Editor: Hyna Nguyễn
—————–
Hàn Thiên Vũ quả thật là quá
sức kinh hãi, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Kiều Khả Hâm – một
người luôn ngang dọc trong tình trường khắp nơi đều có tình nhân lại bị
một người mới như Diệp Bạch làm cho đỏ mặt, thật là không thể tin được
mà!
Dù sao người cũng là do mình mang tới, Hàn Thiên Vũ sợ Diệp Bạch chơi quá mức cho nên vội vàng đỡ người rút lui khỏi bữa tiệc.
Hàn Thiên Vũ một đường lái xe hướng nhà trọ, Diệp Oản Oản ngồi ghế kế bên
tài xế, đoán chừng là đã hoàn toàn say rồi, ánh mắt không có tiêu cự
nhìn anh ta.
Hàn Thiên Vũ cho là Diệp Bạch uống quá nhiều nên
không thoải mái, vừa lái xe vừa thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn sang về
người bên cạnh hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào rồi, có phải muốn ói hay
không!”
Chàng trai ngồi cạnh ghế tài xế ánh mắt dần dần khôi phục tiêu cự, tiếp tục nhìn chằm chằm mặt anh ta, chợt chậm rãi cười một
tiếng, nụ cười tinh khôi sóng mắt tràn ngập, trong đêm tối cặp mắt đó
giống như có ngàn vạn đóa hoa màu trắng nở rộ, “A, đối với gương mặt đẹp như vậy, làm sao tôi muốn ói cho được”
“Két ——” một tiếng, xe Hàn Thiên Vũ đang chạy trên đường lớn vẽ thành một đường chữ “S” …
………
Sau khi thoát khỏi vạn phần nguy hiểm, xe rốt cuộc cũng chạy đến nhà trọ.
Hàn Thiên Vũ nhanh chóng đem người đỡ tới cửa, không kịp suy nghĩ gì cả vội vàng nhanh chóng muốn đem người này ném vào trong nhà.
Cái tên này… Tửu lượng khi uống rượu thật sự là quá kém…
Uống say tán gái thì coi như xong đi, thậm chí ngay cả đàn ông cũng không bỏ qua!
Trong đầu Thiên Vũ kìm lòng không đặng nhớ lại lúc mới vừa rồi cậu ấy ở trên
xe cười với mình làm cho trái tim của Hàn Thiên Vũ đột nhiên liền đập
mạnh mấy nhịp.
“Cậu cái người chuyên gây ra tai hoạ này…”
Vốn đang cảm thấy bạn gái của Diệp Bạch quản cậu ta quá nghiêm, nhưng hiện
tại sau khi trải qua một màn này anh ta đột nhiên phi thường đồng cảm
với người “bạn gái” chưa từng gặp mặt này…Hàn Thiên Vũ một bên than thở
một bên đỡ người đi tới thang máy, đang hướng phía trước đi tới, đột
nhiên nhìn thấy một người đang đứng ở cửa.
Là người đó… Tư Cửu… Bạn của Diệp Bạch…
Chỉ thấy người đàn ông đó tựa hồ như là mới từ nơi làm việc tới đây, trên
người mặc một bộ âu phục nghiêm túc màu đen tuyền được cắt may hoàn mỹ,
một chiếc thắt lưng đeo ngang hông đầy uy nghiêm còn cho người khác thấy rõ vòng eo lực lưỡng của mình, đỉnh lông mày trong trẻo nhưng lạnh
lùng, sóng mũi cao, hai con ngươi thâm thúy đen như mực, đôi môi
mỏng nhàn nhạt màu anh đào, tổ hợp lại toàn bộ thành một gương mặt hoàn
mỹ đẹp đẽ đến cực hạn.
Bởi vì khí thế của Tư Dạ Hàn quá mức bức
người lại còn lạnh lùng nữa, cho nên toàn bộ không gian dường như có vẻ
chật chội khó diễn tả. Người đàn ông kia dùng ánh mắt lạnh đến đông cứng người nhìn mình, để cho Hàn Thiên Vũ không khỏi có loại cảm giác quỷ dị như thể anh ta đang bị bắt gian tai trận vậy.
Hàn Thiên Vũ sửng
sốt một giây đồng hồ mới phản ứng lại được, vội mở miệng nói: “Khụ, Tư
tiên sinh, ngài tới tìm Diệp Bạch sao tiểu tử này uống say…”
Hàn
Thiên Vũ mới vừa dứt lời, hai con ngươi của Diệp Bạch người đang được
anh ta đỡ đột nhiên sáng lên như ban ngày, đẩy anh ta liền hướng về
người đàn ông đối diện đi tới nói: “Mỹ nhân…”
Hàn Thiên Vũ: “…”
Mỹ… Mỹ nhân. Cậu hướng về phía một người đàn ông kêu là mỹ nhân không sợ anh ta nổi điên lên với cậu sao?
Hàn Thiên Vũ vốn là muốn ngăn cản, nhưng Diệp Bạch kia giống như ngựa hoang đã mất cương, ánh mắt mang theo cảm giác như đang đi săn một loại thú
quý hiếm nào đó, chiếu ánh nhìn lấp lánh mà nhìn chăm chú người đàn ông
tuấn mỹ như thiên thần kia,
Diệp Bạch cũng không thèm để ý đến
khí thế cường đại phát ra từ Tư Dạ Hàn đang đứng trước mặt mình, tiếp
tục nói chuyện: “Mỹ nhân, chúng ta có phải đã gặp qua ở nơi nào đó rồi
hay không?”
Hàn Thiên Vũ nghe xong khóe miệng cong thành một
đường tương đối khó coi, loại lời kịch tiêu chuẩn khi muốn bắt chuyện
với người khác này Diệp Bạch cậu thế mà cũng nói ra được hay sao.
Trên thực tế, người đàn ông trước mắt này định lực rõ ràng mạnh hơn anh ta
rất nhiều dù bị người bạn nam tốt nhất của mình trêu đùa nhưng gương mặt vẫn như cũ không thay đổi mà đứng ở nơi đó, chẳng qua là tỏa ra một
loại hơi thở khiến người khác kinh người mà thôi.
Mà Diệp Bạch
dường như hoàn toàn không có cảm nhận được nguy hiểm trước mắt, vẫn y
như cũ nói chuyện hết sức vui sướng: “Mỹ nhân tiểu ca ca à, tôi thấy tôi và anh là hai người hữu duyên nha, không bằng tôi coi cho anh một quẻ
có được không?”
Hàn Thiên Vũ xạm mặt lại: “…”
Lại tới nữa rồi.
Diệp Bạch vừa nói xong, cũng không đợi người đàn ông trước mặt đồng ý, ở
dưới ánh mắt khó mà hình dung được của Hàn Thiên Vũ, trực tiếp liền cầm
tay của Tư Dạ Hàn lên…
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT