Đêm xuống, các cổng thành Lạc Dương cũng liền đóng chặt. Theo quy định, cho tới khi trời sáng thì không ai được phép mở ra. Tất cả là để bảo đảm công tác trị an.
Tuy nhiên, mọi thứ đều có ngoại lệ. Trong những trường hợp đặc biệt, thống lĩnh giữ thành được phép cho quân binh mở cổng. Ví như tình huống hiện tại, khi phải tiếp đón một nhân vật quan trọng.
Chỉ thấy ngoài cổng thành đông, ba cỗ xe ngựa vừa mới dừng lại. Từ bên trong cỗ xe chính giữa, một thiếu nữ vén màn nhìn ra, hướng thành cao kêu gọi. Ngay sau tiếng kêu gọi của nàng, Tô Đống - vị thống lĩnh giữ thành - liền hạ lệnh mở cổng cho vào mà chẳng dám hỏi han hay là trì hoãn. Dễ thấy thân phận cô gái rất không tầm thường.
Rốt cuộc thì nàng ta là ai?
Tạm thời chưa rõ. Chỉ biết sau khi tiến nhập Lạc Dương, cỗ xe ngựa của nàng đã một đường chạy thẳng đến khu thành tây, dừng ngay bên dưới đài Vân Mộng.
- Tiểu thư, chúng ta tới nơi rồi.
- Ừ.
Người trong xe ứng tiếng, chậm rãi bước ra.
Tóc vấn đan loa, tử y tinh kỳ, vóc người yểu điệu, chân dài thướt tha... xét trên hay là xét dưới, thiếu nữ đều khiến người ta nghĩ ngay đến chữ "mỹ". Kiểu đầu nàng để, chiếc trâm nàng cài, quần áo nàng mặc, hết thảy đều toát lên nét cao sang, vẻ quyền quý. Đáng tiếc, duy mỗi khuôn mặt nàng là người ta lại không thể đánh giá. Nơi ấy, một chiếc mạn che đã đem nó giấu đi.
Thiếu nữ thoáng ngẩng đầu nhìn lên đài cao, miệng lẩm bẩm:
- Không biết năm nay có kẻ tài ba nào đáng để cho ta chú mục hay không?
Bên cạnh, một trong các thị nữ của nàng nghe vậy liền nói:
- Tiểu thư người là phượng, bọn họ là gà, căn bản chẳng thể so bì. Nô tì chỉ e kẻ xứng làm đối thủ luận bàn với tiểu thư hãy còn chưa xuất hiện.
- Nếu quả như vậy thì thật đáng thất vọng.
Thiếu nữ mặc tử y xoay người căn dặn, phân phó cho đám tôi tớ của mình xong mới nhấc chân tiến vào cửa lớn, rồi theo các bậc thang đi thẳng lên sân thượng của Vân Mộng đài.
...
Đài rất cao, không gian sân thượng rất rộng; mọi khi, nếu có người đến đây, họ hẳn sẽ cảm thấy bản thân mình nhỏ bé, và khung cảnh thì thật mênh mông... Song đêm nay thì hoàn toàn trái ngược. Đông tây nam bắc, nhìn đâu cũng thấy người. Già trẻ lớn bé đều có đủ, nhưng số lượng nhiều nhất vẫn là lứa tuổi thanh thiếu niên, từ mười lăm cho tới hai mươi lăm. Trong số này, hầu hết đều biết chữ nghĩa, một bộ phận còn rất am tường. Cầm, kì, thi, hoạ, kẻ danh tiếng thực sự là không thiếu. Chẳng riêng dân chúng Lạc Dương mà có cả những vị khách từ bên ngoài ghé đến tham dự. Trần Tĩnh Kỳ chính là một trong số đó.
Hắn đã lên đài được một lúc, hiện đang dạo xem người ta thi thố tài năng. Đàn ca múa hát, ngâm thơ đối thơ, từ đầu nam đến tận đầu bắc, bầu không khí phải nói vô cùng náo nhiệt. Thậm chí so với những buổi luận bàn sôi nổi nhất ở Túy Vân thi quán trước đây, Vân Mộng bây giờ còn tạo cho hắn phấn khích nhiều hơn.
"Tính ra thì học thức của văn sĩ Lạc Dương cũng không thua gì đế đô. Ít nhất là ở trong lớp trẻ."
Trần Tĩnh Kỳ ngầm nhận định. Trước sự phồn vinh, thịnh vượng của Lạc Dương, hắn không thể không cảm thán. Qua đó, đối với Triệu gia, trong lòng hắn lại càng thêm nể phục. Không ai khác, chính Triệu Thừa Phong đã trực tiếp cai quản vùng đất này.
"Đất Tương của Lâm gia hay là đất Thượng của Triệu gia thì đều đang rất ổn định, căn cơ cực kỳ vững chắc. Thiết nghĩ ở Hạng quốc cũng chỉ có đế đô mới hơn được hai nơi này."
Tới đây, Trần Tĩnh Kỳ mới thấy đồng cảm sâu sắc với quyết định của Hạng đế Lý Uyên năm xưa. Việc Lý Uyên chèn ép Lâm gia, hạn chế Triệu gia, thực cũng là bất đắc dĩ. Quân vương một nước, ai lại muốn để thần tử của mình qua mặt? Lâm gia, Triệu gia quyền lực quá lớn, uy vọng quá cao, nếu cứ theo đà ấy tiếp diễn, họ Lý liệu có còn đủ khả năng kiểm soát đất nước? Một khi Lâm, Triệu hai nhà nảy sinh dã tâm, chừng đó sợ rằng giang sơn phải đổi chủ.
Kẻ làm vua, đôi lúc cần trở nên ích kỷ.
- A!
Bất chợt, bên tai Trần Tĩnh Kỳ bỗng truyền đến thanh âm của một nữ nhân, khiến hắn ngay lập tức dừng cước bộ. Giọng rất trong, người hẳn phải còn rất trẻ. Hắn đưa mắt nhìn...
Chẳng ở đâu xa, ngay trước mặt hắn, một thiếu nữ vừa mới xoay người ngó lại. Đôi mắt rất sắc, chúng đang chiếu thẳng vào hắn, ẩn ẩn có vài phần tức giận.
- Bộ ngươi không có mắt hay sao mà lại đâm thẳng vào tiểu thư nhà chúng ta như thế hả?!
Cùng đi với thiếu nữ, một cô gái tuổi độ hai ba hai bốn hướng Trần Tĩnh Kỳ tỏ thái độ. Tuy thanh âm chẳng phải quá to, nhưng giọng điệu thì tràn đầy địch ý. Trần Tĩnh Kỳ thoáng liếc qua nàng, sau đó lại lần nữa quay lại nhìn thiếu nữ mặc tử y.
- Tiểu thư, vừa rồi ta do mải nghĩ nên nhất thời không để ý mà va vào người tiểu thư, mong tiểu thư thứ lỗi.
Vô tình đụng phải, đấy là biện minh của hắn; nhưng mấy lời này, thiếu nữ mặc tử y lại dường chẳng tin. Nàng không lên tiếng, nhưng từ nét biểu cảm trên khuôn mặt có thể nhìn ra điều đó.
Phương Di - người thị nữ của nàng - rất tinh ý, lại cất giọng hằn hộc:
- Cái gì mà do mải nghĩ nên không để ý chứ? Ta thấy ngươi đây rõ ràng là cố tình, nghĩ muốn chiếm tiện nghi.
Chiếm tiện nghi?
Đúng là lời buộc tội hết sức hoang đường. Trần Tĩnh Kỳ hắn tốt xấu gì cũng một vị Vương gia, nếu muốn nữ nhân thì bao nhiêu chẳng được, hà tất phải táy máy tay chân với tiểu thư của nàng - người mà ngay đến mặt mũi gầy béo ra sao hắn còn chưa tỏ.
Mày nhẹ cau, hắn nói:
- Cô nương thật sự đã hiểu lầm. Chuyện vừa rồi ta đích xác chẳng hề cố ý. Ta...
- Được rồi.
Thiếu nữ mặc tử y khoát tay, rất không kiên nhẫn mà xoay người cất bước. Ý tứ khinh thị chẳng hề che giấu.
Trần Tĩnh Kỳ đứng ở phía sau, dõi mắt trông theo người trước mặt, khoé môi lặng lẽ nhếch lên. Vừa rồi, trong lúc cùng thiếu nữ hoà giải, hắn đã quan sát được vài chi tiết thú vị...
"Cô gái này coi bộ cũng không đơn giản."
- Công tử, xung quanh vị tiểu thư kia có người âm thầm theo bảo hộ.
Trần Tĩnh Kỳ ngó sang Hà Lôi - kẻ vừa lên tiếng nhắc nhở mình, đầu khẽ gật:
- Hà Lôi, ngươi nhắm ngươi và Phạm Duệ có thể thắng được bọn họ không?
Hà Lôi, Phạm Duệ quay mặt nhìn nhau, rồi cùng khẳng định:
- Có thể.
Trần Tĩnh Kỳ mỉm cười, tay xoè quạt giấy, tiếp tục bước đi. Phương hướng hắn đi, nó hoàn toàn trùng khớp với thiếu nữ mặc tử y ban nãy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT