Lúc Lâm Dịch và Phương Húc Nghiêu trở lại Lâm gia thì phòng khách đã không còn người nào, Dịch lão đã nghe lời đi ngủ rồi. Lâm Dịch lấy dép cho Phương Húc Nghiêu, nhắc nhở hắn yên lặng, đừng gây ồn đến hai ông bà nghỉ ngơi.
Lâm Dịch về phòng mình lấy một bộ đồ ngủ của mình cho Phương Húc Nghiêu, “Đồ của tôi anh mặc chắc hơi chật, chịu đựng đi ha.” Phương Húc Nghiêu nhận lấy xong thì nghiêm túc hỏi: “Có thể cho anh cái quần lót không?”
Lâm Dịch: “…”
Lâm Dịch đen mặt cầm một chiếc quần lót chưa từng mặc ném cho tên không biết xấu hổ đối diện, cậu vươn ngón trỏ khớp xương rõ ràng, chỉ vào phòng tắm, “Đi tắm rửa!”
Phương Húc Nghiêu chọt chọt tay Lâm Dịch, trêu đùa hỏi, “Có muốn tắm cùng nhau không?”
Lâm Dịch: “…”
“Đùa em thôi!”
Chờ Phương Húc Nghiêu tắm xong thì Lâm Dịch đã lên giường rồi, lúc ở bệnh viện hai người đã từng ngủ chung một chiếc giường, nhưng lúc đó một người ngủ đầu giường, một người ngủ cuối giường. Bây giờ trên giường của Lâm Dịch có một con chó lông nhung lớn gần hai mét, Phương Húc Nghiêu nhìn sao cũng chả còn chỗ nữa. Lâm Dịch suy xét chốc lát thì đá con chó đó xuống dưới chân, nhường chỗ cho Phương Húc Nghiêu. Bởi vì con chó đó nên hai người đành phải ngủ cùng một đầu.
Lâm Dịch tựa ở đầu giường, chẳng thèm ngẩng đầu nói: “Vào bên trong.”
Phương Húc Nghiêu ngồi bên giường, dưới ánh đèn bàn mờ tối nhìn khuôn mặt Lâm Dịch từ góc độ nào cũng đều hoàn mỹ khiến người thèm muốn cả. Hắn không khắc chế được vươn tay của mình qua chọt chọt má Lâm Dịch, thấy đối phương mất kiên nhẫn thì bày vẻ mặt nghiêm trang kể lể, “Quần lót hơi chật, kích cỡ này của em hơi nhỏ…”
Khóe miệng Lâm Dịch giật giật giơ chân đạp hắn, không ngờ Phương Húc Nghiêu lại bắt lấy chân cậu còn nhéo nhéo lòng bàn chân cậu, hắn cười hihi sáp qua. Hai người lôi lôi kéo kéo, nút trên cùng áo ngủ của Lâm Dịch không cài, nút thứ hai buông lỏng, thế là nút áo bị kéo mở lộ ra hơn nửa lồng ngực. Phương Húc Nghiêu nhìn dáng vẻ xấu hổ của Lâm Dịch, ánh mắt dần dần tối đi, túm lấy cậu kéo qua. Hai người đang tranh cao thấp thì lại nghe được hai tiếng gõ cửa, Lý Hạ bên ngoài nhẹ giọng hỏi: “Thiếu gia đã ngủ chưa?”
Lâm Dịch đẩy Phương Húc Nghiêu đang nằm úp sấp trên người mình chiếm tiện nghi ra, trả lời: “Vẫn chưa, sao vậy?”
“Có người gọi điện thoại tìm cậu, nói là họ Dương, hỏi cậu còn thiếu tài xế hay không.” Nói đến đây thì Lý Hạ cũng cảm thấy buồn cười, “Thiếu gia, vốn tôi không muốn quấy rầy cậu nghỉ ngơi đâu, nhưng gã nói trước đó hai người đã giao hẹn rồi, có thể tới tìm cậu bất cứ lúc nào, tôi sợ làm lỡ chuyện nên đến hỏi xem sao.”
“Họ Dương… Dương Hưng Nghiệp?” Lâm Dịch lầm bầm một câu, thầm nghĩ Hạ Hướng Càn bị bắt rồi, sao Dương Hưng Nghiệp lại tới tìm cậu chứ?
Thấy Lâm Dịch muốn đi, Phương Húc Nghiêu không đi theo nhưng vẫn túm túm lấy áo của Lâm Dịch, lộ thịt cho ai nhìn chứ, bọc lại cho anh! Đều là của anh cả!
Lâm Dịch bĩu môi, “Anh đừng có quậy nữa được không?” Tuy ngoài miệng Lâm Dịch nói như vậy nhưng vẫn thay chiếc áo khác. Lúc cậu ra ngoài thì Lý Hạ mới thấy được Phương Húc Nghiêu, còn cười cười xin lỗi. Xin lỗi, chắc tiểu nhân tới không đúng lúc.
Lâm Dịch xuống lầu nghe điện thoại, sau khi nghe được giọng nói của cậu thì đối phương như thể thở phào nhẹ nhõm. Lâm Dịch nghe thấy được tiếng pháo từ đầu bên kia, động tĩnh này chắc là đang ở bên ngoài. “Anh nửa đêm tới xin việc?” Lâm Dịch hỏi chế giễu.
“Xin lỗi tổng giám đốc Lâm, tôi cần anh giúp đỡ, có người muốn giết tôi.”
Giọng nói của Dương Hưng Nghiệp được đè thấp, lại cộng thêm tiếng pháo, Lâm Dịch gần như không nghe rõ được. Nhưng thông qua vài câu của đối phương cậu nghe ra được cảm giác cấp bách.
“Có hai người, có súng, bây giờ tôi chỉ có thể tìm anh xin giúp đỡ.”
“Tại sao lại không báo cảnh sát?” Lâm Dịch nheo mắt hỏi.
“Tôi không tin bọn họ.”
“Tại sao anh lại tin tôi?” Lâm Dịch tiếp tục chậm rãi hỏi.
“Bởi vì anh không có lý do để giết tôi!” Dương Hưng Nghiệp muốn quỳ luôn. Súng của người ta sắp dí lên đầu của gã rồi, sống chết đuổi theo sau mông, Lâm Dịch lại còn nói chuyện phiếm với gã, đúng là muốn chết mà!
Lâm Dịch cười ha ha mấy tiếng, cũng hiểu được tiếng súng vừa nãy là thế nào rồi. Dương Hưng Nghiệp đi theo Hạ Hướng Càn thời gian dài như vậy, Hạ gia tất nhiên phải giết gã diệt khẩu rồi. Đời trước Dương Hưng Nghiệp mất tích, không chừng chính là bị diệt khẩu.
Lâm Dịch đáp ứng lời thỉnh cầu của đối phương, “Anh đứng yên đó đừng đi đâu cả, có chuyện thì tôi sẽ gọi điện cho anh, nếu không có chuyện gì thì chạng vạng ngày mai có thể tới tìm tôi.”
Lâm Dịch cúp điện thoại xong thì trở về phòng hỏi Phương Húc Nghiêu trước, “Đường Quân Quán có buôn bán mạng người không?”
Phương Húc Nghiêu bày dáng vẻ giật mình, “Bảo bối à em muốn chơi chết ai? Đừng nói là anh nhé?”
Lâm Dịch tức giận nói: “Đừng quậy! Tôi nói thật đó, trợ lý Dương Hưng Nghiệp của Hạ Hướng Càn đang bị đuổi giết, có phải là người của Đường Quân Quán không?”
“Không phải, thằng nhóc này tuy không phải thứ gì tốt, nhưng sẽ không dính thuốc, không dính mạng người.” Phương Húc Nghiêu tuy đang giải vây thay bạn tốt, nhưng nghe lại như thể đang mắng người ta, hắn cười cười nói: “Cha Hạ Hướng Càn chắc là gấp tới sắp điên rồi, vì muốn xóa bỏ nghiệp chướng của con trai, bao nhiêu tiền cũng ra được.”
Lâm Dịch trợn trắng mắt bất nhã, bởi vì ngoại trừ trợn trắng mắt thì cậu chẳng biết nên nói gì với Phương Húc Nghiêu nữa. Nếu không phải là lính của Đường Quân Quán, người có gan làm như vậy ở nơi này chỉ còn lại một thôi — An Tước!
Lâm Dịch nhìn số điện thoại trong tay, thở dài nhấn nút gọi. Phương Húc Nghiêu như ngửi được mùi gì đó, ôm eo Lâm Dịch kéo người lên giường, muốn gọi điện thoại thì ở đây, không cho phép đi đâu cả.
