*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc trở lại con đường mòn ban nãy thì nhiệt độ đã giảm xuống khá nhiều, gió rét thổi tan người đi đường khiến bầu không khí xung quanh cũng an tĩnh hẳn. Trên mặt đất, hai cái bóng đi về phía trước với tốc độ ngang nhau, khẽ rung như bóng cây lay động. Hứa Đường Thành cúi đầu nhìn chòng chọc một hồi, không nhịn được, đành phải sờ túi lấy điếu thuốc ra hút.

“Anh không cho em hút còn mình lại hút.”

Người bên cạnh nhỏ giọng than phiền, có vẻ hơi trách cứ, rồi trong lúc nói chuyện lặng lẽ dời bước sang phía bên kia.

Ngay lập tức, gió không còn thổi tới nữa.

Dừng lại một chút, Hứa Đường Thành châm thuốc, thắc mắc: “Anh cấm em hút thuốc khi nào?”

“Phòng bi-a.”

Phòng bi-a.

Lúc nghe được cái từ này, thứ đầu tiên Hứa Đường Thành nhớ tới chính là trận đánh nhau khiến y sợ đến hết hồn hết vía kia, có lẽ cảnh tượng đó để lại cho y ấn tượng quá sâu sắc nên bây giờ nhớ lại đầu óc y chỉ cảm thấy trống rỗng.

“Anh có nói sao?” Y hỏi.

“Anh không có nói thẳng,” Dịch Triệt suy nghĩ một chút, đính chính lại, “Lúc đó anh tịch thu thuốc của em.”

Thuốc?

Giống như chạm tới gì đó rất xúc động, toàn bộ chuyện hôm qua bỗng nhiên ùa về trong trí nhớ.

Đúng rồi, Nhuyễn Bao Trung Hoa, còn có tiểu thổ hào.

*Thổ hào: ở đây có nghĩa là giàu có.

Nhớ lại cảnh tượng Dịch Triệt cẩn thận châm thuốc cho mình, Hứa Đường Thành không nhịn được bật cười. Nhưng vì không muốn để Dịch Triệt nhìn thấy nên y mới hơi đưa tay lên che lại khóe miệng.

Lại nghe thấy tiếng Dịch Triệt nói: “Anh đang cười, em thấy rồi.”

Hắn cảm thấy thời điểm đó mình thật sự quá ngốc, nên từ lúc nhắc tới phòng bi-a hắn đã luôn để ý Hứa Đường Thành, quả nhiên thấy khóe miệng y bắt đầu cong lên.

“Không,” Hứa Đường Thành vội vàng giải thích, “Chẳng qua là nhớ tới em hồi đó…”

Y dừng lại một chút, nhìn biểu cảm ảo não của Dịch Triệt, cười nói: “Rất là dữ dằn.”



Như vậy còn không phải dữ sao, chỉ với một ánh mặt đã dọa con gái nhà người ta bỏ chạy, đang chơi bị mình cắt ngang, lúc xoay người lại như muốn đánh người tới nơi.

Nghe xong lời này Dịch Triệt cũng không còn gì để nói, vì hắn hiểu rất rõ tính khí lúc trước của mình. Chỉ có điều, sau khi đi được mấy bước, hắn lại không cam lòng quay đầu, không hề lớn tiếng biện bạch, trong bóng đêm trở nên thật dịu dàng.

“Nhưng em không có dữ với anh.”

Cũng phải.

Hứa Đường Thành âm thầm khẳng định, vô thức gật đầu phụ họa.

Tóc y bị gió thổi dựng lên, y gật đầu, có vài sợi tóc dao động theo. Dịch Triệt nghiêng đầu, thấy thú vị nên lấy tay ép nó xuống.

Đang nói chuyện thì đi đã tới nơi đỗ xe, Hứa Đường Thành thắt dây an toàn, phát hiện Dịch Triệt lại cầm máy quay lên coi lại cảnh quay lúc nãy. Y bất đắc dĩ cúi đầu, muốn nhắc nhở Dịch Triệt thắt dây an toàn. Chẳng qua còn chưa kịp mở miệng đã nghe được tiếng chuông báo có tin nhắn.

Hứa Đường Thành đưa mắt nhìn sang di động, cái tên hiện lên trên màn hình khiến y cảm thấy ngờ vực.

Giờ này Vu Án còn tìm mình để làm gì?

Di động của y để giữa hai người, Hứa Đường Thành cầm lên, đang muốn kiểm tra tin nhắn thì thấy Dịch Triệt nhìn chằm chằm vào tay mình.

Y hơi ngờ ngợ, cảm thấy có gì đó không đúng.

Lông mày nhíu lại giống như đang đè nén cái gì, ánh mắt sắc bén của hắn như muốn khoét một lỗ trên điện thoại để lôi cái tin nhắn này ra ngoài.

Địch ý rõ rành rành.

Trong lòng y nảy ra suy đoán này, động tác tay cũng vì thế mà chậm lại.

Hứa Đường Thành có hơi bất ngờ với suy nghĩ này của mình, mỗi lần Dịch Triệt bộc lộ tâm tư trước mặt y, lại khiến y an tâm đến lạ. Yêu một người, ghen là chuyện rất bình thường, chẳng qua so với bộ dáng chỉ biết cúi đầu cam chịu của hắn lúc trước, y càng muốn thấy rõ biểu cảm thích hoặc không thích, cao hứng hoặc mất hứng của hắn.

Điều này khiến y cảm thấy chân thực, thậm chí có thêm sức mạnh.

Y mở tin nhắn ra, Dịch Triệt hạ cửa xe xuống, không nói một lời thò đầu ra ngoài cửa cổ. Hứa Đường Thành nhìn nội dung tin nhắn cả buổi mới nhìn sang Dịch Triệt.

“Dịch Triệt.”

Bị gọi tên, Dịch Triệt quay đầu lại, lần nữa dùng vẻ mặt bình tĩnh đối diện với y.

“Sao anh?”

“Em không thích Vu Án hả?”

Dù có do dự nhưng chỉ là trong thoáng chốc. Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, Dịch Triệt thành thật trả lời: “Không thích.”

Hứa Đường Thành đã đoán được câu trả lời sẽ như thế này, chỉ là không hiểu nguyên nhân là tại sao. Y vẫn cảm thấy, Dịch Triệt với Vu Án hẳn là không có gì liên quan mới phải.

“Tại sao?” Y hỏi.

“Không có tại sao hết.”

Lý do Dịch Triệt đưa ra gần như là vô lễ, tựa như cách nói chuyện của mấy đứa nhỏ trong nhà trẻ. Hứa Đường Thành cũng không hỏi lại, chỉ cười một tiếng, đặt tay lên tay lái, gõ hai cái, nói: “Vậy chắc không nên cho em đọc tin nhắn này rồi.”

Lời này vừa nói ra, lòng Dịch Triệt đã bắt đầu chùng xuống, nhưng hắn cũng không làm gì, chỉ im lặng nhìn người trước mặt.

Hứa Đường Thành không chọc hắn nữa, y cầm di động lên cho hắn nhìn.

Trên màn hình điện thoại nho nhỏ, hiện lên mấy chữ màu đen.

“Có phải cậu đang yêu không?”

Dịch Triệt đọc tin nhắn xong, ngồi thẳng người lên, càng không vui: “Anh ta muốn làm gì?”

“Sao anh biết được.” Hứa Đường Thành thẳng thắn nói, nghĩ một chút lại cảm thấy kỳ quái: “Anh cũng không có nói gì với anh ta, chúng ta bình thường… Hình như cũng không hay đụng phải anh ta nhỉ?”

Vu Án đối với y mà nói chỉ là đàn anh trong phòng thí nghiệm và tiền bối trong hội học sinh mà thôi. Hai người tuy quen nhau nhưng chủ đề nói chuyện thường chỉ xoay quanh việc nghiên cứu, phòng thí nghiệm hoặc công tác, trước giờ cũng chưa từng bàn luận chuyện gì liên quan đến tình cảm riêng tư.

“Vậy anh định trả lời anh ta thế nào?”

“Để xem…”

Hứa Đường Thành không vội trả lời tin nhắn, mà để di động xuống, đặt tay còn lại lên tay lái.

Rõ ràng trong lòng đang vang lên tiếng còi báo nguy hiểm, lúc này Dịch Triệt vẫn có thể nhìn tay Hứa Đường Thành tới thất thần.

Bàn tay người này sao có thể đẹp tới như vậy?

Không đi quay quảng cáo xe hơi đúng là uổng phí.

Ánh mắt hắn dừng lại trên tay Hứa Đường Thành phác họa một hồi mới theo ngón trỏ đi xuống, rồi lại theo cánh tay y hướng lên trên.

“Anh không định nói chuyện này với anh ta.”

Ánh mắt vừa chạm tới cần cổ y, hắn thấy hầu kết y giật giật, cũng khiến cho người đang thất thần đột ngột thức tỉnh. Hắn cầm máy quay trong tay, làm động tác nuốt ực một cái.

“Anh nói sao?”

Dịch Triệt không có nghe rõ, sau khi nhờ vào món đồ lạnh như băng trong tay để lấy lại bình tĩnh, hắn hỏi Hứa Đường Thành.

“Anh không định nói cho anh ta biết chuyện chúng ta bên nhau.”

Y cho rằng ban nãy là do mình không nói rõ nên Dịch Triệt mới không hiểu, lần này y mới không ngại ngần mà nhắc tới hai chữ “bên nhau” này.

Không định nói.

Sau khi nghe được lời này, trong lòng Dịch Triệt không hiểu sao cảm thấy mất mác.

Giống như biết rõ suy nghĩ của hắn, Hứa Đường Thành ho nhẹ một cái, coi như nhắc nhở.

“Nói với em, chính là muốn giải thích một chút.” Hứa Đường Thành đưa tay lên, sờ sờ mũi. Mà lạ là, Dịch Triệt lại từ động tác này nhìn ra mấy phần mất tự nhiên. Có chút cẩn trọng, có chút dư thừa, là thứ mà bình thường rất ít khi xuất hiện trên người Hứa Đường Thành.

“Chuyện của chúng ta, anh chỉ nói với Thành Nhứ. Không có nói với đám Vu Án, không phải vì không muốn thừa nhận quan hệ của chúng ta, mà anh cảm thấy chúng ta nên tự biết bảo vệ mình.”

Ánh mắt Dịch Triệt nhìn Hứa Đường Thành hiện lên chút nghi ngờ, Hứa Đường Thành thấy nên tạm thời ngưng lại.

Y không khỏi nghĩ, Dịch Triệt cho tới bây giờ, có phải chưa từng nghĩ tới những chuyện này hay không.

“Có rất nhiều người vẫn không thể chấp nhận được tình yêu cùng giới, nếu như em nói với người khác chuyện của chúng ta, cũng không biết sẽ nhận được những lời bàn tán như thế nào. Cho nên anh cảm thấy, nếu có thể tránh khỏi, thì cũng không cần để bị cuốn vào phiền phức không đáng.”

Hồi còn học cấp ba, Dịch Triệt kém nhất là phần đọc hiểu. Cho nên đối với những lời này của Hứa Đường Thành, Dịch Triệt cũng không nhạy bén nắm bắt được thông tin gì. Chỉ là cảm thấy Hứa Đường Thành nói rất có lý, hắn gật đầu một cái, lập tức nói: “Em hiểu mà, chuyện này em cũng chỉ nói với Trịnh Dĩ Khôn, không có nói với người khác.”

Hứa Đường Thành nhìn hắn một hồi mới khẽ gật đầu, cười một tiếng.

Hẳn là chưa từng nghĩ tới rồi.

Thật ra thì Hứa Đường Thành không hề muốn nói với Dịch Triệt về vấn đề này, cũng như y chưa từng cùng Dịch Triệt bàn về chuyện tương lai vậy, có rất nhiều chướng ngại trên con đường bọn họ đang đi, sớm muốn gì cũng phải đối mặt, nhưng y không muốn Dịch Triệt phải hiểu ngay lúc này.



Loại mâu thuẫn này, có thể nói, gần như là trốn tránh.

Y không nói với Dịch Triệt, không phải vì không tin tưởng hắn, cũng không phải vì bản thân không có lòng tin, chẳng qua y chỉ hy vọng, Dịch Triệt có thể hưởng thụ đoạn tình cảm này, không cần lúc nào cũng phải lo âu về chuyện “Sớm muộn sẽ có một ngày”, càng không cần trong đêm khuya thanh vắng còn phải nghĩ xem làm thế nào để hai người có được một tương lai mỹ mãn.

Y muốn dành cho hắn những gì tốt nhất, nên tất nhiên không muốn hắn phải chịu quá nhiều áp lực. Còn chưa tới một bước kia, lúc còn có thể vui vẻ thì cứ vui vẻ đi.

Huống hồ…

Xe dừng ở giao lộ, Hứa Đường Thành nhìn số giây đang giảm dần trên đèn giao thông đến thất thần.

Câu “Ở bên nhau” kia, Dịch Triệt không để ý, nhưng y biết lúc nãy nói ra giọng y yếu ớt tới cỡ nào – rõ ràng là từ ngữ ngọt ngào cảm động, lại bị y dùng thái độ nhút nhát xen lẫn chút xấu hổ mà nói ra.

Y quay đầu, nhìn Dịch Triệt.

Hắn vẫn còn nhìn vào máy quay mà cười.

Quay đầu lại, Hứa Đường Thành im lặng chờ ba giây cuối cùng kết thúc.

Có lẽ bản thân rụt rè sợ sệt, nên y càng hy vọng Dịch Triệt có thể dũng cảm một chút.

Giống như từ trước đến giờ.

Dẫn y theo.

Tới chỗ khúc quanh, Hứa Đường Thành thả nhẹ thắng xe, giảm tốc độ lại. Nhìn ra ngoài cửa sổ, vô tình thấy được một cảnh tượng thật khác.

“Tự nhiên muốn ăn kem McDonald’s quá.”

201601291553433490_640_426

Kem Mcdonald’s

Y chỉ là vô tình thốt ra một câu, Dịch Triệt nghe được, lập tức quay đầu nhìn về phía cặp đôi mà bọn họ vừa mới chạy sượt qua. Cô gái nghiêng người nói gì đó với bạn trai, trong tay cầm một cây kem McDonald’s, loại có hình xoắn ốc.

“Vậy đi mua thôi.” Dịch Triệt nói.

“Nhưng mà,” Dịch Triệt bỗng nhiên đổi ý, hơi phân vân nói, “Dạ dày anh không khỏe, ăn cái này có được không?”

“Bệnh viêm dạ dày của anh chẳng qua là do ăn phải mấy thứ không nên ăn, chứ không phải không thể ăn đồ lạnh.” Giải thích xong Hứa Đường Thành lại đánh trống lui quân, “Mà thôi bỏ đi, giờ đã trễ lắm rồi.”

“Đừng, để em đi mua cho, em chỉ sợ anh ăn xong không thoải mái thôi.” Dịch Triệt thò đầu nhìn ra ngoài đường, “Hồi nãy ở gần bến cảng có cái Mcdonald’s, biết vậy mua ở đó cho rồi. Gần đây có cửa hàng nào không nhỉ? Hay là chúng ta tới chỗ gần trường mua?”

Hắn tập trung nhớ lại địa chỉ mấy cửa hàng Mcdonald’s mà mình biết. Nhưng Hứa Đường Thành sau khi nhìn một vòng, không thấy có cửa hàng McDonald’s nào gần đó thì quyết định từ bỏ.

Cũng không phải đứa con nít ba tuổi, chỉ là cây kem mà thôi, y không cần phải ăn bằng bất cứ giá nào.

Hơn nữa, y nâng cổ tay lên, liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, mười giờ ba mươi lăm phút.

Lúc chạy gần tới trường, Dịch Triệt ngoan cố không cho Hứa Đường Thành chở hắn về cửa nam. Hứa Đường Thành thắc mắc, Dịch Triệt ấp úng nửa ngày mới nói: “Em muốn đưa anh về ký túc xá.”

Có lúc Hứa Đường Thành cảm thấy mình thật sự quá dung túng Dịch Triệt, dù hắn có đưa ra lý do khó hiểu cỡ nào, ngây ngô cỡ nào, y đều có thể chấp nhận được. Không vì cái gì khác, chỉ là mỗi lần đồng ý xong, nhìn thấy Dịch Triệt cong khóe miệng, y liền cảm thấy tâm trạng mình tốt lên.

Trong ký túc xá, Thành Nhứ đang nằm trên giường xem phim nước ngoài, chỉ chỉ hạt dẻ rang trên bàn nói: “Cậu ăn hạt dẻ này, tôi mới mua hôm nay đó, ăn ngon lắm.”

1216540340

Hạt dẻ rang

Hứa Đường Thành đi qua lột một hạt bỏ vào trong miệng, quả thật vừa mềm vừa ngọt.

Bộ phim này có tên là 《Lie to me》, là bộ phim Thành Nhứ rất thích. Hứa Đường Thành cũng từng xem qua, mới đầu xem cảm thấy rất thú vị, chỉ là xem dần về sau cảm thấy tình tiết càng không hợp lý, hình thức biểu đạt, cách phá án từ đầu tới cuối chỉ có một màu, tình tiết gay cấn thì ít, mỗi tập cơ hồ chỉ cần coi mấy phút đầu là có thể đoán được hung thủ với động cơ gây án.

Mặc dù như vậy, Hứa Đường Thành vẫn kéo ghế lại ngồi coi một tập với Thành Nhứ. Ngay lúc vụ án vừa mới bắt đầu thì Hứa Đường Thành nhận được tin nhắn của Dịch Triệt, nói hắn đã về tới ký túc xá rồi. Hứa Đường Thành trả lời ngắn gọn rồi để di động xuống, tiếp tục bóc hạt dẻ ăn.

Thành Nhứ hưởng thụ cấp bậc đãi ngộ cao nhất, hắn cầm hạt dẻ lên, xúc động nói: “Thật là ngưỡng mộ Dịch Triệt.”

Khi hắn còn nhỏ, từ tiểu học đến trung học, nam sinh trong lớp rất ít khi rủ hắn đi chơi. Thời gian dài chỉ một mình vác cặp sách đi trong sân trường khiến tính tình hắn ngày càng rụt rè. Đi học nhiều năm như vậy, Hứa Đường Thành có thể xem như người bạn thân nhất của hắn, còn chơi với nhau rất thoải mái.

Thành Nhứ nói ngưỡng mộ Dịch Triệt, Hứa Đường Thành liền nhớ tới buổi tối cách đây hai ngày. Cũng may từ đó về sau thái độ Thành Nhứ rất bình thường, còn chủ động giải thích với y, nói lúc đó hắn chỉ là quá kích động, bảo y đừng lo lắng. Hắn đã nói như vậy, Hứa Đường Thành cũng không tiện hỏi nhiều, y giống đêm hôm đó, dặn hắn không cần chịu đựng một mình, có chuyện gì có thể san sẻ với y.

Vỏ hạt dẻ được bóc ra, để lộ một tầng gai nho nhỏ, Hứa Đường Thành nhìn một mảng lông nhung này mà nhớ tới Dịch Triệt.

Vu Án không biết là bị cái gì, từ lúc gởi tin nhắn đó tới giờ cũng chưa từng ngừng lại. Hứa Đường Thành đang muốn đứng dậy rửa mặt thì thấy di động rung một cái, lại là một tin nhắn khác của hắn gửi đến.

“Cậu không trả lời, tôi cũng có thể nhìn ra. Chuyện riêng của cậu, tôi không tiện nói gì, chỉ muốn nhắc cậu suy nghĩ cho kỹ, cậu với cậu ta bên nhau, tương lai sẽ phải đối mặt với rất nhiều chuyện. Cũng đừng cảm thấy hoàn cảnh xung quanh cởi mở.”

Hứa Đường Thành không biết tại sao Vu Án nhìn ra được, nhưng nếu đã không che giấu được nữa, y cũng không cần phí thêm tâm tư.

“Cảm ơn, có điều anh không cần lo lắng đâu.”

Rõ ràng là lời nói vạch rõ giới hạn thẳng thừng, lại chẳng mang tới tác dụng gì.

“Thành thật mà nói, lúc mới phát hiện tôi cũng rất kinh ngạc. Lời kế tiếp có thể cậu không thích nghe, nhưng với tư cách là một người rất thưởng thức cậu, còn là sư huynh, tôi vẫn phải nói. Cậu ta không quá chín chắn, lại hành xử tùy tiện, tôi cảm thấy cậu ta không hợp với cậu.”

Nếu như hai tin nhắn trước chỉ mang ý nghĩa dò xét và cảnh cáo uyển chuyển thì tin nhắn này vừa lỗ mãng trắng trợn vừa vượt quá giới hạn.

Hứa Đường Thành vì đánh giá của Vu Án đối với Dịch Triệt mà cảm thấy khó chịu, tâm tình tốt đẹp chỉ vì một tin nhắn mà phá vỡ toàn bộ.

Hành xử tùy tiện? Y không cảm thấy từ này có gì liên quan đến Dịch Triệt.

Hứa Đường Thành đặt ly đánh răng lại lên bàn, y suy nghĩ một chút rồi bắt đầu gõ tin nhắn. Nhưng vừa gõ được hai chữ bỗng nhiên bị chuông điện thoại cắt đứt.

Y thấy tên, lập tức nhận điện thoại: “Anh nghe.”

“Anh ngủ chưa?”

“Anh chưa, mới coi tập phim với Thành Nhứ xong, đang định đi đánh răng đây.” Trong điện thoại truyền đến âm thanh làm Hứa Đường Thành nghi hoặc, nghe được tiếng hắn thở hổn hển, y hỏi: “Em làm sao vậy?”

“Ừm,” Dịch Triệt đáp một tiếng, nhưng không trả lời lại câu hỏi của hắn, “Vậy anh xuống đây chút được không?”

“Hả?”

Không kịp phản ứng.

Có điều chỉ mơ hồ một chút Hứa Đường Thành liền đoán được chuyện gì xảy ra. Dù sao cũng chỉ là đoán, không có kiểm chứng, tim y bắt đầu đập rộn lên, rất rõ ràng, cảm giác như có dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy trong lồng ngực.

Chỉ là suy đoán, chưa được kiểm chứng, nhưng cảm giác mong đợi này lại khiến người ta hào hứng gấp mấy lần so với lúc thấy kết quả.

“Em đi mua kem?”

Y vừa nói vừa đi tới cạnh cửa sổ.

“Haizz,” Dịch Triệt ở đầu bên kia thở dài, ảo não nói, “Anh không dễ gạt chút nào, em còn đang muốn cho anh niềm vui bất ngờ đây.”

Một tiếng “phần phật” vang lên, cửa sổ phòng được mở ra, làm Thành Nhứ tò mò nhìn sang.



Hứa Đường Thành mở cửa sổ nhìn xuống, vừa liếc mắt đã thấy được người đứng dưới lầu. Đèn đường màu vàng, hắn ngồi trên xe đạp, chân khều khều mặt đất. Yên xe bị hắn nâng lên cao như vậy cũng không làm mất đi độ cong ưu tú trên đùi.

Vừa nhìn Hứa Đường Thành đã không kìm được xúc động, đây là bạn nhỏ đẹp trai nhà ai nha.

Mà bạn nhỏ đẹp trai một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm hai cây kem.

Như có cảm ứng, trong điện thoại yên tĩnh hết mấy giây, khiến Dịch Triệt ngẩng đầu lên.

Hai niềm vui nho nhỏ đụng phải nhau, ánh sáng tỏa ra phủ lên đèn đường.

Tư thế giống như đang cầm đuốc.

Dịch Triệt còn đang nói dông nói dài trong điện thoại, nói kem bị hắn cầm có chút biến hình, một đường chạy tới đây, kem cũng bị chảy mất một ít, Hứa Đường Thành đã xoay người, cấp tốc chạy ra cửa.

Cửa vừa mới mở ra, nghe thấy tiếng Thành Nhứ ở trong phòng kêu, hỏi y đi đâu.

Hứa Đường Thành xoay người làm một cái khẩu hình, nói mình phải ra ngoài.

“Mặc áo khoác đã!”

Y cầm di động, còn có người đang chờ kìa.

Bất chấp mặc áo khoác vào.

Y mang dép vào rồi lao ra khỏi cửa, trong hành lang còn vọng lại tiếng bước chân dồn dập.

Nhưng mới vừa bước xuống một tầng lầu, người cầm di động bỗng nhiên níu lấy tay vịn, ngừng bước quay trở về, chạy lên lầu.

Hứa Đường Thành đẩy cửa bước vào, Thành Nhứ không hiểu được trừng mắt nhìn y, Hứa Đường Thành vỗ vai hắn, từ trong túi giấy lấy ra mấy hạt dẻ.

“Cho tôi mượn hai hạt nhé.”

Thành Nhứ mới nãy nói ngưỡng mộ, nhưng Dịch Triệt còn chưa được ăn hạt dẻ mình bóc bao giờ.

Y đi quá nhanh, đôi dép này mang cả mùa đông không khỏi trở nên lỏng lẻo, y phải cong mũi chân để giữ dép khỏi bị văng ra.

Có bạn trai nhỏ hơn mình sáu tuổi, là một trải nghiệm như thế nào?

Đại khái là, hắn thỉnh thoảng ngây thơ, nhưng là cái kiểu ngây thơ khiến người khác vui vẻ, thỉnh thoảng lỗ mãng, nhưng là hợp tình hợp lý.

Làm cho người khác vui vẻ, vừa phải đúng lúc đúng chỗ cũng không phải tùy tiện nói, mà là một định nghĩa rất nghiêm khắc – có thể khiến người hơn hắn sáu tuổi, bỗng nhiên trở nên vừa vui vẻ vừa lỗ mãng, tay cầm hai cái hạt dẻ, chân mang dép lê, người mặc áo khoác, chạy nhanh đến bên người hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play