Thân khoác một bộ trường y màu xám, Châu Vân cùng bốn tên thị vệ đi thẳng vào toà phủ đệ tồi tàn.
Khoát tay bảo đám thị vệ chờ ở một bên, Châu Vân tiến lại chỗ hoa viên, nơi Trần Tĩnh Kỳ và Bao Bọc Vàng đang ngồi.
- An Vương, ngài hảo.
"An Vương"? Trần Tĩnh Kỳ và Bao Bọc Vàng nghe cách xưng hô của Châu Vân như vậy, không khỏi hoài nghi. Mấy lần trước, đối phương nếu chẳng gọi "chất tử" thì cũng là hô "công tử", tại sao bây giờ lại biến thành "An Vương" rồi?
Lại nói, so với mấy lần trước thì lần này thái độ của Châu Vân rõ ràng thân thiện hơn rất nhiều, bên trong ẩn ẩn còn có mấy phần tôn kính.
"Không lẽ biểu hiện đêm qua của ta ở Thái tử phủ đã khiến Lý Long Tích "hài long"..."
Trần Tĩnh Kỳ hữu lễ hướng Châu Vân cười đáp:
- Châu quản sự, chúng ta lại gặp.
- An Vương, ngài không thích thấy ta hay sao?
- Nào có! Nào có!
Trần Tĩnh Kỳ vội xua tay:
- Từ lúc Tĩnh Kỳ từ Trần quốc sang đây, mọi thứ đều là nhờ có Châu quản sự giúp đỡ...
Châu Vân thầm vừa ý. Hắn nhìn mặt Trần Tĩnh Kỳ, nghi hoặc hỏi:
- An Vương, mắt ngài... làm sao vậy?
- Cái này...
Trần Tĩnh Kỳ tỏ ra ngại ngùng:
- Đêm qua ta hơi quá chén, lúc trở về... bị vấp hòn đá té ngã, thành ra...
Nói tới đây, hắn làm như sực nhớ điều gì, nét mặt đổi sang lo lắng, thanh âm cũng hạ thấp đi nhiều:
- Châu quản sự, đêm qua ở phủ Thái tử... ta có làm gì thất lễ với Thái tử không?
- Với Thái tử thì không có, chỉ là... Đại công tử của Thái úy đại nhân - Cao Trạm - thì đã bị An Vương ngài làm đổ hết cả chiếc bàn đang ngồi, quần áo cũng bị rượu và thức ăn vấy bẩn.
Trần Tĩnh Kỳ vờ khẩn trương:
- Chuyện này... ta thật không có cố ý! Ta...
- Châu quản sự, Cao công tử, ngài ấy...
Châu Vân cười lắc đầu, trấn an:
- An Vương ngài không cần lo lắng, Cao công tử là người rộng lượng, cũng không có chấp.
- Phù... may quá...
Liếc xem biểu hiện của Trần Tĩnh Kỳ, trong lòng Châu Vân càng thêm khinh thị.
- Hừm... An Vương, Thái tử điện hạ thấy ngài đêm qua quá chén, hôm nay vừa ngủ dậy liền nhớ tới, cho nên sai ta đến để hỏi thăm.
- Ồ, Tĩnh Kỳ đa tạ thịnh tình của Thái tử.
Trần Tĩnh Kỳ chắp tay, hướng phương vị Thái tử phủ xá một cái để tỏ lòng cảm kích.
Ở hoa viên, Trần Tĩnh Kỳ và Châu Vân tiếp tục trò chuyện. Trong quá trình này Trần Tĩnh Kỳ có ngầm ra hiệu bảo Bao Bọc Vàng đi chuẩn bị lễ vật, chừng khi Châu Vân đứng dậy cáo từ thì hắn liền gọi Bao Bọc Vàng mang các hộp gấm đựng lễ vật ra.
- An Vương, đây là?
Trần Tĩnh Kỳ nói:
- Châu quản sự, tối qua Tĩnh Kỳ kiến thức ngu dốt đã mạo phạm Thái tử, tuy rằng bản thân không cố ý, Thái tử cũng không chấp nhưng trong lòng ta vẫn vô cùng áy náy, thấy mình có tội... Những lễ vật này, ta vốn định đích thân mang đến phủ Thái tử, nhưng con mắt ta bây giờ...
- À, Châu mỗ hiểu rồi. An Vương cứ an tâm giao cho ta, ta sẽ thay ngài dâng tận tay Thái tử điện hạ.
Trần Tĩnh Kỳ rối rít cảm ơn, đích thân đưa tiễn Châu Vân. Trên đường đi ra hắn không quên dúi vào tay Châu Vân một miếng ngọc bích trân quý.
- Châu quản sự, nếu được mong ngài có thể ở trước mặt Thái tử điện hạ nói tốt cho Tĩnh Kỳ vài câu...
Tài lộc tới tay, Châu Vân đâu ngu gì mà từ chối. Hắn tươi cười hứa hẹn:
- An Vương, ngài thật là... Được rồi, ngài cứ yên tâm, lúc đứng ở trước mặt Thái tử điện hạ ta sẽ nói tốt giúp ngài.
- Vậy ta cảm ơn quản sự trước.
...
- Thái tử điện hạ.
Bên trong Thái tử phủ, Châu Vân cung kính hành lễ. Ngồi ở trước mặt hắn không ai khác, chính là Lý Long Tích.
Lý Long Tích mặc một bộ hắc y, nơi ngực cổ áo để hở, đặt một chân trên trường kỷ, tay cầm chén trà, nhấp khẽ một ngụm rồi nhìn Châu Vân hỏi:
- Thế nào?
- Bẩm Thái tử, An Vương đêm qua thật sự đã say. Lúc thuộc hạ đến, nhìn thấy trên mặt An Vương có vết bầm, hỏi ra mới biết là do đêm qua say rượu, không cẩn thận té ngã.
- Lại còn có chuyện như vậy...
Lý Long Tích nhếch môi cười thú vị. Sau đó hỏi tiếp:
- Biểu hiện của hắn thế nào? Ngươi thuật lại tường tận cho ta nghe.
Thế là Châu Vân thành thành thật thật kể lại từng chi tiết, duy chỉ lược bỏ đoạn Trần Tĩnh Kỳ đem miếng ngọc bích dúi vào tay hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT