Lúc tỉnh lại đã là buổi chiều, hai người đều không nói lời nào nhưng ánh mắt nhìn đối phương đã xảy ra biến hóa. Vừa nóng bỏng lại mang theo một loại nhu tình mật ý đầy ái muội, đó là ánh mắt của những người yêu nhau mới có.
Lúc ăn cơm trưa bọn họ bắt đầu thương lượng phải xử trí căn phòng thần bí kia như thế nào. Đinh Tiềm ăn rất nhanh, dùng cơm xong liền ngồi một bên nhìn Hạ Lục.
Hạ Lục ăn rất chậm, nghe lời anh nói ngẫu nhiên mới trả lời một hai câu.
"Đỗ gia từ khi ông ngoại chết trận ở sa trường liền sụp đổ. Bởi vì ông ngoại chỉ có một mình mẹ là con gái hơn nữa lúc ấy tuổi rất nhỏ vì thế gia nghiệp hơn phân nửa bị những người trong gia tộc chia cắt, mẹ của anh trên danh nghĩa chỉ có ngôi biệt thự này. Sau khi giải phóng mẹ cùng bà ngoại bị nhốt ở phía tây đại viện, nơi này cũng bị tịch thu, thẳng đến khi cách mạng kết thúc mới một lần nữa trả lại cho gia đình anh. Mẹ của anh không thích nơi này, vài thập niên qua cũng chưa từng tới đây nhưng anh cùng mấy anh trai đều thích hoàn cảnh yên tĩnh ở đây, rất thích hợp cho những kỳ nghỉ phép ngắn ngày."
Hạ Lục chớp đôi mắt, hiếu kỳ nói: "Vậy mẹ Đỗ sau này làm sao có thể rời khỏi tây đại viện?"
Từ khi cô cùng Đinh Tiềm yêu nhau liền sửa miệng xưng Đỗ Hành Trí là mẹ Đỗ, không hề gọi là bà nội Đinh nữa.
"Ba của anh cùng một vị lãnh đạo đi tới nơi đó thị sát, đem người nhà của những người không phải là tội phạm chính trị thả ra. Sau khi bà ngoại qua đời mẹ không nơi nương tựa, đến nơi để ở cũng không có, thân thể lại không tốt vì vậy ba đã cho người sắp xếp chỗ ở cho mẹ, còn thường xuyên đi thăm bà."
Lần đầu tiên Hạ Lục nghe chuyện tình yêu của Đinh Triệu Ninh cùng Đỗ Hành Trí cho nên rất hứng thú lắng nghe Đinh Tiềm kể, còn cười hỏi: "Cho nên sau này bọn họ liền kết hôn?"
"Lúc hai người bọn họ kết hôn cũng đã chấn động một thời, có nhiều cấp trên cùng bạn bè của ba đều kiên quyết phản đối, trong số đó cũng có người giao chiến với ông ngoại trên chiến trường nhiều lần, dĩ nhiên bọn họ không thể tiếp nhận chuyện ba cư nhiên còn muốn kết hôn cùng con gái của đối thủ, nhưng mà ba không nghe bọn họ, vẫn muốn kết hôn với mẹ." Đinh Tiềm nói tới chuyện cũ của ba mẹ trên mặt đều là ý cười.
"Đó là đương nhiên, mẹ Đỗ thời còn trẻ nhất định là một đại mỹ nhân. Ông nội Đinh khẳng định là vô cùng thích bà." Hạ Lục vừa ăn vừa nói.
Đinh Tiềm gật đầu. "Ba đã làm theo ý mình trong nhiều năm, tuy ở nhà ông là một người định đoạt mọi chuyện nhưng ông ấy cũng rất nghe lời của mẹ."
"Cho nên tương lai anh cũng phải nghe lời em, như vậy gia đình mới càng hài hòa." Hạ Lục nhấp miệng cười, đôi mắt mang thần thái linh động.
Nha đầu này thật đúng là gì cũng có thể nói. Đinh Tiềm không nhịn được mà bật cười, không tiếp lời của cô mà lại bảo quản gia tìm công nhân đem đồ dùng trong phòng dọn ra ngoài. Hạ Lục nhanh chóng ăn xong cơm rồi chạy lên lầu nhìn bọn họ dọn đồ vật.
"Bức họa kia thì phải làm sao bây giờ?" Hạ Lục chỉ vào giá vẽ.
"Đem đi thiêu." Đinh Tiềm tự mình động thủ.
Bên ngoài biệt thự có một khoảng đất trống. Hạ Lục nhìn bức họa kia bị lửa thiêu cháy, làn khói đen bốc lên, trong lòng yên lặng cầu nguyện, người chết đã đi xa, nguyện cho linh hồn cực khổ được an giấc ngàn thu.
Vừa nhấc mắt thì nhìn thấy bóng dáng soái khí của Đinh Tiềm, trong lòng Hạ Lục lập tức cảm thấy ấm áp. Cho dù trong lúc nghỉ phép anh ăn mặc rất tùy ý thế nhưng cả người lại sạch sẽ thoải mái, không hề giảm đi khí chất xuất sắc của anh, khó trách anh ở trong đám người vĩnh viễn là người toả sáng nhất. Trời sinh anh có một loại phong độ lãnh đạo làm người tin tưởng.
Sau khi hướng dẫn công nhân mang dụng cụ bỏ đi Đinh Tiềm lại sai bảo mẫu đem phòng quét tước một lần, đưa mắt nhìn cây táo đầy quả ở trước mắt rồi lại quay đầu nhìn Hạ Lục. "Cây táo kia ăn rất ngon, em muốn ăn không?"
"Anh muốn leo lên trên để hái táo hả?" Hạ Lục chạy tới, ha hả cười không ngừng.
"Chúng ta cùng nhau leo lên trên đi." Đinh Tiềm xắn tay áo, nóng lòng muốn thử.
Đề nghị này lại đúng ý Hạ Lục, cây táo không cao nhưng sinh trưởng nhiều năm, thân cây thô tráng rắn chắc. Hạ Lục nhìn lên một lát mới cởi giày, thật cẩn thận leo lên trên cây, tìm một nhánh cây thô tráng ngồi xuống, cầm quả táo nhét vào trong miệng ăn.
Đinh Tiềm cũng leo lên nhưng cơ thể anh khá nặng vì vậy cũng không dám ngồi ở trên nhánh cây, sợ đem nhánh cây làm gãy, chỉ có thể dựa lưng vào thân cây cùng Hạ Lục nhìn nhau mà cười.
"Anh ăn không?"
Hạ Lục hái được một quả táo xanh, ở trên quần áo cọ cọ rồi nhét vào miệng Đinh Tiềm. Quả táo không chín, vừa chua vừa sáp, Đinh Tiềm nhịn không được nói: "Em hái quả chín cho anh ăn đi, không chín ăn rất chua."
"Em không thích ăn quả chín, chua mới ăn ngon." Hạ Lục ăn táo xanh ăn đến ngon lành.
"Xem ra trong tương lai em sẽ sinh con trai cho anh." Đinh Tiềm cười nói.
Hạ Lục trừng mắt liếc anh một cái. "Nói bậy gì đó."
"Chua trai cay gái, em không biết hả?" Đinh Tiềm một trận cười to.
Quản gia từ biệt thự đi ra, nhìn trên cây táo có hai người lòng thầm nghĩ: Hai vị tiểu tổ tông thật biết chơi, một người nghịch ngợm là Đinh Tiềm đã làm người đau đầu, nào biết anh lại mang đến một Hạ Lục càng kỳ quái hơn.
Quản gia đi đến dưới tàng cây gọi Đinh Tiềm: "A Tiềm! Đại tiểu thư gọi điện thoại tới hỏi cậu muốn ở chỗ này vài ngày sao?"
Ông là con trai của lão quản gia Đỗ gia, giúp người Đỗ gia trông nom biệt thự gần nửa thế kỷ, vẫn luôn xưng hô với mẹ của Đinh Tiềm là đại tiểu thư.
"Qua hai ngày nữa chúng tôi sẽ trở về." Đinh Tiềm từ trên cao nhìn xuống quản gia, cầm một quả táo ném cho ông.
"Buổi tối cậu cùng Lục tiểu thư ở chỗ này ăn cơm hay là xuống núi?" Quản gia sau khi biết họ thật của Hạ Lục là Green thì ông vẫn luôn gọi cô là Lục tiểu thư.
"Tôi cùng Lục Lục có hẹn tới một buổi tiệc." Đinh Tiềm từ trên cây nhảy xuống dưới rồi giang hai tay chờ Hạ Lục nhảy xuống, một phen tiếp được rồi ôm cô đi trở về tiểu lâu.
"Buổi tiệc gì?" Hạ Lục tò mò hỏi.
Đinh Tiềm trước đó cũng không đề cập qua, quần áo cô cũng không chuẩn bị.
"Một buổi tiệc gặp mặt bạn bè, cũng ở trên núi. Chúng ta sẽ lái xe qua, đường cũng không xa lắm."
"Em không mang quần áo, cũng không thể mặc bộ quần áo này để đi nha." Hạ Lục nhìn áo sơ mi cùng quần jean.
"Không phải có sườn xám sao, làn da của em trắng như vậy tùy tiện mặc một bộ cũng rất đẹp."
"Em sẽ chọn bộ màu xanh, em thích màu xanh." Hạ Lục trở về phòng thay quần áo. Sợ buổi tối khi trở về trong núi sẽ có gió lạnh, cô lại bỏ thêm một chiếc áo khoác.
Đội một chiếc mũ che nắng màu trắng, Hạ Lục trang điểm sẵn sàng để đi. Lúc ra cửa nhìn thấy Đinh Tiềm đã lái xe chạy đến cửa, anh vẫn còn ngồi trên xe.
Xe ở trên đường rẽ trái, Hạ Lục nhìn thấy trong rừng cây mơ hồ xuất hiện mấy ngôi biệt thự kiểu Châu Âu, cô lại hỏi Đinh Tiềm: "Những cái đó cũng đều là biệt thự tư nhân sao?"
"Ừ, biệt thự trên ngọn núi này cơ bản đều là tư nhân, chúng ta hôm nay đi tới biệt thự thuộc về Trình gia, bạn của anh là Trình Dục cùng Diệp Tiểu Hàng mời khách."
"Diệp Tiểu Hàng? Là anh em của Diệp Tiểu Huyền hả." Hạ Lục cảm thấy hai cái tên rất giống nhau liền suy đoán như vậy.
"Đúng vậy, là anh họ của Tiểu Huyền, hai người sinh cùng năm." Đinh Tiềm nói.
"Vậy Diệp Tiểu Hàng cũng là anh họ Diệp Thanh Nịnh?" Hạ Lục lập tức liền liên tưởng đến Diệp Thanh Nịnh.
Đinh Tiềm đem tình huống Diệp gia giải thích cho Hạ Lục nghe. Diệp gia cùng Đinh gia giống nhau, đều là quân nhân thế gia.
Lão tướng quân tên Diệp Nhất Dân có bốn người con trai ba người con gái. Diệp Tiểu Huyền là con thứ của đại phòng, bên trên còn có một người anh trai là Diệp Tiểu Thuyền; Diệp Tiểu Hàng là con trai độc nhất của nhị phòng; mà Diệp Thanh Nịnh là con gái nuôi của tứ phòng.
"Hóa ra chị Diệp không phải do người Diệp gia sinh ra." Hạ Lục cũng không biết thân thế Diệp Thanh Nịnh.
"Ông nội Diệp có ba người cháu gái, Hướng Bắc cùng Diệp Thanh Nịnh đều là thu dưỡng, cháu gái ruột duy nhất tên là Diệp Tiểu Khả. Cô ấy cùng Tiểu Tuấn có quan hệ tốt nhất, bạn trai của Diệp Tiểu Khả là Chu Tiều Tiều cùng anh và Tiểu Tuấn từng là bạn học."
"Trách không được tên của chị Diệp lại không giống với tên của nhóm người Diệp Tiểu Huyền."
"Thanh Nịnh sinh ra ở Mỹ, lúc được nhận nuôi cũng đã hơn ba tuổi cho nên ba mẹ cô ấy cũng không giúp cô ấy đổi tên giống mọi người."
Đinh Tiềm quay tay lái, xe theo đường nhỏ đi vào ngôi biệt thự trong rừng, anh dừng xe ở bãi đất trống trước biệt thự. Hạ Lục theo anh đi vào nhà.
Nữ chủ nhân của buổi tiệc tối là Trình Dục đứng ở cửa tự mình nghênh đón khách. Nhìn thấy Đinh Tiềm, một đôi mắt cười cong cong, tiến lên gọi anh. "Chú Tiềm."
Nhìn bên cạnh Đinh Tiềm còn có Hạ Lục, trêu ghẹo nói: "Nghe nói chú bá chiếm cháu gái nhỏ, là đây sao?"
"Đừng nói hươu nói vượn, cũng đừng dung từ bừa bãi." Đinh Tiềm cười nói.
Hạ Lục nghe ngữ khí hai người bọn họ nói chuyện liền biết hai người rất quen thuộc, chỉ đùa một chút cũng không ngại. Cô không khỏi đánh giá cô gái xinh đẹp ở trước mắt, lại thấy đối phương cũng nhìn mình.
"Xinh đẹp như vậy a, khó trách! Tới đây đi, Hạ tiểu thư. Đêm nay cô là khách quý, mọi người ở đây đều muốn gặp cô."
Trình Dục vui vẻ dẫn Hạ Lục tiến vào phòng khách.
Đinh Tiềm lặng lẽ nói cho Hạ Lục biết Trình Dục chính là em họ của Trình Mộ Trạch bạn trai Đinh Tuấn.
Hạ Lục gật gật đầu.
Phòng khách đã có nhiều người ở đấy, nam nữ đều có, tuổi thoạt nhìn đều bằng tuổi Đinh Tiềm, cũng có người thoạt nhìn rõ ràng so với anh thì lớn hơn mấy tuổi.
Lúc Hạ Lục đi tới những người vốn đang nói chuyện với nhau cũng phải dừng lại nhìn cô.
Trình Dục ở bên cạnh nói: "Đây là bạn gái của chú nhỏ nhà Đinh gia, mọi người vẫn ồn ào muốn gặp cô ấy một lần cho nên tôi đã mời cô ấy tới."
Hạ Lục mỉm cười, biểu tình có điểm quyến rũ nhưng cũng không mất đi vẻ ngây thơ, điều đó đã dành được hảo cảm của những người ở đây. Mọi người sôi nổi đứng lên muốn cùng cô bắt tay.
Đinh Tiềm đem mọi người giới thiệu cho cô biết.
Mọi người ồn ào gọi Hạ Lục là thím nhỏ. Hạ Lục e lệ, mặt đều đỏ lên, tưởng tượng lại khi còn nhỏ nếu như vậy thì sẽ trốn phía sau mọi người, nhưng cô cũng biết hiện giờ trốn không được.
Hạ Lục ở Đinh gia ở cũng đã mười năm, nhóm người này không thiếu người trước kia đã gặp qua cô, trong lòng thầm than, nha đầu tới từ Châu Phi cuối cùng cũng đã bị Đinh Tiềm bắt lấy.
Trong đó một người cười nói: " Thím nhỏ, tuy rằng đêm nay nơi này cô nhỏ tuổi nhất nhưng bối phận lại lớn, chúng tôi có lúc cũng sẽ nói lời vui đùa, cô đừng để bụng nhé."
Đinh Tiềm đấm người nọ một quyền. "Chỉ cần cậu không uống nhiều mượn rượu làm càn là được."
Mọi người một trận cười.
Hạ Lục chú ý tới Diệp Thanh Nịnh cũng ở đây nhưng là biểu tình của cô ấy trước sau vẫn đạm mạc, phảng phất như là không thích hợp tham gia náo nhiệt cùng người khác. Trong lòng cô hiểu rõ cho nên cũng không đi quấy rầy cô ấy.
Biệt thự Trình gia vô cùng khí phái, không giống với sự kết hợp giữa lối kiến trúc Trung Quốc và Phương Tây của biệt thự Đinh gia. Nội thất ở đây thuộc phong cách Châu Âu, sofa màu trắng được bọc đệm tơ nhung, khi người ngồi vào nó sẽ lún xuống một nửa, gối ôm tơ tằm mềm mại thoải mái, ngồi lâu rồi sẽ làm người muốn ngủ.
Cách thời gian ăn cơm vẫn còn sớm, mấy người đàn ông đến phòng chơi cờ để đánh bài, các cô gái thì ở tại phòng khách nói chuyện phiếm.
Hạ Lục đối với đề tài của các cô ấy cũng không cảm thấy hứng thú, cô lặng lẽ đi qua xem đánh bài.
Hạ Lục nhìn bài trong tay Đinh Tiềm, lại nhìn anh xuất bài, kề sát vào bên tai anh nói: "Anh nhường bọn họ nha."
"Chơi vui mà thôi, không cần so đo." Đinh Tiềm nói nhỏ.
Anh học toán rất tốt, lý luận logic cũng am hiểu, trên bàn chơi bài luôn là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nhưng nếu luôn là người thắng thì những người khác sẽ không có hứng thú cùng anh chơi, cho nên mỗi lần anh đều sẽ cố ý thua mấy trận, không muốn một mình được giải nhất.
"Chú Tiềm là một vị tướng luôn dành chiến thắng trong những ván bài, chú ấy cũng luôn nhường bài cho chúng tôi." Một người cười nói với Hạ Lục.
Có người hút thuốc, không khí chơi bài rất kém. Hạ Lục đứng ở sau lưng Đinh Tiềm trong chốc lát, đến khi mùi thuốc làm cô không chịu nổi mới đành trở lại phòng khách.
Rốt cuộc chờ đến khi kết thúc buổi đánh bài mọi người đã có thể ngồi vào vị trí ăn cơm.
Đinh Tiềm lại đây hỏi Hạ Lục. "Một lát em ngồi cùng anh, bọn họ có mấy người hút thuốc, em nhớ cách bọn họ xa một chút." Hạ Lục gật gật đầu, trong lòng thật cao hứng khi được anh săn sóc như vậy.
Diệp Thanh Nịnh xa xa nhìn cử chỉ thân mật của hai người, trong lòng rất hụt hẫng. Ở đây mọi người đều có đôi có cặp, chỉ có mình cô là cô đơn lẻ bóng.
Sau khi ngồi vào vị trí, Hạ Lục ngồi ở bên cạnh Đinh Tiềm. Đồ ăn từng món được đưa lên, lực chú ý Hạ Lục rất nhanh bị đồ ăn ngon hấp dẫn.
Phải nói rằng những người này cũng rất biết thưởng thức, mỗi một món ăn đều tinh diệu vô cùng, nguyên liệu nấu ăn có thể không phải thứ hiếm, nhưng quý là ở tay nghề nấu ăn của đầu bếp.
Trình Dục cầm rượu trắng lại đây, rót rượu cho mỗi người đàn ông.
"Đêm nay không say không về. Nếu mọi người không lái được xe, không xuống núi được thì cứ ở lại nhà tôi, dù sao thì nơi này rất nhiều phòng."
Mọi người khó có cơ hội tụ họp với nhau, ai cũng không muốn mất hứng, mỗi người đều uống không ít. Đinh Tiềm cũng không ngoại lệ, chờ buổi tiệc kết thúc anh cũng đã có men say.
Những người khác đều tiếp tục đi đánh bài, Đinh Tiềm lại nhớ thương Hạ Lục cho nên không tham gia cùng bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT