Trong nhà, bầu không khí đã có thêm một ít hương thơm, thoang thoảng mùi hoa quế. Đấy là mùi hương của hai tách trà vừa mới được Đông Mai rót ra, đem đặt trên bàn.

- Viên Hi cô nương, Trần công tử, xin mời dùng trà.

- Cảm ơn ngươi.

Trần Tĩnh Kỳ hướng Đông Mai mỉm cười, thấp giọng nói. Thanh âm khá dịu dàng, và nó vốn không cần thiết.

Viên Hi liếc mắt, phẩy tay bảo Đông Mai lui ra bên ngoài.

Trần Tĩnh Kỳ không ý kiến, vươn tay đem tách trà thơm cầm lên, từ tốn nhấp một ngụm.

- Nói nghe một chút nhận định của ngươi về chuyện vẽ tranh lần này đi.

- Viên Hi ngươi thông minh như vậy, lẽ nào không tự mình đoán ra?

Viên Hi đem tách trà bỏ xuống, cơ hồ bất mãn.

- Ngươi nói ra một chút thì sẽ chết sao?

Trần Tĩnh Kỳ cười, cuối cùng vẫn là chiều theo.

- Được rồi, ngươi muốn nghe thì ta nói cho ngươi nghe.

Hắn nói:

- Trước Thái tử lạnh nhạt với ta, chẳng bao lâu sau Hoàng hậu liền xin ý chỉ của Hoàng thượng triệu ta vào cung để vẽ tranh, trong suốt quá trình lại luôn tỏ ra niềm nở, thân cận... Hoàng hậu đây đương nhiên là muốn giúp Thái tử sửa sai, mong ta có thể quay lại dốc lực phò tá cho Thái tử.

Đầu bên kia, Viên Hi chăm chú lắng nghe, nghe tới đây thì hỏi:

- Ngươi cho mục đích của Hoàng hậu chỉ có như vậy, muốn ngươi hồi tâm chuyển ý, một lần nữa ra sức vì Thái tử?

- Tất nhiên là không.

Trần Tĩnh Kỳ vừa tự tay rót trà, vừa nói:

- Hoàng hậu rất là sắc sảo. Ta xem ý tứ của nàng cũng không chỉ đơn giản mong ta hồi tâm chuyển ý, tiếp tục vì Thái tử ra sức. Chuyện vẽ tranh lần này, chỉ e vẫn còn chưa kết thúc.

Bức tranh đã hoàn thành, trách nhiệm đã xong mà Trần Tĩnh Kỳ lại bảo chưa kết thúc, bên trong dĩ nhiên là có ẩn ý. Viên Hi hỏi:

- Ý ngươi là gì?

Vừa ăn miếng bánh đậu xanh, Trần Tĩnh Kỳ ngẩng đầu lên, đáp:

- Ta đoán nội trong ba ngày, ta sẽ lại phải vào cung. Phượng Nghi Cung.

- Ý ngươi là... Hoàng hậu sẽ lại tìm cớ để triệu kiến ngươi?

- Trước lúc bắt đầu vẽ tranh, Hoàng hậu đã hỏi ta về chuyện của Thái tử, nhưng cho đến khi bức tranh hoàn thành, nàng vẫn chưa hề nhắc lại. Thêm nữa... Như ta mới nói, mục đích của Hoàng hậu vốn không chỉ đơn giản là mong ta quay lại phò tá cho Thái tử, nó thâm sâu hơn nhiều.

- Ngươi có đoán ra không?

Đáp lại là một cái lắc đầu:

- Tạm thời vẫn chưa đủ cơ sở để suy luận.

Hắn thay đổi chủ đề:

- Viên Hi, hôm nay ngươi hẹn ta tới đây, không phải chỉ để hỏi han mấy chuyện này thôi chứ?

- Ta mới không rảnh rỗi như vậy.

Nét mặt Viên Hi nghiêm túc lên nhiều:

- Trần Tĩnh Kỳ, có một số vấn đề mà chúng ta cần phải trao đổi.

...

...

Gặp nhau vào đầu giờ tuất, đến giữa giờ hợi thì cuộc nói chuyện mới xong. Tính tới hiện tại, những vấn đề cần trao đổi, bàn luận đều đã cho ra kết quả, đi đến thống nhất. Xem sắc diện, có thể thấy cả Viên Hi lẫn Trần Tĩnh Kỳ đều khá hài lòng.

Bình thường, hễ khi chính sự đã bàn xong, Viên Hi hay là Trần Tĩnh Kỳ thì đều sẽ nhanh chóng đứng dậy ra về; song, hôm nay lại không giống: Trần Tĩnh Kỳ vẫn ngồi yên, mà Viên Hi thì cũng chả buồn nhích động ngón chân.

- Trần công tử, ngươi không định về sao?

Nghe ba tiếng "Trần công tử" từ miệng Viên Hi, Trần Tĩnh Kỳ thừa hiểu là nàng đang châm chọc, cố tình phá hoại mình.

- Còn ngươi? Viên Hi ngươi sao vẫn chưa hồi phủ?

- Doanh Doanh là hảo bằng hữu của ta, Vọng Nguyệt Các của nàng thì cũng như là Thính Phong Các của ta, thỉnh thoảng ta vẫn lưu trú ở đây.

Nói đoạn, nàng nâng tay ngọc, cầm lấy chiếc bánh đậu xanh cuối cùng trên đĩa, cho vào miệng. Cử chỉ rất chi điềm đạm, thong dong.

"Nữ nhân này..."

Biết đêm nay khó có cơ hội để "trò chuyện" riêng với Đông Mai, Trần Tĩnh Kỳ đành phải đứng dậy ra về.

- Trần công tử đi thong thả.

Viên Hi nói với theo, từ giọng điệu không khó để nghe ra ý tứ trêu ngươi.

...

Chất tử phủ.

Hiện đương là giờ tý - canh ba, trừ một số thị vệ được phân công canh gác thì những người còn lại trong phủ đều đã sớm lên giường đi ngủ. Ấy vậy mà Trần Tĩnh Kỳ - chủ nhân của toà phủ - vẫn chưa thể nào an giấc điệp. Hắn vẫn nằm đấy, hai mắt vẫn mở, trong tư thế tay trái gối đầu còn tay phải thì đang cầm cái gì đấy.

Thứ này không lớn, cũng chẳng nặng, chất liệu bằng lụa mỏng, bên trên có thêu mấy cánh hoa đào nho nhỏ. Đích xác... là tiết khố.

Một chiếc quần lót của nữ nhân!

Ai ư? Còn có thể là ai ngoài Thu Nguyệt. Nhớ lần trước, khi Thu Nguyệt chủ động gọi mời, muốn dâng hiến, trong lúc đem nàng đè xuống, Trần Tĩnh Kỳ đã cởi nó ra, cái tiết khố màu trắng thêu mấy cánh hoa đào này. Từ đó đến nay hắn vẫn luôn cất giữ.

Xin đừng hiểu lầm. Hắn không có làm chuyện biến thái gì đâu, kỳ thực chỉ đem tiết khố bỏ vào trong hộp rồi cất đi chứ chẳng hề đụng tới. Cho đến lúc này...

Đêm nay, sau khi gặp Đông Mai, cùng nói chuyện, nghe nàng xác nhận Lạc Doanh Doanh là bách hợp, bảo hôm ấy Thu Nguyệt chỉ muốn nếm trải tư vị ái ân, tâm tư hắn mới máy động, hồi tưởng chuyện cũ mà mở chiếc hộp lấy tiết khố cầm ra xem. Trần Tĩnh Kỳ hắn đang lên kế hoạch. Hắn cảm thấy mình có thể lợi dụng hai mỹ tì Đông Mai và Thu Nguyệt này. Biết đâu từ bọn họ, hắn sẽ hiểu thêm được nhiều điều về Lạc Doanh Doanh, về Viên Hi, tổ chức đứng sau lưng các nàng...

"Đông Mai, Thu Nguyệt... các ngươi muốn lợi dụng ta sao? Tốt thôi..."

Khoé môi nhẹ nhếch, Trần Tĩnh Kỳ nhích động đầu ngón tay, khiến cho tiết khố đưa qua đưa lại trước mặt mình. Trong đầu hắn, hình ảnh của Thu Nguyệt đêm hôm đó lại lần nữa hiện lên, rõ mồn môt.

Bất giác, cánh tay của hắn dần hạ xuống; tiết khố đang cầm trên tay, nó cũng từ từ được đưa đến mũi. Hắn ngửi nhẹ...

Bỗng, hai mắt Trần Tĩnh Kỳ nhướng lên, đem tiết khố đưa ra khỏi mặt.

Hắn... vừa làm cái gì vậy?!

Ngửi tiết khố nữ nhân? Cái này... người ta gọi là "biến thái" a!

"Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động" (không nhìn điều sai, không nghe điều tầm bậy, không nói điều trái, không làm điều quấy), những đạo lý thánh hiền, chuẩn mực của người quân tử Trần Tĩnh Kỳ hắn ném đi đâu rồi?!

Phải biết cái tiết khố này là lấy từ trên người Thu Nguyệt, lúc nàng đang mặc!

Tuy rằng Thu Nguyệt rất sạch sẽ, da thịt cũng thơm tho, nhưng tư vị cơ thể thế nào lại không dính...

Hành vi vừa rồi của hắn, thật phi lễ! Quá là phi lễ rồi!

Bất quá...

"Trần Tĩnh Kỳ ta trước giờ có tự nhận mình là chính nhân quân tử sao?"

Trần Tĩnh Kỳ tự hỏi, lập tức lắc đầu. Hắn không phải phường tiểu nhân hạ tiện, nhưng chắc chắc cũng không là chính nhân quân tử, nhất mực tuân theo đạo lý thánh hiền.

Khoé môi cong lên, khá là tà mị, Trần Tĩnh Kỳ khẽ bật cười, hàm ý giễu cợt. Kế đó, hắn cầm tiết khố đưa trở lại, điềm nhiên ngửi, ngửi xong còn nhận xét:

- Đúng là lẫn trong hương thơm còn có chút mùi.

Thế đấy, Trần Tĩnh Kỳ hắn mất hết liêm sỉ rồi! Hay, có lẽ nên nói hắn đã luyện công phu da mặt lên đến một trình độ thượng thừa mà hiếm kẻ trí thức nào trong thời đại này đạt đến được! Cái gọi "tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến", thiết nghĩ cũng chỉ như thế là cùng!

Quả như Viên Hi đã nhận xét: Các quy tắc, chuẩn mực của xã hội này căn bản là không thể áp dụng với Trần Tĩnh Kỳ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play