Đối phương chẳng để Lâm Dịch chờ lâu thì đã nghe máy, cho nên cậu chẳng có cả cơ hội để trốn đi, trực tiếp bị Phương Húc Nghiêu ngăn chặn. Trong ánh mắt nghiên cứu tìm tòi em đừng mơ tưởng ngoại tình của đối phương, Lâm Dịch đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn, nói chuyện cũng nghiêm cẩn hơn, vừa vào đã nói luôn chính sự, chẳng hề có chút lập lờ nào, “An Tước, hỏi anh một chuyện.”
“Em nói.” Giọng nói của An Tước rất khẽ, khiến Phương Húc Nghiêu bất mãn nhíu mày. Chỉ vừa mới nhắc cái tên An Tước thì bình luận của người khác cho hắn chỉ có một chữ: độc!
Người mà ngay cả anh em ruột của mình đều có thể ra tay, có thể không ngoan độc được à? Tuy không có tình anh em, cũng phải nể mặt cùng chung huyết thống, thế mà lúc An Tước động thủ lại chẳng hề nương tay chút nào.
Nhưng mà bây giờ hắn lại nói chuyện dịu dàng với vợ mình như vậy, nếu nói An Tước chẳng có tâm tư xấu xa gì với vợ mình cả thì Phương Húc Nghiêu chắc chắn sẽ không tin. Hắn không chỉ có sức quan sát hơn người về phương diện làm ăn, nhìn người cũng vậy, cho nên lập tức ôm lấy eo của Lâm Dịch, nhướng mày cười, ý cười lại không tới được đáy mắt nhìn Lâm Dịch, khiến cho Lâm Dịch dở khóc dở cười. Anh lại không phải trẻ con, sao lại ấu trĩ vậy chứ?
Lâm Dịch bắt lấy tay của đối phương, cố gắng khiến giọng nói của mình trầm ổn: “Có phải người của anh đang truy sát trợ lý kiêm chức vệ sĩ của Hạ Hướng Càn không? Tên là Dương Hưng Nghiệp.”
“Sao vậy? Em muốn bảo vệ gã?”
Lâm Dịch vừa nghe đối phương nói vậy thì biết quả nhiên là người của An Tước. Mua bán mạng người không dễ làm, nhưng An Tước lại không thèm để ý, hắn giống hệt như sống không hề có mục tiêu, chỉ cần trả tiền thì giống như điên vậy, cái gì cũng dám làm.
Sau khi cảm giác được Lâm Dịch trầm mặc, An Tước lập tức nói: “Tôi gọi người về, em… Vẫn chưa nói chúc mừng năm mới em, năm sau lúc nào có thời gian thì chúng ta cùng đi ăn cơm nhé. Mẹ tôi cứ bảo muốn gặp em, thân thể bà ấy càng ngày càng yếu, em có thể gặp bà ấy một lần được không?”
Lâm Dịch trầm mặc mấy giây cuối cùng ừ một tiếng. Trước đây mẹ của An Tước đối với cậu rất tốt, người phụ nữ lương thiện này dẫn theo An Tước trốn đông trốn tây, chính là muốn để con mình trốn khỏi An gia, không ngờ tới cuối cùng An Tước vẫn đi trở lại con đường hắn nên đi.
Phương Húc Nghiêu gãi gãi nách của Lâm Dịch, “Dẫn theo anh nhé, giới thiệu bạn của em cho anh làm quen.”
Lâm Dịch ngọ ngoạy người nhưng không tránh thoát ra được, nhanh chóng nói với An Tước: “Để tôi hết bận đã rồi nói nhé, vụ làm ăn này cần bồi thường bao nhiêu…”
“Không cần, tiền tài liệu lần trước em trả quá nhiều rồi.” An Tước cắt ngang lời khách sáo của Lâm Dịch, “Huống chi giữa chúng ta không cần khách sáo vậy đâu, Lâm Dịch à tôi quá hiểu em rồi, em càng muốn phủi sạch quan hệ với tôi thì càng chứng tỏ em để ý, trên thế giới này, tôi càng hiểu rõ em hơn cả em đấy, đừng vờ ngu ngốc nữa.”
Lâm Dịch bật cười, có lẽ vậy, nhưng đó cũng là Lâm Dịch trước khi trùng sinh, không phải là Lâm Dịch từng chết một lần.
Phương Húc Nghiêu ngáp một cái, ôm chặt eo Lâm Dịch, nói mơ hồ: “Em yêu à hôm khác lại trò chuyện tiếp, giày vò lâu như vậy em không mệt à?”
Lâm Dịch lườm đối phương, thấy lúc Phương Húc Nghiêu nói chuyện chẳng hề có ý gì khác, chỉ là thật sự buồn ngủ rồi nên cậu cũng không suy nghĩ nhiều, nói với An Tước: “Hôm nay cứ như vậy trước đã, cảm ơn nhiều, tôi sẽ gửi tiền cho anh.”
Phương Húc Nghiêu cười khẽ một tiếng, đột nhiên sáp lại gần Lâm Dịch, sau khi ôm lấy cả người cậu thì thuận thế lăn một vòng. Động tác bất chợt của hắn khiến Lâm Dịch kinh hô lên một tiếng, rớt cả điện thoại luôn. Phương Húc Nghiêu ôm Lâm Dịch trong lòng của mình, hệt như hai con tôm bự đã luộc chín, lồng ngực dán sát vào lưng Lâm Dịch, tay kia đón được điện thoại, đè thấp giọng nói: “Anh giúp em tắt máy, em ngoan ngoãn ngủ đi, khoảng thời gian này em đã không được nghỉ ngơi tốt rồi.”
Lâm Dịch tức giận thúc cùi chỏ lên người Phương Húc Nghiêu, cắn răng nghiến lợi nói: “Bởi vì ai hả?” Cậu thật sự giống hệt một cô vợ nhỏ hầu hạ tên khốn nạn này hơn 20 ngày!
“Trách anh.” Phương Húc Nghiêu cọ cọ trên cổ Lâm Dịch, “Đều trách anh, em đừng lộn xộn, anh không phải quân tử đâu.”
Lâm Dịch thở dài, so da mặt với Phương Húc Nghiêu thì cậu vĩnh viễn thua một bậc. May mà Phương Húc Nghiêu chỉ ôm cậu không làm gì cả, Lâm Dịch cũng không so đo với đối phương nữa, ngậm miệng không nói chuyện. Lúc này Phương Húc Nghiêu mới mỉm cười cúp điện thoại, tưởng tượng tới biểu cảm sẽ xuất hiện trên khuôn mặt của An Tước, chẳng hiểu sao tâm trạng của hắn lại trở nên tốt hơn. Hắn tắt đèn bàn, mỹ mãn ôm người trong lòng, cuối cùng có thể ôm vợ ngủ rồi.
Mùng một đầu năm là ngày tốt vui mừng, người Dịch gia đều dậy khá sớm. Má Ngô trời còn chưa sáng thì đã dậy luộc sủi cảo, chú Đông cười ha ha cầm một xấp bao lì xì ở bên ngoài phân phát, có mấy người làm không về nhà đón năm mới, dưới 30 tuổi thì chú Đông sẽ nhét cho mỗi người mỗi bao. Chú Đông độc thân một mình hơn nửa đời người, ngoại trừ một đứa cháu trai bà con xa thì chẳng còn người thân nào nữa cả. Tiền lương của chú mỗi tháng đều không ít, nhưng nơi để tiêu tiền thì rất ít, cho nên năm mới cầu mong niềm vui, phát lì xì cho đám cháu chắt.
Lâm Dịch đi ngủ muộn, buổi sáng thức dậy chẳng mở nổi mắt, tổng cộng mới ngủ được 4 tiếng, mùa đông lạnh lẽo ai mà dậy cho nổi chứ. Phương Húc Nghiêu vốn muốn thức dậy, dù sao đây không phải nhà của mình, nhưng không ngờ Lâm Dịch xoay người ôm lấy hắn, thuận tiện còn sờ sờ đầu của hắn, cọ cọ ở trước ngực hắn, đột nhiên đâm đầu vào trong lòng hắn, còn dùng chăn che lấy lỗ tai. Phương Húc Nghiêu đột nhiên không muốn dậy nữa rồi, cẩn thận ôm Lâm Dịch vào trong lòng, thỏa mãn vừa định nhắm mắt thì ánh mắt lại dời lên người con chó lớn ở cuối giường, động tác vừa nãy của vợ… Sao lại quen mắt vậy nhỉ?
Phương Húc Nghiêu lại ôm hơn nửa tiếng, thấy thời gian sắp đến 6 giờ rồi, không dậy cũng không phải chuyện tốt, chốc nữa người tới chúc tết đều đến mà còn chưa dậy thì sao mà coi được?
Phương Húc Nghiêu dùng cách của mình đánh thức Lâm Dịch, thừa dịp Lâm Dịch còn chưa nổi giận thì nhanh chóng bỏ chạy. Dịch lão phu nhân thấy Phương Húc Nghiêu xuất hiện trong nhà bọn họ, lão thái thái ngạc nhiên ai yo một tiếng, sao thằng bé này lại tới vào lúc này?
Lâm Dịch chậm rì rì mặc quần áo, cảm thấy tâm trạng của mình mới sáng sớm đã không tốt rồi, một là chưa ngủ đủ, điều này đối với một người đường huyết thấp thì thỉnh thoảng bệnh rời giường sẽ đến thăm cậu một lần; Hai là bất mãn với cách thức gọi người dậy của Phương Húc Nghiêu, bất kể là ai mới sáng sớm đã bị người bóp mũi hôn, hôn đến hận không thể ngạt thở luôn thì đều phải cáu kỉnh rồi. Huống chi tính khí của Lâm Dịch vốn đã không nhỏ, bình thường cậu không hay phát cáu là bởi vì thích giấu ý nghĩ trong lòng.
Đồng thời cậu còn bất mãn với bản thân, rúc trong lòng Phương Húc Nghiêu ngủ ngon như vậy, từ lúc nào bản thân đã trở nên sa đọa vậy rồi? Không thể nhẫn được nữa! Phải thay đổi! Tật xấu này kiên quyết phải thay đổi!
Chờ Lâm Dịch điều chỉnh xong tâm trạng xuống lầu thì mọi người đều ngồi cả rồi chỉ đợi cậu xuống ăn sáng.
Dịch lão phu nhân nhanh chóng cầm bao lì xì nhét vào trong tay Lâm Dịch, cười nheo mắt thành một khe hở nhỏ, “Nhanh cầm lấy tiền mừng tuổi, cầu mong niềm vui!”
Lâm Dịch: “…” Lớn chừng này mà vẫn có tiền mừng tuổi?
Chú Đông cũng nhét một quả quýt vàng vào trong lòng Lâm Dịch, “Một năm cát tường như ý, bình an!”
Lâm Dịch: “…”
Má Ngô đặt sủi cảo xuống xong thì bắt đầu lục lọi đồ trong túi, Lâm Dịch nuốt một ngụm nước bọt, cô cũng có?
“Phải ngọt ngào với Phương thiếu gia, sớm sinh quý tử!” Má Ngô lấy một hộp đồ như là kẹo nhét vào trong tay Lâm Dịch. Chủ nhà nhét bao lì xì, bọn họ lại không thể lấy tiền lương chủ nhà trả để làm tiền lì xì, chỉ có thể mua đồ.
Má Ngô và chú Đông đều sống ở Dịch gia gần như cả quãng đời, đã sớm xem Lâm Dịch như con cái, cho nên đều đã chuẩn bị sẵn đồ cho cậu. Quan hệ tới tình cảm, Lâm Dịch chỉ có thể vui vẻ nhận lấy, cậu chẳng thể nào ngờ được, cậu lớn thế này còn có thể nhận được tiền mừng tuổi.
Phương Húc Nghiêu nhìn dáng vẻ có chút 囧 của Lâm Dịch thì ha hả nở nụ cười, đồ ngốc này, người nhà đối tốt với cậu, cậu lại trở nên luống cuống tay chân. Lâm Dịch trợn mắt trừng đối phương, không trở về nhà mình còn ở đây ăn vạ làm gì? Vị trí anh đang ngồi là của tôi đó!
Phương Húc Nghiêu nhướng mày, em đều là của tôi rồi, của em đều là của tôi cả.
Lâm Dịch bĩu môi, sau khi chúc tết bề trên xong thì ngồi xuống ăn sáng.
Ăn sáng xong trời vẫn còn chưa sáng mà người tới Dịch gia chúc tết đã đến cửa, lại cộng thêm điện thoại vang lên không ngừng, cuối cùng cả Lâm Dịch cũng phiền. Đến nhà đều là họ hàng gần của Dịch gia, thấy Phương Húc Nghiêu ở đây thì ánh mắt đều trở nên quái lạ. Lâm Dịch rất bất mãn với chuyện đó, sao vậy? Phương Húc Nghiêu ở chỗ này thì có gì kỳ quái chứ? Anh ta là vợ tôi! Là vợ tôi đó!
Bận rộn cả một buổi sáng, buổi trưa vừa định nghỉ lấy hơi thì Lâm Dịch và Phương Húc Nghiêu một trước một sau cùng nhận được tin tức: Hạ Hướng Càn sợ tội tự sát!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT