Thục Phi Kim Vận mặc bộ y phục mỏng manh xuất hiện trước mặt Trần Tĩnh Kỳ, miệng anh đào thong thả nhẹ nhàng buông từng lời, có khi bổng, lúc trầm, trong đôi mắt không giấu được nỗi buồn thương.

Nàng vừa hát, vừa múa, cánh tay trắng ngần mềm mại đưa lên hạ xuống, chân hết co lại duỗi, chiếc quần lụa mỏng màu đỏ nổi bật bên trong càng làm cho vẻ kiều mị của nàng thêm say đắm lòng người.

Trần Tĩnh Kỳ nhìn không chớp mắt.

...

Vũ điệu đã dứt, tiếng ca cũng ngừng, Thục Phi đứng đó, khoé mắt chảy ra hàng lệ.

Trần Tĩnh Kỳ đứng lên, hướng nàng bước lại, dang tay đem thân thể mảnh mai ôm chặt vào lòng.

- Tĩnh Kỳ... Ta không muốn ngươi đi...

Trần Tĩnh Kỳ không nói gì. Hắn nắm tay Thục Phi kéo đến bên bàn tiệc, hạ mông ngồi xuống, sau đó vùi mặt vào ngực nàng, lắng nghe tim nàng thổn thức.

- Tĩnh Kỳ... Ta chỉ muốn được ở bên cạnh ngươi. Ta không cần gì cả...

Trần Tĩnh Kỳ vẫn im lặng.

Thục Phi chủ động tách ra, sau đó cúi xuống hôn lên môi hắn.

(Cảnh bị cắt -> Tà Nguyệt Lâu)

Sau một đêm triền miên cho tới tận bình minh mới ngừng nghĩ. Trần Tĩnh Kỳ nhìn những dấu vết mà đêm qua mình đã lưu lại trên người Thục Phi, không khỏi đau lòng. Hắn nhẹ nhàng hôn lên những vết thâm tím ấy.

Thấy trời sắp sáng, biết đã tới lúc chia biệt tình lang, trong đôi mắt Thục Phi lại bắt đầu ươn ướt lệ. Nàng ngồi dậy, nhặt lên y phục, giống như một hiền thê nhu mì giúp Trần Tĩnh Kỳ sửa sang lại quần áo.

Trần Tĩnh Kỳ vươn tay ôm lấy nàng. Thục Phi hé đôi môi mềm:

- Tĩnh Kỳ, ta sẽ nhớ ngươi... Sẽ rất nhớ ngươi...

- Kim Vận, ta cũng sẽ rất nhớ nàng.

Trần Tĩnh Kỳ đi đến bên chiếc bàn, lấy một quyển trục mà mình đã mang đến từ đêm qua đưa cho Thục Phi.

- Tặng nàng.

Thục Phi có chút nghi hoặc đem quyển trục từ từ hé mở. Thì ra Trần Tĩnh Kỳ tặng nàng một bức tranh truyền thần, nữ nhân trong tranh yêu kiều đằm thắm, khoác chiếc áo phong hàn đứng giữa ngàn bông hoa tuyết đang hé môi mỉm cười.

Đây là nàng sao? Kim Vận nàng xinh đẹp đến như vậy sao?

Thục Phi thực cảm thấy ngỡ ngàng. Trần Tĩnh Kỳ hoạ nàng đẹp quá. Dưới nét vẽ của hắn, dung nhan lẫn khí chất của nàng đều như đang bừng sóng dậy, chưa bao giờ nàng lại thấy mình thanh nhã và kiều mị tới như thế. Đến lúc này Thục Phi mới vỡ lẽ ra rằng bản thân hiểu biết về tình lang còn quá ít, bấy lâu nay Trần Tĩnh Kỳ hắn rõ ràng vẫn cố tình che giấu những tài năng của mình.

Nét vẽ, hàng chữ đề tên, hết thảy đều đạt tới cấp bậc tông sư, chả thua gì các danh gia mà Thục Phi nàng biết cả. Nàng tự hỏi không biết làm thế nào Trần Tĩnh Kỳ lại có thể rèn luyện được như vậy, ẩn nhẫn được như vậy. Hắn năm nay mới chỉ mười sáu tuổi...

- Đây chính là hình ảnh của nàng ở trong lòng ta, bức tranh này nàng hãy cất. Nhớ phải giữ gìn.

Thục Phi gật gật đầu, nói trong nước mắt:

- Tĩnh Kỳ, bất kể ngươi có đi đến nơi nào, xin nhớ tại Đại Trần vẫn luôn có một nữ nhân chờ ngươi trở về...

- Ta... nhất định trở về.

Trần Tĩnh Kỳ và Thục Phi ôm nhau thật chặt lần cuối, rồi lưu luyến chia tay, kẻ ra đi, người ở lại, ngẩng hỏi cao xanh: Đến bao giờ đoàn tụ?

Ngoài cửa cung, Tuyết Thi - Tuyết Nhạn cùng với Tạ Đình - Kim Toả đã đứng canh giữ suốt đêm. Thấy Trần Tĩnh Kỳ bước ra, lúc này hai cung nữ Tuyết Thi, Tuyết Nhạn mới hướng phòng Thục Phi đi vào.

Tạ Đình bước tới nói:

- Tiểu chủ nhân yên tâm. Đại tổng quản đã cho nô tài phụ trách mọi việc ở lãnh cung, nô tài sẽ chiếu cố tốt cho Thục Phi nương nương.

Trần Tĩnh Kỳ nhẹ gật đầu. Việc này chính là do hắn an bài. Chỉ cần có Tạ Đình và Kim Toả ở đây, cuộc sống của Thục Phi ở lãnh cung sau này sẽ tốt hơn nhiều.

...

Theo đoàn người hộ tống, Trần Tĩnh Kỳ rất nhanh đã rời khỏi hoàng cung. Lúc đi ngang qua cung Thanh Nguyệt, hắn có vén màn che ra nhìn, song không thấy bóng dáng Thục Phi đâu cả. Hẳn nàng sợ mình sẽ chẳng kiềm được nước mắt chia ly...

Phụ trách hộ tống Trần Tĩnh Kỳ sang Hạng quốc là Trần Thế Khải - thất hoàng thúc của hắn, nghe nói rất được hoàng đế Thiên Đức tín nhiệm. Chuyến đi này có vài phần vắng vẻ. Thiên Đức không tới, những hoàng tử hoàng tôn khác cũng chẳng ai buồn đưa tiễn. Thật đúng như thế gian thường nói: Hoàng tộc không có thân tình.

- Hoàng chất.

Trần Thế Khải ngồi chung với Trần Tĩnh Kỳ trên xe, nhìn hắn cười nói:

- Đến trưa chúng ta mới từ Hương Cảng xuất phát, tính ra vẫn còn dư không ít thời gian. Ngươi còn có ai muốn gặp, hay là có việc gì muốn làm hay không?

Trần Tĩnh Kỳ lắc đầu. Ở Đại Trần này, từ nhỏ đến lớn hắn đều chỉ thui thủi một mình, chẳng có ai là bằng hữu, thân tình thì lại càng không có. Ở đây, khiến hắn lưu luyến duy cũng chỉ mấy người Tạ Đình, Kim Toả, Thục Phi.

"Trần Tĩnh Kỳ ta là hoàng tử Đại Trần, thế mà ở trên chính Trần quốc này lại đơn độc tới như vậy..." Trần Tĩnh Kỳ thầm nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play