Diệp Oản Oản: “…”
Được rồi…
“Cho nên, ý của anh là, anh ấy đã khôi phục lại trạng thái bình thường?”
Mặc Huyền mở tay ra: “Nhìn trước mắt đúng là thế.”
Mặc Huyền nói xong dừng một chút, sắc mặt hơi ngưng tụ nói, “Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là có cô ở bên cạnh điều tiết tình huống. Đối với Tư Dạ Hàn mà nói, cô chính là điểm cân bằng trong thế giới của anh ấy, một khi cô bên này xảy ra vấn đề, thăng bằng bị phá vỡ, ai cũng không dám
bảo đảm sẽ phát sinh chuyện gì.
Lúc trước cô ghét, bài xích anh ấy, cả người anh ấy là hình dáng gì…cô cũng là người rõ nhất… Tư
Dạ Hàn sẽ không giống người thường, sẽ mất lý trí, năng lực
phán đoán và khả năng điều khiển tình cảm, chính là một dã thú
hoàn toàn mất đi khống chế.
Nói thật, anh ấy lại có thể có thể trở nên giống người bình thường, lúc trước tôi đều không cách nào tưởng tượng ra…”
Diệp Oản Oản hơi có chút im lặng lẩm bẩm, “Cái gì gọi là giống người, anh ấy vốn chính là người!”
Mặc Huyền khẽ cười nhìn cô, “Cô có biết đám người Hứa Dịch, Thập Nhất,
còn có tất cả người giúp việc ở nhà cũ, đều tự tạo một tấm bùa hộ
mạng mang theo bên người hay không?”
“À? Bùa hộ mạng gì?” Diệp Oản Oản không hiểu.
Mặc Huyền nói: “Trên bùa hộ mạng viết: Chúc Oản Oản tiểu thư và Cửu gia
ngọt ngào hạnh phúc hòa thuận vui vẻ thuận lợi trôi chảy!”
Diệp Oản Oản: “Ách…”
Mặc Huyền: “Hai người bình yên, thì là trời đẹp với chúng tôi! Cho nên,
Oản Oản tiểu thư, mạng nhỏ của mấy người chúng tôi đều trong tay
cô!”
Diệp Oản Oản: “…”
Có đáng sợ như vậy không…
Mặc Huyền than thở một tiếng: “Diệp tiểu thư, tôi cũng không phải là khoa
trương, bắt đầu từ lúc Cửu gia mời tôi giúp anh ấy làm thôi miên, tôi
vẫn tận mắt quan sát tình huống của anh ấy, mặc dù, tôi không biết Tư
Dạ Hàn tại sao đối với cô cố chấp như vậy, nhưng tôi nghĩ, một người
quan tâm một người khác đã đến mức độ bệnh hoạn, thì khẳng định anh
ấy vô cùng vô cùng yêu người kia…”
“Diệp tiểu thư, cô có phải đã từng quên chuyện gì hay không…?”
Cái vấn đề này, thật ra thì Mặc Huyền đã muốn hỏi từ lâu.
Nếu như trước kia Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn chưa bao giờ xuất hiện cùng
nhau, thì thái độ của Tư Dạ Hàn đối với Diệp Oản Oản thật sự là có
chút không hợp với lẽ thường.
Diệp Oản Oản nghe vậy trầm ngâm,
“Quên cái gì? Hẳn là không… Người như Tư Dạ Hàn nếu như trước kia tôi và anh ấy có từng gặp nhau, không có khả năng tôi không có ấn
tượng…”
“Cũng đúng…” Mặc Huyền lâm vào suy tư, không biết nghĩ đến cái gì, lại không có mở miệng.
________
Gian nan nhất là giai đoạn mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, sau khi kết thúc, Diệp Oản Oản cuối cùng được thanh nhàn.
Hiện tại công việc hàng ngày có Diệp Mộ Phàm xử lý, Phí Dương đảm nhiệm
chức tổng giám nghệ sĩ, tất cả đều bước vào quỹ đạo, sinh hoạt thực
tế phong phú, là chuyện mà đời trước cô nghĩ cũng không dám nghĩ…
………………………………….
Cẩm Viên, trong phòng nghị sự.
Hội nghị gia tộc mỗi tháng một lần, một đám nguyên lão Tư gia tất cả đều
ở đây, Tư Dạ Hàn ngồi ở chính giữa ghế sa lon, Diệp Oản Oản ngồi ở bên
tay trái anh, vị trí thuộc về chủ mẫu tương lai.
Toàn bộ quá
trình Tư Minh Lễ và Phùng Nghĩa Bình đều nghiêm mặt, thế nhưng bởi vì
lần trước bị Diệp Oản Oản cho một bài học, khoảng thời gian này đều
yên tĩnh không ít, không dám tìm cô làm phiền nữa.
Huống chi còn
có Tư Dạ Hàn ở bên này, bọn họ cái gì cũng không làm được, chỉ có thể
trơ mắt nhìn địa vị Diệp Oản Oản ngày càng vững chắc, chỉ sợ lúc
không có ai đã hận cô đến thấu xương.
Ánh mắt lão phu nhân hiền
hòa nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng nói, “Oản Oản à, tháng sau tiếp
đãi Mục tiên sinh, đến lúc đó, con cùng đi với A Cửu chứ!”
Diệp Oản Oản nhu thuận mở miệng: “Vâng, bà nội!”
Tư Minh Lễ biến sắc, rốt cuộc không nhịn được, “Vị khách quan trọng như
vậy, làm sao có thể để cho cô ta theo đón tiếp cùng gia chủ được? Cô ta
cũng chỉ là một tiểu nha đầu, cái gì cũng không biết, lỡ như làm mất mặt Tư gia!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com