Thời gian nhanh chóng trôi qua, Tết Nguyên Tiêu hôm nay cũng đã cận kề. Những ngày này, trong cung ngoài cung đều đang rất nhộn nhịp, nhiều nơi đã kết hoa giăng đèn, chỉ còn chờ để đón Tết.
Song, Cảnh Nhân Cung thì lại không giống. Không gian ở đây vẫn như mọi khi, trầm lắng, tĩnh mịch; cảnh vật thì cũng tiêu điều xơ xác, chẳng có hoa mà cũng chẳng có đèn.
"Đây là lần đầu Thục Phi đón Tết Nguyên Tiêu tại chốn cung lạnh, tâm tình nhất định sẽ không tốt."
Trần Tĩnh Kỳ đứng ở hành lang, mắt nhìn về hướng Thanh Nguyệt Cung, thầm nghĩ.
- Tiểu chủ nhân.
Từ bên trong, thái giám Tạ Đình đi ra, trên tay có cầm theo một chiếc áo chống phong hàn. Hắn vừa khoác lên cho Trần Tĩnh Kỳ vừa nói:
- Bên ngoài trời lạnh, tiểu chủ nhân nên mặc thêm áo vào.
Trần Tĩnh Kỳ xoay người để tiện cho thái giám Tạ Đình buộc dây áo.
- Tạ Đình, Kim Toả mới đi xuống bếp phải không?
- Vâng, thưa tiểu chủ nhân.
Nét mặt có đôi chút khác lạ, Tạ Đình nói tiếp:
- Tiểu chủ nhân, hôm nay chúng ta không cần phải mang đồ ăn sang cho Thục Phi nương nương nữa rồi.
Trần Tĩnh Kỳ cảm thấy nghi hoặc. Hắn đoán:
- Tuyết Thi và Tuyết Nhạn đã được "hoàn trả" rồi sao?
Tạ Đình mỉm cười:
- Chung tổng quản cho dù không muốn trả người cũng không được.
Mấy lời này khiến cho Trần Tĩnh Kỳ không khỏi bất ngờ.
Biết ý chủ nhân, Tạ Đình mới nhanh miệng tiếp lời:
- Lúc nãy Tiểu An Tử có kể cho nô tài nghe. Hắn nói sáng nay hoàng thượng đã cho người truyền khẩu dụ đến Thanh Nguyệt Cung, nói là đêm Tết Nguyên Tiêu hoàng thượng sẽ ghé qua.
Bây giờ thì Trần Tĩnh Kỳ đã hiểu.
- Xem ra trong lòng phụ hoàng vẫn chưa quên Thục Phi.
Hắn biết, Thục Phi đã có cơ hội chuyển mình. Tối ngày mốt, chỉ cần nàng hầu hạ tốt, làm vui lòng vị phụ hoàng kia của hắn thì địa vị sẽ rất nhanh thôi liền khôi phục. Khi đó, phế phi sẽ lại là quý phi.
Điều ấy Tạ Đình dĩ nhiên cũng hiểu. Hắn vui vẻ nói tiếp:
- Tiểu chủ nhân, một năm qua ngài vẫn thường xuyên thăm hỏi, giúp đỡ Thục Phi, ân tình này thiết nghĩ Thục Phi chắc chắn sẽ không quên.
Ý tứ của Tạ Đình, Trần Tĩnh Kỳ sao lại chẳng nghe ra. Nếu nói hắn không có chút trông đợi nào thì đó là nói dối. Mặc dù lúc giúp đỡ Thục Phi, ở trong lòng hắn vốn không nghĩ tới chuyện sẽ được nàng báo đáp, nhưng nếu quả Thục Phi nàng có thể trở mình...
- Vậy thì chúng ta hãy mong cho Thục Phi vạn sự thuận buồm xuôi gió.
Dứt câu, Trần Tĩnh Kỳ xoay gót trở vào.
...
...
Đêm nay là Tết Nguyên Tiêu, trên đường người qua kẻ lại tấp nập, tiếng nói tiếng cười vang lên không dứt.
Trong thành, nhà nhà đều kết hoa đăng, chẳng nhiều thì ít. Lát nữa, những đoá hoa đăng này sẽ được thả xuống con sông Trường Thủy.
Trần Tĩnh Kỳ, hắn cũng muốn hoà vào dòng người, tự tay đem hoa đăng thả xuống dòng sông uốn lượn, chỉ là tâm trạng không tốt, thêm nữa lúc này bản thân lại đang bận.
Đêm nay hắn phải đi dự tiệc.
...
Tại Bình Vương phủ.
Đại Trần Quốc ba mươi tám vị hoàng tử hoàng tôn theo thứ tự tên vị, mỗi người ngồi ở một bàn, trên bàn đã bày sẵn rượu thịt. Những món ăn được mang lên đây, tất cả đều là do đích thân đệ nhất ngự trù của cung đình chế biến, không chỉ ngon mà còn nhìn rất đẹp mắt.
Ngồi bên phải Trần Tĩnh Kỳ là hoàng tôn Trần Thế Dũng năm nay hai mươi lăm tuổi, còn bên trái là nhị thập nhất hoàng huynh Trần Dụ, hắn năm nay mười tám tuổi, vừa được hoàng đế Đại Trần Quốc - Thiên Đức hoàng đế - phong làm Nam Phong Vương.
Ngồi ở vị trí thủ tọa, Bình Vương Trần Húc giơ chén rượu lên, cất cao giọng nói:
- Chư vị vương đệ, chư vị vương chất! Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, Đại Trần ta dưới sự cai trị của phụ hoàng, quốc thái dân an, khắp nơi một cảnh thanh bình, chúng ta cùng chúc phụ hoàng vạn thọ vô cương, sớm ngày thống nhất thiên hạ!
Bình Vương vừa dứt câu thì bên trong Bình Vương phủ mọi người liền lớn tiếng hoan hô, ai nấy đều vô cùng hưng phấn. Trừ Trần Tĩnh Kỳ. Hắn liếc xem những khuôn mặt, những ánh mắt tràn đầy hy vọng kia, nội tâm lại không khỏi nhớ đến chuyện cũ.
Còn nhớ năm ngoái, cũng vào thời điểm này, tại buổi tiệc ở Minh Vương phủ, Minh Vương cũng nói giống như Bình Vương hôm nay, giọng tràn đầy hy vọng và phấn khích.
Minh Vương là vị hoàng tử lớn tuổi nhất sau hai vị hoàng huynh đã mất, đươc coi là ngươi kế vị ngôi hoàng đế Đại Trần, nhưng do thân thể yếu kém đã lâm bệnh mà chết đi vào mùa hè năm ngoái. Bây giờ thì đến lượt Bình Vương...
Nếu Trần Tĩnh Kỳ nhớ không lầm, Bình Vương năm nay cũng vừa bốn mươi lăm tuổi. Không giống Minh Vương đã mất, Bình Vương thân thể tráng kiện, lại là người văn thao võ lược, có lẽ hắn thật sự sẽ đợi được ngày kế vị ngôi báu.
- Tĩnh Kỳ! Sao ngươi không uống rượu?
Trong lúc Trần Tĩnh Kỳ còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì bên tai chợt truyền đến tiếng gọi của Bình Vương, làm hắn khẽ giật mình.
- Tứ hoàng huynh, đệ... đệ không uống được rượu.
- Cái gì mà không uống được rượu?
Ngồi kế Bình Vương, Dực Vương Trần Tự Đức tỏ vẻ không bằng lòng:
- Tĩnh Kỳ ngươi cũng đâu phải đàn bà. Hôm nay tứ hoàng huynh thết đãi yến tiệc để cho mọi người cùng chung vui, ngươi không uống rượu thì còn tới đây làm gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT