Lúc trước Thiệu Đình nếu nghe lời bà, sớm ly dị, cưới Mỹ Huyên, làm
sao sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy? Nói không chừng hiện tại cũng
không chỉ có Y Y, con trai cũng có tới mấy đứa.
Hiện tại
quả nhiên đúng như lời nói ban đầu của bà, Lương Uyển Quân coi như
sinh ra đứa trẻ, cũng là hai kẻ bất tài, đem Diệp gia làm loạn một
trận.
Nghĩ đến đây, Đàm Nghệ Lan không kiềm được sự tức
giận, nặng nề mà đẩy tay của Lương Uyển Quân, “Đều nói lấy vợ cưới
hiền, đời này sai lầm lớn nhất của tôi, chính là ban đầu không có ngăn cản Thiệu Đình cưới cô, mới để cho con trai lớn của tôi, cả cháu trai,
đều bị hủy ở trong tay của cô!”
Nghe đươc lời nói đau lòng như vậy, Lương Uyển Quân trái tim nhất thời quặn đau, “Mẹ…”
Đàm Nghệ Lan giận đến kịch liệt thở hổn hển, “Cút ngay, đừng gọi tôi là mẹ!”
Lương Mỹ Huyên cùng Diệp Y Y đúng lúc đi tới.
Diệp Y Y mặt đầy lo âu vỗ nhẹ lưng của Đàm Nghệ Lan, “Bà nội, người đừng nóng giận!”
Lương Mỹ Huyên nhìn thấy Lương Uyển Quân bị mắng té tát, đáy mắt là vẻ
đắc ý bị giấu kĩ, “Mẹ, xin người bớt giận, đừng bị chọc tức hại thân
thể!”
Nhìn thấy Lương Mỹ Huyên cùng Diệp Y Y, Đàm Nghệ Lan sắc
mặt mới hòa hoãn thêm vài phần, “Từ nay về sau, ta chỉ có một đứa
con dâu là Mỹ Uyên, chỉ có một đứa cháu gái là Y Y!”
Lương Uyển Quân mặt đầy nước mắt mà ngồi sụp xuống đất, ngón tay của Diệp
Thiệu Đình gắt gao bóp ở trong lòng bàn tay, máu me đầm đìa.
Lương Mỹ Huyên trên cao nhìn xuống Lương Uyển Quân, “Chị hai, chị chính là
nói ít mấy câu đi! Nhất định phải tức chết mẹ mới cam tâm sao? Mộ Phàm
đứa nhỏ này tôi xem chắc là bị hủy, không cho nó một chút giáo huấn, sớm muộn nó cũng gây ra chuyện lớn!”
Diệp Y Y ôn nhu nói,
“Bác hai, bác gái, các người không nên trách ông nội bà nội nhẫn tâm,
thật ra thì ông bà nội cũng là vì tốt cho Mộ Phàm.”
Diệp Thiệu
An đi tới trước mặt Diệp Thiệu Đình, vỗ vai ông, “Anh hai, phạm sai lầm, nên trả giá thật lớn, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, anh không thể ỷ vào cha mẹ mềm lòng liền không có sợ hãi!” Lúc trước anh vi phạm
nguyên tắc của ba, dám lấy công ty nhà mình đi rửa tiền, tại Las
Vegas thiếu nợ liền đòi dùng tiền của công, hiện tại con trai lại lấy
trộm cơ mật của công ty!
Anh rốt cuộc đem công ty làm thành
cái gì? Anh cho đây là ngân hàng tư nhân sao? Đây chính là cơ nghiệp
cả đời của ba đấy! Này…”
Mắt thấy sự tình đã hoàn toàn không thể vãn hồi, Diệp Thiệu Đình sống lưng thẳng tắp, “Cha không dạy
con tốt là con sai, Mộ Phàm phạm lỗi, con nguyện ý một mình gánh chịu! Ngồi tù cũng tốt, bồi thường cũng tốt, đều do người cha này tới chịu
trách nhiệm đi!”
Nghe được lời nói của Diệp Thiệu Đình, Diệp Thiệu An cùng Lương Mỹ Huyên liếc nhau một.
Nếu như cho Diệp Thiệu Đình ngồi tù mà nói, ngược lại cũng không tệ.
Có một người cha là tù nhân, như vậy vết nhơ này, Diệp Mộ Phàm cùng Diệp Oản Oản đời này cũng lật không nổi sóng gió.
Đúng lúc này, cánh cửa truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Diệp Oản Oản cùng Diệp Mộ Phàm một trước một sau mà đẩy cửa đi vào.
Nghe người một nhà Diệp Thiệu An nói năng vô sỉ, Diệp Oản Oản đáy mắt lười biếng xẹt qua một tia lãnh ý.
A, ban đầu rõ ràng là bọn họ một tay hãm hại cha, cái gì rửa tiền, dùng
tiền của công trả khoản nợ, tất cả đều do Diệp Thiệu An làm hại, lại
hãm hại đến trên đầu của cha, giờ phút này vẫn còn có thể đường đường
chính chính nói ra những lời này, thật là đẳng cấp cuối cùng của
sự vô sỉ.
Nhìn thấy Diệp Mộ Phàm lững thững tới chậm, Diệp Thiệu An nhất thời giễu cợt mở miệng, “Đại thiếu gia của tôi, anh đến rồi à!”
Diệp Mộ Phàm người mặc một âu phục màu lam nhạt, một tay để vào trong
túi, cà nhỗng mà đi đến bên trong phòng họp, tất cả mọi người nhìn lướt
qua, “Yo, ngày hôm nay mọi người làm sao lại tề tụ đông đủ như
vậy? Kêu tiểu gia tới làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com