Sáng sớm hôm sau, ở một sơn trang rộng vài ngàn mẫu nào đó.
Vạn
Mai sơn trang là một sản nghiệp tư nhân của Ân Duyệt Dung, vị trí rất bí mật, là khu vực chuyên dụng mà Ân Duyệt Dung dùng để nuôi Cổ trùng và
chế tạo độc dược, nghe đồn chướng khí tràn ngập, độc trùng khắp nơi!
Người của Thiên Thủy thành đều cho rằng đó là một vùng cấm địa, không một ai dám tiếp cận nơi đó.
Bởi vì Ân Duyệt Dung thích hoa mai, cho nên bên trong trang viên được trồng rất nhiều hoa mai, thuê người chăm sóc tỉ mỉ. Giờ phút này, đang giữa
độ mai nở rộ, bên trong sơn trang ngập tràn mùi hương thơm dịu của hoa
mai.
Chẳng qua là phong cách kiến trúc của trang viên này quá mức cổ điển, màu tối làm chủ đạo. Dù cho phong cảnh thơ mộng, nhìn vào lại
thấy như có tử khí âm trầm, ngay cả những đóa hoa xinh đẹp cũng trở nên u ám đi phần nào.
Sáng sớm tinh sương, những bông tuyết tinh khôi
bay lất phất, từng cơn gió lạnh rít qua khe cửa, bên trong khu vực trang viên càng thêm vắng vẻ lạnh tanh, cực kỳ đáng sợ.
"Phu nhân!"
Ân Duyệt Dung bước vào phòng khách, lập tức có người giúp việc cúi thấp
đầu, đi lên nhận chiếc áo khoác của Ân Duyệt Dung, một người hầu gái
khác vội vàng dâng trà nóng lên.
Tất cả mọi người giúp việc lặng yên đứng ở hai bên, không dám thở mạnh.
Ân Duyệt Dung nhấp một ngụm trà, "Mang người tới đây!"
"Dạ dạ dạ..." A Trung gật đầu liên tục, vội vàng phân phó thủ hạ, "Còn không mau dẫn tiểu tạp chủng kia lên đây!"
Nghe được lời của A Trung, chân mày Ân Duyệt Dung cau lại rất khẽ không thể nhận ra, bất quá cũng không hề nói gì.
Rất nhanh, có tiếng bước chân từ nơi cửa truyền tới, hai gã thủ hạ dẫn một đứa bé khoảng chừng 4 – 5 tuổi đi tới.
Trên người đứa bé nọ còn mặc đồng phục trường học màu xanh da trời, da thịt
trắng noãn mũm mĩm, hai gò má có chút phúng phính, đôi mắt trong veo như sao, tươi tắn xinh xắn.
Cho dù bị bắt cóc đến địa phương đáng
sợ xa lạ này, trên mặt của cậu nhóc cũng không hề kinh hoảng chút nào,
chẳng qua chỉ tò mò nhìn khắp tứ phía.
Sau khi Đường Đường bị
mang tới đây, thoạt tiên quan sát khắp nơi một vòng, sau đó, ánh mắt rơi vào trên người người phụ nữ ngồi ở trên chiếc ghế đỏ phía đối diện.
Ân Duyệt Dung trước sau như một, vẫn mặc trang phục màu đen, giày ống đen. Chỉ có điều, trang phục màu đen này lại càng tôn lên nước da trắng nõn
nà của mà, tóc mai đen tuyền, ngũ quan tinh xảo, không hề có chút nếp
nhăn nào.
Nếu không phải là khí tức trên người quá lạnh lùng
nghiêm khắc, vẻ mặt quá âm trầm, coi như là nói bà chỉ mới 30 tuổi, cũng có người tin.
Giờ phút này, Ân Duyệt Dung cũng đang quan sát đứa bé trước mặt mình.
Trong nháy mắt khi thấy đứa bé kia, Ân Duyệt Dung liền lập tức sửng sốt thấy rõ.
Đứa bé phấn điêu ngọc trác này... quả thật là giống A Cửu khi còn bé như
đúc! Thậm chí, so với A Cửu khi còn bé còn dễ thương đáng yêu hơn.
Ngay cả nữ quản gia bên cạnh, mặt cũng đầy kinh ngạc, hạ thấp giọng nói thầm ở bên tai Ân Duyệt Dung, "Ôi chao, phu nhân, dáng dấp đứa nhỏ này và
Đại thiếu gia khi còn bé thật giống nhau..."
Không chỉ là giống
với A Cửu, phần trán cũng giống với nữ nhân Nhiếp Vô Ưu kia! Đứa nhỏ này như được thừa hưởng những gì tốt đẹp nhất của bố mẹ...
Nhận thấy sắc mặt của Ân Duyệt Dung không tốt lắm, trên mặt nữ quản gia tràn đầy
lo âu, rất sợ bà giận cá chém thớt, làm chuyện gì đó không hay với đứa
bé, "Phu nhân..."
Nữ quản gia đang do dự không biết nên khuyên
nhủ thế nào, lúc này, cậu nhóc đứng ở chính giữa phòng khách nhìn bên
trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, cuối cùng con mắt sáng lấp
lánh như sao đó, dừng ở trên người Ân Duyệt Dung, đầy nũng nĩu nói, "Tỷ
tỷ, dung mạo tỷ thật là xinh đẹp! Tỷ tỷ là tiên nữ sao?"
Ân Duyệt Dung: "..."
Nữ quản gia: "..."
Đại khái là Ân Duyệt Dung hoàn toàn không ngờ rằng câu đầu tiên đứa bé kia
sẽ nói sau khi nhìn thấy mình lại là như vậy, thần sắc ngẩn ra thấy rõ,
chân mày cũng khẽ nhíu lại.
Chỉ bất quá, hẳn là biểu cảm kia cũng không tính là tức giận, chỉ là bởi vì bất ngờ mà nhất thời không biết
nên ứng đối như thế nào mà thôi.
Ân Duyệt Dung xụ mặt: "Không được nói bậy."
Đường Đường nghe vậy, đầy hoài nghi mà nghiêng đầu một chút, "Tại sao? Ở nơi
này của tỷ tỷ có quy định, không cho người khác nói thật sao?"
Ân Duyệt Dung: "..."
Lần đầu tiên trong đời, Ân Duyệt Dung bị người hỏi mà không lời chống đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com