Thái Bình Lâu vẫn trang nghiêm như vậy, bầu không khí vẫn yên bình như vậy, thế nhưng đối với Trần Tĩnh Kỳ, nó đã không còn giống trước nữa. Có lẽ là vì Bình phi. Mấy hôm nay, hắn chẳng thấy nàng xuất hiện, đưa đón tiểu công chúa Lý Long Tranh duy chỉ Hạ Hỉ - một trong hai cung nữ thân cận nhất của nàng.

Cũng phải thôi. Sau chuyện hôm đó, Lâm Thục Nhu nàng làm sao còn muốn lui tới nơi này nữa chứ? Kẻ đã làm ô nhục nàng chính là Trần Tĩnh Kỳ hắn...

Khe khẽ thở dài, Trần Tĩnh Kỳ đem cảm xúc riêng tư gạt đi, cố tập trung vào bài giảng. Đây đâu phải lúc để hắn tiếc thương hay là ân hận. Trên bước đường đi lên đỉnh cao quyền lực, hắn sao có thể không làm liên lụy những người vô tội đây?

"Nhất tướng công thành vạn cốt khô", vinh quang nào cũng đều phải trả giá.

...

Cuối cùng thì buổi học cũng tan. Như thường lệ, các vị hoàng tử, công chúa hướng Trần Tĩnh Kỳ cúi đầu chào tạm biệt, xong xuôi mới cắp sách ra về. Lý Long Tranh, cô bé là người đi ra trễ nhất.

- Long Tranh.

Đột nhiên nghe gọi, tiểu công chúa Lý Long Tranh nhất thời nghi hoặc, quay lại nhìn.

- Trò nán lại một chút, ta có vài câu muốn hỏi.

- Dạ.

Lý Long Tranh im lặng chờ nghe, nhưng đợi một hồi mà vẫn chưa thấy đối phương nói năng gì, mới lên tiếng:

- Thầy. Không phải thầy nói có điều muốn hỏi Tranh nhi sao?

Trần Tĩnh Kỳ nhẹ gật đầu.

- Long Tranh, mấy hôm nay ta không thấy mẫu phi của trò đến như mọi khi, có phải là do sức khoẻ không tốt?

Tiểu công chúa có hơi do dự, nhưng rồi cũng xác nhận:

- Dạ phải. Mấy hôm nay mẫu phi của Tranh nhi bị bệnh, tâm tình rất không tốt.

- Tâm tình không tốt? Mẫu phi trò có chuyện phiền muộn sao?

- Cái này...

Lý Long Tranh lắc đầu:

- Tranh nhi cũng không rõ. Tranh nhi có hỏi, nhưng mẫu phi không nói. Tranh nhi thấy người buồn lắm.

Câu nói ngây thơ của cô bé khiến Trần Tĩnh Kỳ càng thêm áy náy. Xét ra, Bình phi cũng chỉ là một nạn nhân bị cuốn vào trong vòng xoáy tranh đấu của những con người mưu mô, hiểm độc. Bao gồm cả hắn.

Đặt bàn tay lên đỉnh đầu cô bé, hắn nhẹ xoa:

- Long Tranh, thời gian này trò hãy chú ý chăm sóc cho mẫu phi mình, nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời mẫu phi, có biết không.

- Dạ, Tranh nhi biết rồi.

- Ừm.

- Thầy, thầy còn có gì muốn nói với Tranh nhi không?

Trần Tĩnh Kỳ thoáng đảo mắt ngó quanh, thấy cung nữ Hạ Hỉ vẫn rất ý tứ đứng đợi bên ngoài, mới cẩn thận lấy một bức thư đã chuẩn bị sẵn đưa cho tiểu công chúa Lý Long Tranh.

- Long Tranh, trò giúp ta chuyển cho mẫu phi của mình. Nhớ là phải giữ bí mật, không được để người khác nhìn thấy.

Mặc dù trong lòng có hơi thắc mắc, song bởi vì yêu quý, rất tin tưởng Trần Tĩnh Kỳ nên tiểu công chúa Lý Long Tranh đã không hỏi gì thêm, nhanh chóng đem bức thư cất vào trong áo.

- Được rồi, trò về đi.

- Tranh nhi chào thầy.

...

Buổi học kế tiếp, Bình phi vẫn không đến, mà cũng chả có thư từ hồi âm. Trần Tĩnh Kỳ vốn không hi vọng quá nhiều, thành ra chẳng thất vọng bao nhiêu. Hắn biết là Lâm Thục Nhu vẫn cần thêm thời gian để ổn định tâm tình. Khác hẳn Triệu Cơ.

Vị Hoàng hậu thâm trầm hiểm độc này, nàng ta rất biết tranh thủ thời gian. Vào giữa buổi học, nàng đã sai cung nữ Tiểu Thúy đến Thái Bình Lâu, kín đáo đem một xấp tài liệu cùng một phong thư giao cho hắn.

Về đến phủ, Trần Tĩnh Kỳ mở thư ra xem, mới biết chỗ tài liệu kia là gì, và ý muốn của Triệu Cơ ra sao. Triệu Cơ, nàng lệnh cho hắn phải xem qua, rồi đưa ra nhận định, giúp nàng lên kế hoạch đối phó, hay chính xác hơn là thao túng Lâm gia.

- Triệu Cơ quả nhiên đã chuẩn bị từ lâu.

Trần Tĩnh Kỳ đem bức thư thiêu hủy, mắt nhìn xấp tài liệu, trong lòng cảm thán. Tin tức về dòng họ Lâm gia, bao nhiêu thân bằng quyến thuộc, hoàn cảnh sinh sống, toàn bộ đều đã được Triệu Cơ cho người tìm hiểu tận tường.

Cái này thật rất có ý nghĩa. Thậm chí kể cả khi Lâm Hào - tộc trưởng Lâm gia - vì lòng trung nghĩa mà từ chối phò trợ Triệu Cơ, nàng cũng sẽ có cách để ép hắn phải thay đổi lập trường. Tộc nhân Lâm gia đâu phải ai cũng đều chính trực, không màng danh lợi. Trong dòng họ, vẫn có những kẻ tham vinh hoa, chuộng phú quý. Mà những kẻ này, muốn nắm giữ nào có khó.

- Triệu Cơ, Lâm gia... thật đáng mong đợi.

...

Thời gian chống trôi, việc cải tổ triều đình hiện đang được Hạng đế Lý Uyên gấp rút tiến hành. Nhìn chung, mọi thứ đều rất thuận lợi. Với quyền lực nắm giữ cùng sự khôn ngoan của mình, Lý Uyên đã rất dễ dàng điều khiển bá quan văn võ. Những hành vi chống đối, tất cả đều nhanh chóng bị đè bẹp. Duy chỉ có một vấn đề là Lý Uyên vẫn chưa thể giải quyết, khiến hắn cảm thấy đau đầu: chức vị Đại tướng quân.

Hôm nay, Trần Tĩnh Kỳ được triệu kiến cũng vì lý do này.

Dưới mái đình Mật Nhi, Hạng đế Lý Uyên uống cạn một tách trà thơm, rồi mới từ tốn cất giọng:

- Tĩnh Kỳ, ngươi nói xem, cái tên Lâm Hào này có phải là đáng ăn gậy lắm hay không?

Câu nói khá hài hước, song Trần Tĩnh Kỳ vẫn giữ nguyên nét mặt kính cẩn, trang nghiêm:

- Phụ hoàng, nói không chừng hầu gia quả thật đang bị bệnh.

- Bệnh?

Lý Uyên khinh thường:

- Tĩnh Kỳ ngươi không biết đấy thôi, loại người như hắn, có đem ngâm nước hay là bỏ đói mười ngày nửa tháng, hắn cũng sẽ chẳng hề hấn gì đâu. Hắn rõ ràng là đang chống đối, vẫn còn để bụng chuyện năm xưa.

- Nếu đúng như những gì phụ hoàng nói, vậy chức vị Đại tướng quân này...

- Vẫn sẽ để cho hắn tiếp quản.

Lý Uyên đem tách trà để xuống bàn, thanh âm nghiêm túc lên nhiều so với trước:

- Tĩnh Kỳ, lần này phải nhờ tới ngươi rồi.

- Phụ hoàng không phải là muốn Tĩnh Kỳ đi làm thuyết khách đấy chứ?

Đáp lại là một nụ cười nhàn nhạt.

- Ngươi đoán đúng rồi đấy.

...

Nhiệm vụ đã được giao phó, theo lệnh Lý Uyên, Trần Tĩnh Kỳ sẽ phải đến đất Tương một chuyến làm thuyết khách. Bản thân Lý Uyên cũng không muốn dùng uy quyền để mà cưỡng ép, bởi như thế sẽ càng khiến Lâm Hào thêm bất mãn. Tính tình của lão tướng quân này, đôi lúc rất là khó ưa đấy.

Đối với nhiệm vụ này, Trần Tĩnh Kỳ khá vui lòng tiếp nhận. Với hắn thì nó cũng chả có gì khó khăn cả. Những hiểu biết của hắn về Lâm Hào, về Lâm gia, so với Lý Uyên thậm chí còn nhiều hơn. Thú thật, ở trong suy nghĩ của hắn, lần đi đến đất Tương này cũng chỉ như một chuyến du ngoạn, để cho hắn thăm thú, nhân tiện tìm hiểu một chút thực hư mà thôi.

Sau hai ngày chuẩn bị, chuyến đi rốt cuộc cũng chính thức được khởi hành. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như trong đoàn người đi đến đất Tương không có sự xuất hiện của Bình phi Lâm Thục Nhu. Trần Tĩnh Kỳ, hắn đâu nghĩ sẽ cùng nàng đối mặt nhanh như vậy. Nên biết, Bình phi hiện vẫn còn đang rất có ác cảm với hắn. Hãy xem, ánh mắt nàng nhìn hắn đây, bên trong ngập tràn tức khí. Rõ ràng là Lâm Thục Nhu nàng đang rất giận!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play