Hứa Dịch: "..."
Hắn sớm nên biết...
Cái loại trường hợp này, muốn Oản Oản tiểu thư không động thủ, làm sao có thể được?
Hứa Dịch đang muốn lên tiếng ngăn 5 tên hộ vệ tiếp tục nói, một bên Tư Dạ Hàn lại giơ tay lên, ngăn cản hắn.
Hứa Dịch chỉ có thể yên lặng lui sang một bên. Hai người núp ở phía sau một bụi hoa hồng, cho nên 5 tên hộ vệ không hề chú ý tới bọn họ chút nào.
Chỉ nghe được 5 tên hộ vệ kia vẫn còn đang kích động bàn luận...
"Bất quá, nhắc tới hình như có hơi kỳ quái nha…!"
"Kỳ quái chỗ nào?"
"Không kỳ quái sao? Ngay từ đầu Diệp tiểu thư căn bản cũng không có hứng thú
ra tay đấy! Thời điểm lần đầu tiên, những người đó ép đại biểu phải lên
đài, Diệp tiểu thư cũng cự tuyệt; Lần thứ hai, những người đó lần nữa
yêu cầu Diệp tiểu thư lên đài cùng tỷ thí, Diệp tiểu thư vì tuân thủ quy tắc cho nên mới lên đài, nhưng cuối cùng căn bản cũng có đánh đâu? Sau
khi lên đài trực tiếp bỏ cuộc."
"Đúng như vậy, không sai!" Một hộ vệ khác gật đầu phụ họa, "Coi như là sau đó Đại Hội Võ Thuật kết thúc,
cái tên Yamamoto Yu đó đến gây rối, Diệp tiểu thư cũng không định ra
tay, chuẩn bị trực tiếp dẫn chúng ta rời đi rồi!"
"Bất quá cũng
là khó trách à nha, cái loại rác rưởi này, căn bản là không cùng một
đẳng cấp với Diệp tiểu thư! Diệp tiểu thư khinh thường ra tay cũng là
tất nhiên. Huống chi khi đó Đại Hội Võ Thuật đã kết thúc, đó là chuyện
riêng của Tôn gia bọn họ, Diệp tiểu thư cũng không cần thiết phải ra
tay."
"Vậy... Diệp tiểu thư tại sao lại đột nhiên xuất thủ?" Một hộ vệ khác hỏi.
Nghe đến đây, Hứa Dịch đã đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Xem ra, Oản Oản tiểu thư ngay từ đầu đúng là không có ý định động thủ?
Tư Dạ Hàn thần sắc không thay đổi, vẫn như cũ đứng ở phía sau không xa, nghe 5 tên hộ vệ kia đối thoại.
Một tên hộ vệ trong đó mở miệng, "Diệp tiểu thư sở dĩ ra tay, là bởi vì cái tên Yamamoto Yu đó dám khiêu khích nhục mạ!"
Hộ vệ cầm đầu nhớ lại một cái, mở miệng nói, "Thật ra thì có thể cảm giác
được Diệp tiểu thư thực sự là không hề nguyện ý động thủ, cho dù bị đối
phương mắng là rác rưởi, nói muốn đánh chết nàng, sắc mặt của nàng đều
chưa từng thay đổi. Mãi đến..."
Nói tới chỗ này, bốn người khác
cũng đều đã nhớ ra, đồng loạt mở miệng nói, "Mãi đến lúc tên Yamamoto Yu đó nói ra câu nói kia, nói cái gì mà nàng là tình nhân của ma bệnh..."
"Không sai không sai! Các cậu vừa nhắc, tôi cũng đã nhớ ra, khi đó tôi ở rất
gần Diệp tiểu thư, biểu tình của Diệp tiểu thư thay đổi chính là sau khi nghe được câu này! Sắc mặt dọa người kia, tôi nhìn mà cũng nổi da gà!"
"Hic, bất quá cũng khó trách được, nữ nhân mà, khẳng định là rất quan tâm tới vấn đề này á…! Nói nàng là tình nhân của người ta cũng thật là mất
hứng! Diệp tiểu thư cũng thật là nhẫn nại!"
"Híc, thế nào, tôi
nói có đúng không? Trọng điểm chính là chỗ này! Trước đó có vô số kẻ
nhục mạ, không thấy Diệp tiểu thư cũng không thèm quan tâm sao? Một mực
đều rất bình tĩnh, vậy mà nghe được Yamamoto Yu chửi xong liền bùng cháy ngay?"
Mấy tên hộ vệ đang trò chuyện, Diệp Oản Oản từ trên lầu đi xuống.
"Diệp tiểu thư!" Năm người lập tức cung kính chào hỏi.
Thấy năm người vẫn còn ở đó, Diệp Oản Oản thuận miệng hỏi, "Gia chủ các ngươi còn chưa trở lại sao?"
"Đúng vậy." Một người trong đó trả lời, sau đó, thử thăm dò mở miệng hỏi một
câu, "Chuyện đó... Diệp tiểu thư, có thể hỏi cô một chuyện không?"
Diệp Oản Oản: "Vấn đề gì? Hỏi đi!"
Hộ vệ cầm đầu mở miệng nói, "Đại Hội Võ Thuật lần này, nguyên bản từ đầu
tới cuối cô dường như đều không định ra tay, cuối cùng tại sao...lại đột nhiên động thủ? Hơn nữa còn đem Yamamoto Yu đánh cho thảm như vậy?"
"Là bởi vì Yamamoto Yu làm nhục cô, làm nhục võ học Hoa quốc chúng ta hay
sao?" Một tiểu hộ vệ trong đám, ánh mắt lấp lánh ánh sao.
Diệp
Oản Oản nháy mắt một cái, mở miệng nói như đúng rồi, "Nói nhảm! Tôi đánh hắn đấy! Ai bảo hắn dám mắng A Cửu nhà tôi là ma bệnh!"
Năm tên hộ vệ đứng đơ tại chỗ: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT