Nhìn thấy Diệp Oản Oản xuất hiện, hơn nữa còn dùng một chiêu đỡ lấy đòn
đánh hung tàn đáng sợ kia của Tiểu Loli, tất cả mọi người đều thở phào
nhẹ nhõm tại chỗ.
Trương Uy thiếu chút nữa trực tiếp bị hù đến
ngất đi, trên trán đổ mồ hôi lạnh nhễ nhại, vẻ mặt khi nhìn Diệp Oản Oản giống như đang nhìn chúa cứu thế...
Diệp Bạch!?
Cô bé kia đáng sợ như vậy, nhưng tên tiểu bạch kiểm Diệp Bạch này lại có thể dùng một tay chặn tiểu cô nương này lại…
"Òa! Diệp ca thật là đẹp trai nha!"
"Thật là đẹp trai, thật là đẹp trai quá đi!!"
Các nhân viên của đoàn làm phim thấy vậy cũng trở nên kích động rít gào.
"Diệp ca ca, anh rốt cuộc đã tới! Gào! Hù chết người ta rồi!" Cung Húc kích
động không thôi quấn lấy, kết quả sơ ý một chút, không biết đã vấp phải
cái gì, ôm chân kêu thảm một tiếng.
Diệp Oản Oản cũng bó tay với hắn, vội vươn tay đỡ lấy hắn: "Cẩn thận một chút!"
Đứa nhỏ này, có thể chững chạc hơn một chút được hay không?
"Diệp ca, chuyện này... Cô em này thật sự là hầu gái của nhà anh à?" Cung Húc lòng đầy sợ hãi, hỏi dò.
Diệp Oản Oản: "Không sai."
Vẻ mặt Cung Húc đã không cách nào tưởng tượng nổi, "Híc, không phải
đâu...!!! Đầu năm nay dịch vụ cho thuê người giúp việc đã đáng sợ như
vậy sao? Ngay cả loại người giúp việc như thế này cũng có thể mướn
được?"
"Nào, để cho Đông Tử giúp cậu bôi ít thuốc." Diệp Oản Oản bất đắc dĩ gọi Đông Tử sang đỡ hắn.
Sau đó, Diệp Oản Oản hỏi Diệp Mộ Phàm, "Mới vừa rồi có ai bị thương không?"
Diệp Mộ Phàm mở miệng trả lời: "Trừ dụng cụ bị hư hại ra, không có một ai bị thương, à không, trừ Cung Húc..."
Diệp Oản Oản: "Được rồi..."
Cho nên, hôm nay bọn họ bên này không có một ai bị thương cả; người duy
nhất bị thương, lại chính là tên yêu tinh Cung Húc tự mình vấp té...
Kiều Kiều hoàn thành nhiệm vụ, cũng coi như là khá ổn, mặc dù có chút hơi lố…
Diệp Oản Oản nhìn đám côn đồ lăn lộn quằn quại trên mặt đất, vô cùng thê
thảm, lại còn có Trương Uy lúc này hai tay đã gãy, sợ đến đái trong
quần. Nàng đau đầu không thôi, day day cái trán, "Kiều Kiều, tôi không
phải đã nói, chẳng qua chỉ là đi tọa trấn hay sao?"
Hiện tại… “tọa” kiểu này, thì e rằng “trấn” cũng muốn sụp luôn rồi! Chứ ở đó mà tọa với chả trấn!
Hả, Kiều Kiều?
Cái cô em hung tàn đáng sợ đến dọa người này, lại có thể gọi là Kiều Kiều?
Tất cả mọi người nghe thấy cái tên này, vẻ mặt đều trở nên đặc sắc hơn.
Kiều Kiều cẩn thận từng li từng tí lẩm bẩm, "Chủ nhân, em đã tính toán rồi, để lại cho hắn còn nửa cái mạng..."
Diệp Oản Oản: "..."
Nửa cái mạng...Đúng thật là nửa cái mạng mà…
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ đi về phía Trương Uy.
"Trương ca, xin lỗi, đắc tội rồi."
Diệp Oản Oản nói xong, liền đưa tay ra, muốn kéo hắn lên.
Kết quả, Trương Uy giống như gặp phải quỷ thần, vội lăn một vòng tránh đi, "Đừng! Ngươi đừng tới đây!"
Diệp Oản Oản sờ lỗ mũi một cái, thu tay về, có vẻ hòa nhã mở miệng nói,
"Trương ca, tôi chỉ là một người làm ăn, người không phạm ta ta không
phạm người, vừa rồi lỡ xuống tay nặng một chút, quả thực xin lỗi!"
Trương Uy: "..."
Một đám côn đồ: "..."
Ngay cả các nhân viên của đoàn làm phim cũng đã nghẹn ngào không biết nói gì...
Nặng một chút... Cái này... Cái này mà chỉ gọi là nặng một chút?
"Đúng... Đúng... Thật xin lỗi... Diệp lão bản, là tôi có mắt không nhìn thấy
thái sơn! Đắc tội rồi! Ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân! Thật ra
thì tôi căn bản không muốn gây sự với ngài, là... là tên nhãi Thái Dũng
Thắng khích bác, xúi giục tôi!" Trương Uy trực tiếp bán đứng Thái Dũng
Thắng.
Đáy mắt Trương Uy tràn đầy vẻ kiêng kỵ, nếu như không phải là những thế lực có lai lịch vô cùng lớn, không có khả năng có thể phái tới loại cao thủ ở cấp bậc này.
Tên Diệp Bạch này, nhìn như không quyền không thế, nhưng trên thực tế căn bản lại không hề đơn giản như vậy...
Mới vừa rồi chính hắn đỡ một chiêu kia của Tiểu Loli, nhìn như phong khinh
vân đạm, nhưng chỉ có hắn mới biết có bao nhiêu đáng sợ! Thứ hắn ta vừa
đỡ, chính là một sát chiêu!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com