi hiểu được như vậy, ta thật cảm kích.
Trần Tĩnh Kỳ thầm thở phào, song, hắn nhẹ nhõm còn chưa được bao lâu thì khuôn mặt đã liền biến đổi, trở nên khẩn trương.
Bao Bọc Vàng nói:
- Công tử ngài không cần cảm kích, bởi vì chuyện ngài diễn kịch, toàn bộ ta sẽ đem kể hết cho nữ nhi nghe.
- L-Lão Bao, ngươi...
- Công tử nghỉ ngơi, bây giờ ta đi nói với Bao Tự.
Trần Tĩnh Kỳ lúc này cũng đã bước xuống giường. Hắn nhìn chằm Bao Bọc Vàng; phía đối diện, Bao Bọc Vàng cũng nhìn chằm hắn. Cứ thế, một già một trẻ đứng bất động, vừa dò xét vừa ngầm gửi thông điệp cho nhau.
Qua một đỗi lâu, Trần Tĩnh Kỳ mở miệng nói:
- Những món đồ vật mà ta đã đem cất giấu, cho ngươi một phần năm.
- Hai phần tư.
Bao Bọc Vàng hồi âm.
- Một phần tư.
- Hai phần tư.
- Một phần tư, không thể hơn.
- Được, ta lập tức đi kể cho Bao Tự.
- Hai phần tư!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT