Nói xong lời này, Đại trưởng lão mặt già đỏ gay. Lần này... Minh chủ
thật đúng là... hơi có chút vô sỉ mà! Nhưng nói đi cũng phải nói lại,
Không Sợ Minh bọn họ vốn không phải là một tổ chức cực kỳ vô sỉ hay sao? Bọn họ chưa bao giờ tuân thủ bất kỳ quy củ gì, Minh chủ làm ra loại
chuyện vô sỉ này, thực ra cũng không có gì kỳ quái cả.
Bắc Đẩu: "Nhìn cái gì vậy... Cái tên xấu xa này, phi!"
Thất Tinh: "..."
Thập Nhất: "Tôi vô tội... Tôi đi theo sư phụ tới đây nói chuyện làm ăn, ai ngờ đâu đại ca tôi lại là một tên tội phạm..."
Không lâu lắm, đám người Diệp Oản Oản và Tư Bá Ý đều bị đưa đi, bắt giải trình cặn kẽ tình huống hôm nay.
Chạng vạng, đám người Diệp Oản Oản được thả ra.
Trải qua điều tra, nhóm người Diệp Oản Oản được chứng minh trong sạch, mà
thế lực phi pháp do Tư Bá Ý xây dựng tại Hoa quốc, hơn nữa còn tàng trữ
phi pháp một lượng lớn vũ khí quân dụng, đã vi phạm luật hình sự của Hoa quốc. Tư Bá Ý dù có muốn cùng Diệp Oản Oản lấy mạng đổi mạng, cũng
không có biện pháp nào.
Dù sao, Diệp Oản Oản đúng là không hề vi
phạm pháp luật Hoa quốc, cũng không hề tàng trữ vũ khí phi pháp, cùng
lắm cũng chỉ có chuyện Bắc Đẩu “hơi lỡ tay” đánh Tần Nhược Hi bầm dập mà thôi. Mà trong tình huống này, chỉ được tính là tự vệ chính đáng, còn
không nghiêm trọng bằng cả…đánh lộn ngoài đường nữa là…
Tần Nhược Hi vốn muốn cố hết sức phủi sạch quan hệ giữa mình và Tư Bá Ý, nhưng
cảnh sát Hoa quốc lại điều tra một cách thần tốc, moi ra được chứng cứ
trực tiếp cho thấy, Tần Nhược Hi là tình nhân của Tư Bá Ý, hơn nữa còn
nhiều lần làm chuyện phạm pháp giúp cho Tư Bá Ý.
Tư Bá Ý tuyệt
đối không thể ngờ được, cuối cùng, mình lại có thể ngã vào trong vòng
tay đầy “yêu thương” của cảnh sát Hoa quốc... Đáng hận nhất, kẻ tố cáo
lại là…người của Độc Lập Châu, Diệp!! Oản!! Oản!!
Tại Độc Lập
Châu, Tư Bá Ý đã từng gặp qua đủ loại người, vô sỉ hay độc ác, toàn bộ
hắn đều từng tiếp xúc qua. Nhưng từ trước tới nay, chưa từng gặp qua nữ
nhân nào có thể vô sỉ giống như Diệp Oản Oản vậy. Đời này cũng chưa từng gặp!
...
Sau khi dẫn theo đám người Thất Tinh và Bắc Đẩu
đi ra khỏi Cục Cảnh Sát, Diệp Oản Oản đảo mắt nhìn qua mọi người một
vòng, khẽ mỉm cười nói: "Từ trong chuyện này, các người học được cái
gì?"
"Đệ học được…học được…" Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, lập tức giơ ngón tay cái lên: "Phải học theo Phong tỷ, hèn hạ vô sỉ!!"
Diệp Oản Oản: "..." Ngươi con mịa nó, lâu rồi chưa bị ăn đòn sao?
"Phải biết ma lanh!" Thập Nhất nói.
"Tôi cảm thấy điều Minh chủ muốn nói chắc là... Có thể sử dụng ngoại lực
giải quyết, thì tận lực đừng tự mình động thủ, dù có vô sỉ một chút cũng không thành vấn đề..." Tam trưởng lão sau một thoáng trầm tư liền đưa
ra kết luận.
"Ặc... Ý của tôi là, không nên xúc phạm pháp luật
của bất kỳ quốc gia nào... Tư Bá Ý chính là tấm gương." Diệp Oản Oản có
chút lúng túng chỉnh lại.
"Vậy chúng ta đi bắt cóc... Chẳng lẽ
không tính là xúc phạm pháp luật Hoa quốc sao?" Bắc Đẩu nhìn chằm chằm
Diệp Oản Oản, mặt đầy mộng bức.
"Bắt cóc?" Nghe tiếng, Diệp Oản Oản lườm Bắc Đẩu một cái: "Vậy cũng là do các người trói... Cũng không phải là tôi trói..."
"Cao, thật sự là cao tay!" Bắc Đẩu đầy bội phục.
"Lại nói, cái kia sao có thể tính là bắt cóc? Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh
Khôn mới thật sự là tội phạm! Chúng ta chỉ dùng một chút phương thức
“không chính thống” để buộc bọn họ nhận tội mà thôi. Còn nữa, tôi đánh
bọn họ sao, tôi mắng bọn họ lúc nào? Không có, đúng không!?" Diệp Oản
Oản nói như đúng rồi.
"Vậy... Cái gã Liêu Gia Kỳ thì sao?" Bắc Đẩu tiếp tục hỏi.
"Tiểu tử họ Liêu kia, thả hắn đi hắn đều không đi, quấn quít dính chặt lấy
Minh chủ, vậy sao có thể tính là bắt cóc? Hắn ta là cam tâm tình nguyện
phối hợp với chúng ta." Đại trưởng lão khẽ mỉm cười nói.
"Đại trưởng lão nói đúng!" Diệp Oản Oản gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT