Những chuyện Dịch Triệt không am hiểu có rất nhiều, mà chuyện không am hiểu nhất chính là nói chuyện với người khác.

Trong xe rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi hắn có thể cảm nhận rõ ràng cái đau trên vai, lan cả vào trong lòng.

“Dịch Triệt.”

Đợi một lúc không có được câu trả lời, Hứa Đường Thành lại nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, Dịch Triệt ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của y. Trong ấn tượng của hắn, Hứa Đường Thành vẫn luôn là người rất kiên nhẫn, giống như bây giờ, có mấy lần đều là, y gọi hắn vài lần rồi sau đó sẽ dùng chất giọng ấm áp…

“Nói chuyện đi.”

Trong xe không có mở đèn, nguồn sáng duy nhất giữa hai người chính là ánh sáng xuyên qua kính chắn gió chiếu vào. Rất tối, rất bí ẩn, nhưng thế này không hiểu sao Dịch Triệt lại có thể thấy rõ nét mặt của Hứa Đường Thành đến thế. Bàn tay đang để trên chân của hắn động đậy, trong lúc vô tình lỡ chạm vào vết thương ở chân. Bông gòn mềm mại nhẹ nhàng cọ xát nơi đầu ngón tay.

“Được.”

Rõ ràng chỉ dùng một chữ, Dịch Triệt đã có thể trả lời câu hỏi phức tạp kia của Hứa Đường Thành, nhẹ nhàng linh hoạt, vì cuộc nói chuyện tối hôm nay mà viết ra một dấu chấm kết thúc.

Hứa Đường Thành không biết tối nay mình thuyết phục như vậy là có thành công hay không, nhưng lúc xe dừng ở giao lộ, y xoay qua nhìn biểu cảm của Dịch Triệt, chỉ thấy hắn yên tĩnh nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Hẳn là cũng nghe lọt được chút đi.



Gần hai giờ sáng bọn họ mới về tới nhà. Lúc lên lầu Hứa Đường Thành còn nhẹ nhàng nhắc lại lời dặn ban nãy của y tá. Dịch Triệt ngoan ngoãn gật đầu, đứng trước cửa chào tạm biệt đối phương. Nhưng khi hắn cho tay vào túi mới phát hiện không thấy chìa khóa đâu.

Hứa Đường Thành bên kia đã mở cửa ra, y rút chìa khóa, xoay người, nhìn thấy Dịch Triệt lúng túng đứng đó.

“Em không đem chìa khóa?”

Hẳn là có mang theo. Kỳ thật Dịch Triệt cũng không xác định được rốt cuộc là mình không mang theo hay làm rơi trong lúc đánh nhau, nhưng hắn vẫn gật đầu nói, “Ừm.”

“Dì Hướng ở nhà à?” Vừa nói xong, nghĩ tới đã muộn như thế này, Hứa Đường Thành lại lắc đầu, nói, “Được rồi, vào nhà anh ngủ đi.”

Dịch Triệt căn bản không có ý định gõ cửa, nếu bây giờ Hướng Tây Đề có ở nhà, giờ hắn mà làm bà tỉnh lại thế nào cũng bị mắng cho long trời lở đất. Tương tự, hắn không muốn ngủ ở nhà Hứa Đường Thành.

“Không cần đâu, để em đi tới nhà nghỉ gần đây ngủ tạm một đêm.”

“Đi nhà nghỉ cái gì,” Hứa Đường Thành mở cửa, vẫy tay nói với Dịch Triệt, “Vào đi.”

Dịch Triệt vẫn lắc đầu.

Bởi vì đang là mùa hè, Dịch Triệt sau khi băng bó vết thương chỉ mặc lên mỗi cái áo thun bị cắt chỗ vai. Vết thương chồng chất, áo thun màu đen, còn có bả vai bị băng bó, Dịch Triệt nhìn thoáng qua có chút chật vật. Hứa Đường Thành đã buồn ngủ tới không mở mắt nổi, y bắt đầu cân nhắc, nên dùng vũ lực kéo thằng nhỏ này vào nhà hay là tiếp tục nói lý đây. Sau khi so sánh thể lực của hai người, Hứa Đường Thành quyết định chọn phương án sau.

“Đừng để ý ba mẹ anh…”

“Đường Thành ca.”

Hứa Đường Thành vừa mới mở miệng đã bị Dịch Triệt ngắt lời, buồn ngủ làm khả năng phản ứng của y chậm đi nửa nhịp, y ngơ ngẩn, đáp lại, “Hả?”

Dịch Triệt cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao, chỉ là khi nhìn thấy vành mắt ửng đỏ của Hứa Đường Thành hắn chỉ có thể vứt lại một câu, “Không cần để ý tới em đâu, anh nghỉ ngơi sớm đi”, rồi không quay đầu lại mà chạy xuống lầu.

Một loạt động tác này diễn ra quá nhanh khiến Hứa Đường Thành trở tay không kịp. Dù sao cũng đã khuya lắm rồi, y không dám lớn tiếng hô lên, chỉ đè thấp giọng kêu hắn một tiếng, sau đó mới vội vàng đóng cửa nhà lại đuổi theo. Nhưng khi chạy xuống lầu, giữa màn đêm y không còn thấy Dịch Triệt đâu nữa.

Tối hôm sau Hứa Đường Thành vô tình chạm mặt Hướng Tây Đề. Bà ta lúc này đang mặc cái váy màu hồng, vừa mắng vừa dùng một chân đang mang giày cao gót của mình ra sức đạp cửa. Vừa trông thấy Hứa Đường Thành, bà ta cười một tiếng, tay cầm điếu thuốc đưa đến miệng, nói: “Thằng ranh kia đổi ổ khóa rồi à?”

Móng tay đỏ chót, môi son đỏ chót, điếu xì gà cùng với làn khói mỏng manh, nếu đặt trong phim ảnh đây hẳn là hình tượng mỹ nhân chán đời vô cùng mỹ cảm.

Mỹ nhân. Cho dù là Hứa Đường Thành, cũng không thể không thừa nhận điểm này, Hướng Tây Đề có một loại khí chất khiến cho người ta lui bước, không phải người phụ nữ trung niên nào cũng có được. Bất kể tốt xấu, bà đều rất đặc biệt.

Hứa Đường Thành rũ mắt, khách khí nói, “Con không biết.”

Mãi cho tới khi xuống lầu y vẫn còn nghe thấy tiếng giày cao gót nện vào cửa, trộn lẫn tiếng mắng chửi khó nghe, toàn là mấy câu chửi rủa.

Nhắc tới cũng lạ, sau ngày hôm đó, Hứa Đường Thành về nhà mấy lần đều không đụng mặt Dịch Triệt, nhà đối diện yên tĩnh cứ như trước giờ không hề có người ở. Hứa Đường Thành cũng không biết Dịch Triệt có dùng điện thoại hay không, cho nên dù lo lắng, y cũng không có cách nào liên lạc được với hắn. Ngược lại có một buổi sáng, lúc y mua đồ ăn sáng trở về thì gặp phải một nữ sinh.

Nữ sinh kia cẩn thận từng li từng tí ghé tai vào cửa nghe ngóng tình hình bên trong nhà Dịch Triệt, lúc nhìn thấy Hứa Đường Thành cô nàng mới đứng thẳng người dậy, ngại ngùng mà gật đầu với y.

Hứa Đường Thành đi lên, thấy cô nàng gõ cửa một cái, tựa hồ như xác nhận bên trong có người hay không rồi mới lấy chìa khóa ra.

Y khó hiểu nhìn cô nàng, do dự một chút, khách khí nói, “Xin hỏi, em có phải là bạn của Dịch Triệt không?”

Nữ sinh bị âm thanh đột ngột này làm cho giật mình, cô nàng bỗng nhiên quay người lại, nhìn người đàn ông đang xách túi đồ ăn trong tay.

“A, đúng vậy…” nữ sinh lắp bắp, nói xong giống như nhận ra được điều gì, cô nàng mạnh mẽ xua xua tay, “Em không phải trộm đâu, em chỉ tới lấy chút đồ thôi.”

Hứa Đường Thành gật gật đầu, hơi yên lòng, lại hỏi, “Em ấy thế nào rồi?”



“Cậu ta…” Nữ sinh vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên dừng lại, mấp máy môi, sau khi “Ừm” một tiếng mới nói tiếp, “Không có gì, cuối tuần nên tụi em muốn ra ngoài chơi thôi.”

Bạn gái sao?

Đột nhiên trong đầu Hứa Đường Thành xuất hiện hai chữ “Yêu sớm”, sau đó lại bị y tự mình bác bỏ, tuổi này mà ai không có người mình thích, yêu đương dù sao vẫn tốt hơn đánh nhau.

Hứa Đường Thành cũng không nghĩ nhiều nữa, đáp lại một tiếng.

Triệu Vị Phàm mang theo đồ dùng Dịch Triệt cần trở lại bệnh viện, nhìn thấy hắn còn nằm trên giường, dù mình bị thương nhưng ý chí kiên cường đang giải đề thi.

“Đồ của ông nè, chìa khóa nữa,” Triệu Vị Phàm đưa chìa khóa cho hắn, lại không yên tâm mà căn dặn, “Nhớ giữ cho kỹ, đừng để lạc mất nữa.”

Dịch Triệt hừ một tiếng, mắt cũng không thèm liếc qua: “Cứ để đó đi.”

Mấy phút sau hắn cuối cùng cũng làm xong một đề thi Sinh, nhắm mắt lại vứt bài thi cho Triệu Vị Phàm. Triệu Vị Phàm móc cây viết đỏ từ trong túi ra quẹt quẹt tính điểm, sau đó đưa bài thi 256 điểm tới trước mắt Dịch Triệt: “Thiếu niên, tiếp tục cố gắng.”

Dịch Triệt nửa mở nửa nhắm mắt, nhìn thoáng qua bài thi một chút, hỏi Triệu Vị Phàm, “Bà bao nhiêu điểm?”

Triệu Vị Phàm mỉm cười: “288.”

Dịch Triệt lấy bài thi về, im lặng xem lại mấy câu sai.

Triệu Vị Phàm vừa thấy bộ dạng không phục của hắn liền muốn cười, cô nàng kéo ghế lại gần Dịch Triệt, cười nói, “Nào, để ủy viên học tập giảng cho nghe này.”

Dịch Triệt dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn đối phương, “Thiếu đánh à.”

Triệu Vị Phàm tuyệt nhiên không hề sợ hắn, còn cười nói tiếp, “Ôi, 256 thì 256 đi, ông cũng còn nhiều thời gian để tiến bộ mà.”

Triệu Vị Phàm và Dịch Triệt vẫn trở thành bạn bè, cho dù người ngoài cứ luôn tỏ ra không tin, cũng không biết vì cái gì. Nhưng cũng lạ là, Dịch Triệt kiên định làm bạn với một cô gái bình thường như vậy rất nhiều năm. Thậm chí còn có người đồn Dịch Triệt có lần giận dữ vì hồng nhan, đánh mấy đứa dám chê Triệu Vị Phàm mập tới sấp mặt, còn bắt từng đứa cúi đầu, lần lượt đi xin lỗi Triệu Vị Phàm.

Dịch Triệt làm sai không nhiều, mà đa phần là mấy câu cần học thuộc lòng trong Sinh Vật và Hóa Học. Triệu Vị Phàm chỉ dăm ba câu đã hướng dẫn xong, nhìn Dịch Triệt đang cau mày ghi chú gì đó vào sách, nhịn không được hỏi, “Này ông xem đầu óc ông có phải bị gì hay không? Có người nào tự tìm phiền phức như ông không hả?”

Buổi sáng hôm đó cô nàng đi tới trường, liền nghe nói Dịch Triệt và một đám người Nhất Trung đánh nhau. Tin tức này vừa truyền tới lớp thực nghiệm của Nhất Trung liền bùng nổ. Triệu Vị Phàm ôm một chồng bài thi Toán Học, nghe mấy nam sinh tương đối ngỗ nghịch trong lớp một câu lại một câu bàn tán về Dịch Triệt.

“Đờ mờ, một mình đánh với cả bang, dù bị đánh tới gần chết nhưng cũng quá trâu bò, muốn chết cũng đừng tìm cách đó chứ.”

“Để xem lão Đỗ làm thế nào, nghe nói lần trước nó đánh nhau chủ nhiệm đòi đuổi nó ra khỏi lớp thực nghiệm, kết quả lão Đỗ không đồng ý, bây giờ…Tụi mày nói coi lần này lão Đỗ có bao che cho nó được nữa không?”

“Tao thấy hơi quá sức đó…Nếu thành tích nó tốt lão Đỗ còn có thể kiên quyết được chút…”

Triệu Vị Phàm nghiêng mặt đi tới cạnh bọn họ, đập bài thi xuống bàn: “101.”

Cuộc thảo luận của mấy nam sinh bị sự xuất hiện đột ngột của cô nàng làm cho đứt đoạn, bọn họ dừng mắt lên người cô nàng, không  biết người này đang muốn giở trò quỷ gì. Triệu Vị Phạm không thèm để ý bọn họ, đi thẳng tới chỗ trống bên cạnh Dịch Triệt, thả một bài thi lên bàn. Cô nàng rất muốn để lộ cái điểm này ra, để cho mấy tên kia biết ai mới là người có thành tích không “tốt”. Nhưng cuối cùng cô nàng cũng từ bỏ, có một số người thật sự không hiểu cách nói bóng gió của người khác.

Dịch Triệt đương nhiên biết người khác nói gì sau lưng mình, thậm chí hắn còn biết mấy thứ không được truyền bá ra ngoài. Sau trận đánh thảm khốc ngày hôm đó, Dịch Triệt nằm trên giường bệnh trong khoa cấp cứu, mà cái tên đang ngồi gần đó cứ một mực nhìn hắn chằm chằm. Dịch Triệt thấy phiền, liền nói với gã: “Mày con mẹ nó trừng cái gì, không phải nói mọi chuyện kết thúc rồi sao.”

Hắn nhẹ nhàng nói ra một câu, làm gã kia tức tới nhảy dựng lên.

“Con mẹ nó mày có bị điên hay không hả?” Gã kia làm sao cũng nghĩ không thông, lần trước đánh nhau trong tiệm bi-a rõ ràng người thắng là đám người Dịch Triệt, gã còn chưa kịp đi tìm bọn họ tính sổ thì bọn họ đã tới tìm bọn gã đòi đánh nhau rồi, bị điên hay gì?

Gã nhe răng nhếch miệng trừng y tá một cái, hùng hổ nói: “Vết thương của ông đây vừa mới tốt lên một chút, lại con mẹ nó phải đánh nhau với mày, mày rốt cuộc có hiểu quy củ hay không? Làm gì thì làm cũng cho người ta thở với chứ đờ mờ?”

Dịch Triệt càng nghe càng phiền, nghĩ thầm, con mẹ mày, mày có biết mệt hay không.



Hắn nhìn gã ta một cái, ngoài cười nhưng trong không cười, khóe miệng giật giật: “Tao đã nói rồi, tao không có rảnh mà nhây với tụi bây đâu, giải quyết một lần cho xong, khỏi phiền phức.”

Gã kia bị cồn làm cho đau, mồ hôi chảy ròng ròng, “Không nhây cái rắm!”

“Là không nhây,” Dịch Triệt nhìn trần nhà, bỗng nhiên nghiêm mặt nói, “Lớp mười hai rồi, mày cũng nên học hành nghiêm túc đi.”

Gã kia sững sờ, dùng một loại ánh mắt khiếp sợ nhìn Dịch Triệt.

Đoán chừng là thật sự không biết nên nói cái gì, nửa ngày gã mới xì ra được một tiếng, “Đờ mờ, thằng ngu.”

Dịch Triệt lúc này cũng không giống trước kia, dùng nắm đấm để khiến gã ngậm miệng lại, vả lại hắn đang bị thương, không động tay động chân được, nên cũng không so đo mấy cái này. Hắn lạnh lùng nhìn gã kia, chỉ nằm đó không nói tiếng nào.

Tới lúc này gã kia rốt cuộc cũng tin tưởng Dịch Triệt.

Dịch Triệt không biết chuyện này sẽ trở thành như thế nào trong miệng mấy kẻ từng có khúc mắc với hắn, có lẽ lúc bọn hắn tụ tập lại uống rượu, mỗi người sẽ nói ra cái tên “Dịch Triệt” này còn không quên thêm vào mấy từ như “thằng ngu” này nọ, rồi cùng nhau cười vang. Nhưng hắn biết, chuyện này chắc chắn sẽ khiến Hứa Đường Thành chướng mắt.

Muốn đánh nhau, muốn chỉnh người, luôn có thể tìm được cớ, hôm nay mày đánh tao, ngày mai tao đi tìm mày đòi lại mặt mũi, vĩnh viễn sẽ không có hồi kết. “Chỉ cần cười một cái là quên hết hận thù” chưa bao giờ tồn tại trong các băng nhóm cấp ba, muốn đơn phương rời khỏi trò chơi mày đánh tao tao đánh lại này, chấm dứt hết mọi ân oán, chỉ có một cách, là phải trả giá – bao gồm vốn ra không cần để lại máu, cũng gồm cả cái câu “Dịch Triệt là thằng ngu” kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play