---
"Bất quá, cô gái xuất hiện sau đó…Con bà nó!! Thật là siêu
cấp xinh đẹp quá đi mà!! Thời điểm tôi “leo tường” tại Độc Lập Châu,
dường như có thấy qua cô gái kia ở trên websites. Hình như là siêu cấp
Ảnh Hậu nhiều năm trước đây thì phải? Đáng tiếc cô ấy đeo kính râm,
không thể thấy rõ được gương mặt." Bắc Đẩu mặt đầy tiếc nuối.
Đối với việc Bắc Đẩu lải nhải không ngừng, Diệp Oản Oản và đám người Thất Tinh cũng không thèm để ý.
Gọi thêm vài suất ăn gia đình, đợi sau khi mọi người ăn uống no đủ, Diệp
Oản Oản gọi một chiếc xe taxi, cùng mọi người lên xe, đi vào trong nội
thành.
"Phong tỷ, kinh tế Hoa quốc cũng thường mà thôi! So ra Độc Lập Châu phồn hoa hơn rất nhiều. Nếu như bàn về mức độ giàu có, vậy
khẳng định không cách nào sánh bằng." Bắc Đẩu nhìn ra ngoài cửa sổ mà
đánh giá.
"Ha, siêu xe ít như vậy, cũng chẳng ra sao cả! Trực
thăng riêng cũng ít, ngay cả đệ và lão Thất đều có một chiếc phi cơ
riêng." Bắc Đẩu chậc chậc nói.
Diệp Oản Oản "..." Tại sao tôi lại không có?
"Ha, đó chính là khách sạn 5 sao của Hoa quốc? Chẳng ra hình dáng gì cả,
tiệm cơm bình thường tôi ăn, cũng còn hào hoa hơn cả tòa nhà đó. Con bà
nó, lại còn có xe đạp! Độc Lập Châu chúng ta, tệ nhất cũng là ô tô sang
trọng nha..."
Lúc này, tài xế xe taxi cười lạnh một tiếng: "Huynh đệ à, tôi đã thấy người chém gió, nhưng chưa thấy ai chém gió thành bão được như cậu! Lại còn nói có trực thăng riêng, sao cậu không leo lên
trời nằm luôn đi? Năm người chen chúc trong một chiếc xe taxi, vậy mà
còn ở đây chém gió?"
Thất Tinh: "..."
Diệp Oản Oản: "..."
Đại trưởng lão: "..."
Tam trưởng lão: "..."
...
Hoa quốc, Diệp gia.
Bên trong đại sảnh, Diệp Y Y nhìn người đàn ông trung niên mặc âu phục
trước mặt, nhẹ giọng cười nói: "Bảo các người làm chút chuyện này, đến
bây giờ cũng làm không xong à?"
Nghe tiếng, người đàn ông trung niên thấp giọng cười một tiếng: "Diệp tổng, cũng không hẳn là có thể nói như vậy!"
Diệp Y Y nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, "Vậy phải nói như thế nào?"
"Diệp tổng, mọi việc cũng phải nói đạo lý mới được... Năm đó Diệp Thiệu Đình
thiếu nợ chúng tôi với lãi suất cao, nhưng cũng đã trả lại không sai
biệt lắm. Diệp tổng cô bây giờ bảo chúng tôi đi thu lại Kim Đô Bích Hải, biệt thự của Lương Uyển Quân. Chuyện này… thật giống như cũng không
được thích hợp cho lắm!"
Diệp Y Y lắc đầu một cái: "Tôi không
cho là như vậy. Diệp Thiệu Đình thiếu nợ lãi suất cao với các ông, mặc
dù đã trả gần hết cũng không sai biệt lắm, nhưng dù sao vẫn còn chưa trả hết nợ. Các người chỉ cần nói là lãi suất cao một chút, lấy đi biệt thự Kim Đô Bích Hải hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì. Hơn nữa, chỉ cần
các người có thể lấy đi biệt thự Kim Đô Bích Hải, biệt thự Kim Đô Bích
Hải, chính là của các người. Ngoài phần vốn ra, tôi sẽ trả thêm cho các
ông số này…"
"Ồ?"
Nhìn thấy con số Diệp Y Y báo ra, ánh mắt người đàn ông trung niên chợt sáng lên.
Diệp Y Y để cho bọn họ đi lấy biệt thự, biệt thự cho bọn họ, lại còn thêm vào cho bọn họ một khoản tiền...
"Ha ha, tôi hiểu rồi... Diệp tổng, cô chính là muốn để cho Lương Uyển Quân
lưu lạc đầu đường xó chợ, đúng không?" Người đàn ông trung niên nhìn
chằm chằm Diệp Y Y, bỗng nhiên cười nói.
Mọi người đều biết,
chồng của Lương Uyển Quân - Diệp Thiệu Đình và con trai lớn Diệp Mộ
Phàm, đã giết chết cha của Diệp Y Y - Diệp Thiệu An.
Tuy nói,
Diệp Thiệu An và Diệp Mộ Phàm đã bị bắt, nhưng chỉ sợ cũng khó lòng giải được mối hận trong lòng Diệp Y Y. Cho nên, Diệp Y Y muốn khiến cho
Lương Uyển Quân lưu lạc đầu đường xó chợ, để cho một nhà Diệp Thiệu Đình không được sống yên ổn, không một người nào có kết quả tốt.
"Không sai, tôi chính là có ý này." Diệp Y Y lạnh lùng nhìn người đàn ông
trung niên, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đầy băng giá: "Như
vậy, các người có thể làm được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT