Edit: Ý Như
Không đợi Diệp Oản Oản kịp suy nghĩ, Tư Dạ Hàn nói
xong những thứ này, lại lấy ra một hộp gỗ, sau đó mở ra, bên trong để
một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn đầy bụi bẩn, không có gì đặc biệt, nhìn
rất cũ kỹ, chạm trổ hoa văn cô nhìn không hiểu. Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng
vuốt ve chiếc nhẫn, cũng không biết nghĩ điều gì, rất lâu cũng không có
mở miệng.
Diệp Oản Oản đứng ở trước bàn đọc sách, không dám lên
tiếng cắt đứt anh, cũng không biết anh rốt cuộc muốn làm cái gì. Dù sao
kiếp trước anh cũng chưa từng lấy những thứ này ra. Kiếp trước có một
lần Tư Dạ Hàn tựa hồ là muốn mang cô tới đây, nhưng khi đó Trầm Mộng Kỳ
không biết từ đâu nghe được tin đồn, nói trên lầu này tất cả đều là
hình dụng cụ đáng sợ, là nơi Tư Dạ Hàn hành hạ người, thế cho nên cô
đặc biệt sợ gác xếp, chưa bao giờ dám lên. Lần đó lúc Tư Dạ Hàn muốn
mang cô tới, kết quả có thể tưởng tượng, cô dĩ nhiên là không đi, còn
làm ra một trận đại náo, khi đó cô còn tưởng rằng Tư Dạ Hàn là muốn hành hạ cô… Nhưng là, không nghĩ tới trên này vật đáng sợ gì cũng không
có. Lần đó, khi Tư Dạ Hàn muốn mang cô lên, cũng đã chuẩn bị cho cô
những vật này sao?
Tư Dạ Hàn ngẩng đầu lên, ánh mắt còn tối hơn bóng đen ngoài cửa sổ nhìn cô, “Thế lực sau lưng chiếc nhẫn
này, trước mắt em tuyệt đối không cách nào nắm trong tay, nhớ lấy, chờ
đến lúc em có đủ thực lực mới có thể tiếp nhận nó, trong khoảng thời
gian này, anh sẽ dùng hết khả năng dạy em một vài thứ…” Tư Dạ Hàn nói
xong, cầm tay cô lên, đem chiếc nhẫn đặt trong lòng bàn tay cô.
Kiếp trước và kiếp này, Tư Dạ Hàn chưa bao giờ nói nhiều như vậy, một hơi nói rất nhiều lời. Nhưng là, Diệp Oản Oản càng nghe càng có cái gì
không đúng… Đây hoàn toàn chính là giao phó hậu sự… Là bởi vì lúc nào
cũng có thể sẽ chết, cho nên mới đem những thứ này giao cho cô trước
thời hạn sao? Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm nửa niếng ngọc bội cùng
chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay thật nóng
bỏng, trái tim cũng không thể khống chế co rút mạnh.
“Giữ
nó.” Tư Dạ Hàn dặn dò, trên mặt nét bình tĩnh không hề lay động,
giống như những lời nói trong giờ khắc này chẳng qua chỉ là lời
không thể bình thường hơn. Diệp Oản Oản mắm chặt lòng bàn tay, sau đó
lại chậm rãi buông ra. Ngay sau đó, cô ngước mắt nhìn Tư Dạ Hàn, ánh
mắt lạnh lùng mở miệng: “Em không muốn.”
Thấy Diệp Oản Oản cự
tuyệt, Tư Dạ Hàn chân mày hơi nhíu lại, sắc mặt cũng lạnh xuống. Diệp
Oản Oản đem chiếc nhẫn cùng ngọc bội đều bỏ lại trên bàn trước mặt
Tư Dạ Hàn, mặt không thay đổi mà mở miệng, “Mong anh cất nó đi, em
không cần những thứ này.”
Không muốn tiếp nhận đồ đạc của anh à…
Sắc mặt của Tư Dạ Hàn nhất thời trầm hơn, ánh mắt lại ảm lại đi. Ngoài
cửa sổ, ánh trăng chập chờn núp sau tầng mây, trong phòng, không khí
bị nhiệt độ ngưng kết thành sương. Tư Dạ Hàn sống lưng cứng ngắc mà
ngồi tại chỗ, nhìn miếng ngọc cùng chiếc nhẫn bị Diệp Oản Oản bỏ lại, lẻ loi trơ trọi nằm ở trên bàn…
Đang lúc này, hai tay của Diệp Oản Oản rời khỏi mặt bàn, bỗng nhiên nghiêng người, hướng về đôi
môi mỏng đang căng thẳng của anh hôn lên… “Em không cần những thứ này, em… Chỉ cần anh…” Nụ hôn của cô rơi xuống, trong nháy mắt, con ngươi
Tư Dạ Hàn đột nhiên co rụt lại, đáy mắt đột nhiên gợn lên một con sóng, mặt đầy kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ rằng Diệp Oản Oản sẽ phản ứng
như vậy.
Ánh mắt Diệp Oản Oản dị thường nghiêm túc nhìn chăm
chú người trước mặt, từng chữ từng chữ mà nói, “Em chỉ cần anh, sống khỏe mạnh!”
………………………………..
Ngoài lề ~~~
Diệp Oản Oản: Những thứ này là cái gì?
Tư Dạ Hàn: Đây là giang sơn trẫm giành cho nàng!
Diệp Oản Oản: Nha, lấy đi, ta không muốn giang sơn, chỉ cần mỹ nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT