"Vậy... nếu như không có lửa thì sao?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Chuyện đó làm sao có thể? Anh trai thông minh của em sẽ dùng đá để tạo ra lửa." Nhiếp Vô Danh nói.
"Vậy... nếu như không có cục đá thì sao?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh, tiếp tục hỏi.
"Ờ, vậy thì em và em rể, xem xét tính đường nhặt xác giúp anh. Đến lúc cúng nhớ đốt cho anh vài nha hoàn xinh đẹp một chút nha." Nhiếp Vô Danh nói.
Diệp Oản Oản: "..."
Không thể không nói, kế hoạch của Nhiếp Vô Danh quả thực rất khả thi, nhưng
còn cần phải thảo luận kỹ hơn. Bởi vì trong hải đảo đến tột cùng là có
chuyện gì, cũng không ai rõ ràng. Trước mắt bọn họ ở trong trạng thái
hoàn toàn bị động.
"Trước tiên để em suy nghĩ một chút đã! Coi
như chuẩn bị áp dụng, cũng cần phải vạch kế hoạch tỉ mỉ, tuyệt đối không thể để bất kỳ chuyện không may nào xảy ra!" Diệp Oản Oản nhìn Nhiếp Vô
Danh, chậm rãi nói.
Còn không đợi Nhiếp Vô Danh nói gì, Diệp Oản
Oản lại tiếp lời: "Hơn nữa... Anh, em cảm thấy, coi như những người đó
muốn bắt... hẳn cũng sẽ bắt một vị Không Sợ Minh Chủ của Độc Lập Châu
như em... Hẳn là, sẽ không bắt anh mới đúng chứ?"
Dầu gì mình
cũng là Không Sợ Minh Chủ đấy! Nhiếp Vô Danh... chỉ là một vị thiếu gia
nhà họ Nhiếp suốt ngày chỉ biết ăn chơi, giỏi kiếm tiền?
Nhiếp Vô Danh có khả năng đã hơi quá tự tin một chút.
Nếu chỉ xét riêng về danh vọng và thế lực, nếu để cho Diệp Oản Oản chọn,
nàng cũng sẽ bắt chính mình, tuyệt đối sẽ không đi chọn đụng vào Nhiếp
Vô Danh.
Nhiếp Vô Danh: "..."
"Hic, còn xem thường anh, em là em gái ruột của anh sao?" Nhiếp Vô Danh lườm Diệp Oản Oản một cái: "Gặp lại sau!"
"Đại ca, chờ chút!"
Mắt thấy Nhiếp Vô Danh định xoay người rời đi, Diệp Oản Oản bỗng nhiên hô lên.
Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh dừng bước lại, lãnh đạm nhìn về phía Diệp Oản Oản.
"Gần đây, chú ý cẩn thận một chút." Diệp Oản Oản nhìn Nhiếp Vô Danh, trong lòng trào dâng một cảm giác lo âu.
Trước đó, Tam trưởng lão theo dõi Nhiếp Linh Lung, đoạn đối thoại giữa Nhiếp
Linh Lung và người thần bí nọ, Diệp Oản Oản đã biết được toàn bộ.
Người của dòng chính, có thể là đang chuẩn bị diệt trừ Nhiếp Vô Danh...
Nhiếp Vô Danh mặc dù làm người không đáng tin cậy, nhưng nghe nói, thực lực
cực kỳ mạnh. Nhưng mà, thực lực dòng chính bên kia, Diệp Oản Oản cũng
không nắm rõ! Nếu như đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện, Nhiếp Vô Danh có thể đối phó được hay không?
"Chỉ vậy thôi sao?"
Nhiếp Vô Danh mặt đầy mộng bức.
"Chứ còn gì nữa?" Diệp Oản Oản thở dài, rốt cuộc anh ta có đem lời mình nói để ở trong lòng hay không vậy?
"Em cũng quá coi thường anh trai em rồi đi?" Nhiếp Vô Danh cười lạnh một
tiếng: "Ở trên thế giới này, người có thể lấy đi tính mạng của anh trai
em, còn chưa được sinh ra! Anh không nhằm vào ai cả... nhưng những người ở đây, đều là con gà!"
Nghe Nhiếp Vô Danh nói vậy, khóe miệng
Diệp Oản Oản thoáng co giật. Cái ông anh này!! Mình dặn anh ta cẩn thận
một chút, anh ta lại nói mình là con gà!
Nhiếp Vô Danh dứt lời,
thân thể thẳng tắp, khí thế đầy hùng dũng oai vệ bừng bừng nhanh chân
rời đi. Thậm chí một chút thời gian để Diệp Oản Oản kịp mắng một câu
cũng không có.
...
Ngay hôm đó, sau khi Diệp Oản Oản xử lý tốt một chút chuyện vặt vãnh của Không Sợ Minh, liền phân phó Bắc Đẩu
và Thất Tinh, lại cộng thêm một đám cao thủ Không Sợ Minh, canh giữ ở
chung quanh khu biệt thự ngoại ô của chính mình.
Hôm nay, điều Nhiếp Vô Danh nói, ngược lại đã nhắc nhở Diệp Oản Oản.
Thân là Không Sợ Minh Chủ, nàng quả thật có xác suất rất lớn sẽ trở thành
mục tiêu của những kẻ chủ mưu sau màn kia. Điều động thêm một số người
phòng thủ ở phụ cận, phòng ngừa chu đáo, chung quy cũng không hề thừa.
Sắc trời đen nhánh, khu vực gần biệt thự.
Bắc Đẩu đem hai tay cắm vào trong túi quần, nhìn về phía Thất Tinh ở bên
cạnh: "Tôi nói này lão Thất, cậu nói xem có phải là Phong tỷ quá mức
cảnh giác và cẩn thận rồi hay không? Không Sợ Minh chúng ta, tại Độc Lập Châu này chính là tiếng xấu lan xa, y như cục đá kê hầm cầu thối hoắc!
Nếu như mấy người đó muốn bắt, nhất định cũng sẽ bắt kiểu người giống
như Kỷ Hoàng, hoặc là người đứng đầu tứ đại thế gia, hoặc những loại
người tương tự! Làm sao sẽ có thể để ý đến chúng ta? Bắt lấy minh chủ,
nhất định Độc Lập Châu sẽ ca tụng bọn họ vì dân trừ hại! Lão Thất... cậu xem tôi nói có đạo lý không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT