*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hứa Đường Thành nhiều lần cảnh cáo nhưng Dịch Triệt cứ nhất quyết không nghe. Đứa nhỏ chưa đầy hai mươi tuổi, cùng với người mình thích từ nhỏ đến lớn yêu đương, tất nhiên là muốn dành cho người đó những gì tốt nhất. Giống như hồi còn ở quê nhà vậy, Dịch Triệt cố ý mua một chiếc xe đạp, bởi vì ở trong trường, nhiều lần Hứa Đường Thành cự tuyệt ngồi trên sườn xe, hắn liền mỗi ngày đạp xe từ cửa nam tới cửa đông, dừng ngay trước cổng ký túc xá của Hứa Đường Thành, ở dưới tán cây vừa đợi người vừa nghe tiếng chim hót, rồi sau đó sẽ cùng nhau ra ngoài ăn điểm tâm.

Cuộc sống trở nên phong phú sinh động, là bắt đầu từ những tích lũy nho nhỏ.

Buổi sáng ở căn tin có bán trứng chiên, nếu như tới trước bảy giờ hai mươi còn có thể mua trứng chiên với hình dáng đẹp mắt. Hứa Đường Thành thích nhất là trứng chiên hình tròn.

Gần đây số lần hút thuốc của Hứa Đường Thành giảm đi rất nhiều, Dịch Triệt bây giờ còn có thể tìm được chìa khóa nhà mình trong túi áo khoác của Hứa Đường Thành, có lúc sẽ tìm được bao thuốc lá từ tháng trước.

Hứa Đường Thành bình thường hơn mười giờ tối sẽ rời khỏi phòng thí nghiệm, dù có bận rộn thế nào cũng sẽ không về trễ hơn mười giờ rưỡi. Gần tới giờ về y sẽ nhắn tin cho Dịch Triệt, hỏi hắn ở đâu, có đang ở phòng tự học hay không. Có lúc Dịch Triệt sẽ nói là đang ở dưới lầu chờ y. Hứa Đường Thành tán gẫu với người khác trong lúc chờ thang máy, màn hình di động bỗng nhiên sáng lên, y nhận được tin nhắn miêu tả khung cảnh dưới lầu: “Đối diện có một đôi tình nhân đang hôn nhau.” Nếu như đụng phải thời kỳ đặc thù, Dịch Triệt vẫn còn trong phòng tự học, Hứa Đường Thành sẽ chỉnh sửa lại thí nghiệm ngày hôm đó, cố gắng dành ra năm phút, rồi dùng năm phút đó đi tới phòng tự học nằm trong tòa nhà dạy học nào đó.

Bọn họ đi chung với nhau, thỉnh thoảng Dịch Triệt sẽ ngẩng đầu nhìn trăng sáng. Trong đầu vô thức hiện ra một cái thống kê – càng nhiều lúc, treo trên đỉnh đầu bọn họ, bị bọn họ nhìn thấy, cũng là một vầng trăng non.

Hứa Đường Thành có mấy lần cũng khen vầng trăng hình lưỡi liềm kia thật là đẹp.

Dịch Triệt chưa từng cố ý theo đuổi ngọt ngào, nhưng mỗi ngày trôi qua khi quay đầu nhìn lại, luôn có thể góp nhặt được thật nhiều ngọt ngào. Chính là cái kiểu, khi nói với người khác, người khác sẽ không hiểu, nhưng khi bọn họ nhắc tới, sẽ len lén nhìn nhau cười.

Năm thứ hai đại học bắt đầu, Dịch Triệt vẫn tiếp tục công việc dạy thêm tại nhà, mục đích đi làm thêm rất đơn giản, vì tương lai.

Giống như từ sau khi yêu đương với Hứa Đường Thành, Dịch Triệt mới bắt đầu cân nhắc tới chuyện tương lai.

Tương lai của bọn họ.

Tăng thêm ba chữ, đủ khiến cuộc sống hoàn toàn khác trước.

Sau khi có ý định muốn tích góp tiền, một buổi tối tự học, Dịch Triệt nhỏ giọng hỏi Hứa Đường Thành: “Sáng mai anh có rảnh không? Em muốn đi làm cái thẻ ngân hàng.”

Hướng Tây Đề cho tới bây giờ mỗi lần đều ném cho hắn một cọc tiền, Dịch Triệt lớn từng này tấm thẻ ngân hàng duy nhất hắn có cũng chỉ là thẻ trường phát cho lúc vào học.

Hứa Đường Thành thấy lạ hỏi: “Một cái thẻ không đủ dùng sao?”



“Em không muốn dùng cái đó.” Dịch Triệt không có giải thích, chỉ trả lời một câu ngắn gọn như vậy.

Hắn làm việc này để chuẩn bị cho tương lai của bọn họ, cho nên phải làm thêm một cái thẻ để toàn bộ tiền hắn kiếm được vào đó.

Hứa Đường Thành nhìn hắn mấy giây, cũng không hỏi tại sao, liền nói: “Anh rảnh, vậy ngày mai chúng ta đi làm.”

Đọc được hai trang sách, y lại chọt Dịch Triệt, thấp giọng hỏi: “Em muốn làm thẻ ngân hàng nào?”

Dịch Triệt bị vấn đề này làm cho đầu óc mờ mịt, thiếu chút nữa hỏi lại một câu: “Hàng gì cơ?”

Nhìn biểu cảm của hắn, Hứa Đường Thành đoán chắc hắn cũng không có khái niệm nào về chuyện này, chỉ biết là bản thân cần một cái thẻ mà thôi.

“Chính là…”

Hai người ngồi ở bàn cuối phòng tự học, cửa sổ không biết bị ai mở ra một nửa, Hứa Đường Thành vừa mới nói được hai chữ đã bị gió lạnh ùa vào làm cho hắt xì. Mưa liên tục hai ngày, nhiệt độ cũng theo đó mà hạ thấp, dù đang là mùa hè thì buổi tối gió thổi vẫn lạnh như thường.

Hứa Đường Thành khịt mũi một cái, tay luồn vào trong túi áo. Dịch Triệt đang giải bài tập, thấy thế vội đi qua đóng cửa sổ lại.

Hứa Đường Thành nhìn hắn giơ tay làm áo bị xốc lên. Vải vóc mềm mại ma sát cơ thể, mơ hồ để lộ ra đường cong cơ bắp.

Tình yêu chân thành sẽ khiến con người ta lột xác. Thiếu niên bất kể ấm lạnh lúc trước, cũng bắt đầu chú ý tới những chuyện nhỏ nhặt thế này.

Hôm đó trên đường trở về, hai người một mực thảo luận chuyện làm thẻ ngân hàng.

“Đầu tiên là, số lượng chi nhánh của các ngân hàng, phạm vi phân bổ ở từng khu vực không giống nhau, ví dụ như ngân hàng giao thông, anh làm thẻ ở ngân hàng này, ở Bắc Kinh có rất nhiều chi nhánh, nhưng về chỗ chúng ta lại không có cái nào.” Hứa Đường Thành đong đếm thiệt hơn, lại nhếch miệng bổ sung một câu, “Có điều anh thấy thẻ của ngân hàng này là đẹp nhất.”

“Ngoài ra còn có phí hàng năm, tuy rằng cái này cũng không bao nhiêu tiền, nhưng phí ở mỗi ngân hàng lại không giống nhau.”

Dịch Triệt không ngờ làm thẻ ngân hàng thôi mà cũng phải cân nhắc đủ thứ chuyện, hắn chưa từng nghĩ tới những thứ này, giờ phút này nghe Hứa Đường Thành nói, so ra còn nghiêm túc hơn lúc nghe giảng trên lớp.

Sau khi nghe Hứa Đường Thành phân tích xong, ngày hôm sau hai người quyết định đi tới ngân hàng gần trường học, cũng là ngân hàng có nhiều chi nhánh nhất ở đây. Theo Dịch Triệt đi làm thẻ, lúc lấy số, Hứa Đường Thành suy nghĩ một chút, nói, “Hay là anh cũng làm một cái nhỉ.”

Vừa đúng dịp y đang có vài ý định đầu tư, giờ làm thêm cái thẻ cũng tiện hơn.

“Làm đi anh,” Dịch Triệt lập tức nói, “Chúng ta cùng làm.”

Dịch Triệt không hỏi nguyên do, với hắn những chuyện hai người cùng nhau làm có cầu còn không được. Trong đầu hiện lên một suy nghĩ, nếu hai người cùng làm thì số thẻ chẳng phải là kế nhau sao, vậy cũng coi như là thẻ tình nhân rồi.

Đáng tiếc lúc làm xong thẻ lại khiến hắn thất vọng tràn trề.

Số thẻ của hai người không nằm sát nhau, nếu nói đây là thẻ tình nhân thì cũng thật gượng gạo. Dịch Triệt không hiểu, Hứa Đường Thành mới chỉ tay lên mặt thẻ giải thích: “Cả một hệ thống mà, làm cho em xong tới làm cho anh, em nghĩ coi trong khoảng thời gian đó cả nước có thêm bao nhiêu cái thẻ, số thẻ tất nhiên là không thể sát nhau được rồi.”

Dịch Triệt cau mày suy tính, vẫn còn ngờ vực: “Thật vậy sao?”

Hứa Đường Thành sợ hắn còn chưa mang thẻ về tới nhà đã ném lại dọc đường, trực tiếp cầm hai cái thẻ nhét vào túi mình, nói: “Chắc là vậy, anh đoán thế.”

Y làm sao không biết tâm tư kia của Dịch Triệt, có nhiều lúc Hứa Đường Thành cảm thấy rất buồn cười, đứa nhỏ cao hơn hắn cả nửa cái đầu, nhưng sâu bên trong lại là một trái tim thiếu nữ.

“Được rồi,” nhìn vẻ mặt không hài lòng của hắn, Hứa Đường Thành lên tiếng an ủi, “Cách nhau mấy đơn vị, dù sao cũng làm cùng nhau, cứ coi như là thẻ tình nhân đi.”

Dịch Triệt bĩu môi, miễn cưỡng chấp nhận cách giải thích này. Cho dù số thẻ không sát nhau, nhưng có người trong cuộc thừa nhận là được.

Bọn họ ăn cơm ở một quán cơm gần đó, chờ tới lúc tạm biệt thì sắc trời đã tối. Gió thổi vào rừng cây vang lên tiếng xào xạc, Hứa Đường Thành đứng ở ven đường hỏi Dịch Triệt, “Em có biết mình quên gì không?”

Dịch Triệt sửng sốt một hồi, sau đó mới nhìn xung quanh hai lần.

Bọn họ đứng dưới ánh đèn đường mờ tối, mặt đường chật hẹp, thời gian này thường có rất ít người đi ngang qua.

Hứa Đường Thành tựa lưng vào cây lớn, Dịch Triệt quét mắt nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy không có nguy hiểm liền cúi đầu, ánh mắt sáng quắc rơi vào trong mắt Hứa Đường Thành. Hắn nhẹ giọng hỏi: “Hôn một cái?”

Tay Hứa Đường Thành siết chặt lấy hai tấm thẻ ở trong túi, bỗng nhiên nghĩ để coi người này có thể lơ đễnh tới mức nào.

Y phất tay với Dịch Triệt, tỏ vẻ giận dỗi nói: “Còn không nhanh lên.”

Nhưng cái bóng trên mặt đất chỉ hơi động đậy. Dịch Triệt khom người, bắp tay cong lại, hơi rướn cổ lên một chút. Cằm khẽ nâng, hắn nhẹ nhàng hôn lên gò má đối phương.

Hai cái bóng dính vào nhau rồi lập tức tách ra.

Cái bóng ở trên đường tung tăng.

Dịch Triệt chạy như điên về ký túc xá, một lần nhảy tới ba bậc thang, hắn chạy nhanh tới nỗi suýt chút nữa là đụng phải bạn cùng phòng đang ra ngoài lấy nước.

Bạn cùng phòng vẫn còn đang sợ hãi hỏi: “Cậu làm gì phấn khích dữ vậy?”

Làm gì là làm cái gì?

Tâm tư bay bổng bị những lời này kéo trở về mặt đất, Dịch Triệt nhìn ra cửa sổ, bắt đầu cười ngây ngô.

Hôn trộm, quên luôn việc lấy thẻ ngân hàng, trở thành dấu ấn của mùa hè này.

Hôm sau Dịch Triệt lấy thẻ thì thấy có sự thay đổi nho nhỏ — Dịch Triệt nhìn kĩ thì thấy trên đó được dán một miếng sticker hình thỏ Miffy, rất là hợp với cái móc khóa hình The Powerpuff Girls hắn để trong ngăn tủ.

miffy

Thỏ Miffy váy đỏ 

Dịch Triệt ngồi trong căn tin cầm nó nhìn cười không khép miệng, hỏi Hứa Đường Thành cái này từ đâu mà có.

“Thành Nhứ mua văn phòng phẩm được tặng.”



Lúc nói những lời này từ giọng nói tới biểu cảm của Hứa Đường Thành đều trong trạng thái lơ đãng. Nhưng đợi tới lúc ăn cơm trưa xong, lúc đi dạo trên đường mòn trong sân trường, y nhìn thấy đàn em phát tờ rơi dẫn tới tâm trạng cũng theo đó mà kích động.

Không nhịn được, Hứa Đường Thành cầm hai cái thẻ ngân hàng, lời nói ra đến y còn chưa phát giác được mình đắc ý cỡ nào.

“Em có nhìn ra không, của em nằm ở góc trên bên phải, còn anh là góc trên bên trái.”

Y nói xong câu này liền đặt hai cái thẻ kế bên nhau.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua tán cây rậm rạp, giống như con dấu vừa vặn in lên người hai con thỏ.

Một cái váy đỏ, một cái váy vàng.

Hai con thỏ tựa như dắt tay nhau, điểm tô thêm chút sắc màu cho mùa hè.

Lúc mới đầu, Dịch Triệt cũng từng nghĩ qua đủ loại phương pháp kiếm tiền, thậm chí hắn còn suy xét xem có nên chơi chứng khoán giống Hứa Đường Thành hay không. Theo lời khuyên của Hứa Đường Thành, Dịch Triệt bỏ ra một ngàn tệ thử trước, không ngờ toàn bộ tiền cứ thế một đi không trở lại. Lý trí thúc giục, hắn đành phải từ bỏ con đường này.

Công việc dạy kèm tại nhà này là nhờ Trịnh Dĩ Khôn mà có. Dịch Triệt bình thường không có chơi thân với bạn học nào, lúc mới bắt đầu tuy hắn biết đây là phương thức kiếm tiền tương đối đáng tin nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp. Trịnh Dĩ Khôn tới rủ hắn uống rượu, tình cờ nói tới chuyện này, Dịch Triệt mới biết Trịnh Dĩ Khôn đang hợp tác với một học trưởng lập ra hệ thống dạy kèm tại nhà. Tương tự với môi giới, bọn họ sẽ liên lạc với một số sinh viên đủ điều kiện cũng như các hộ gia đình có nhu cầu rồi sắp xếp thật hợp lý, sau đó sẽ chính thức bắt đầu công việc.

Gia đình mà Dịch Triệt dạy kèm cũng do Trịnh Dĩ Khôn giúp hắn chọn, địa chỉ cách trường rất gần, phí dạy học còn khá cao, thời gian tương đối tự do, theo cách nói của Trịnh Dĩ Khôn thì đây chính là công việc dạy kèm có điều kiện tốt nhất hiện nay.

Dịch Triệt vỗ vỗ bả vai hắn, nói nhất định sẽ mời hắn ăn cơm.

Đứa nhỏ Dịch Triệt dạy kèm mới học cấp hai, Dịch Triệt sẽ phụ trách hai môn Toán Học và Vật Lý. Ngày đầu tiên đi làm, Dịch Triệt thử giảng một số bài tập Toán, hôm đó sẽ có mẹ của cậu nhóc dự thính, sau khi nghe xong bà cảm thấy rất hài lòng, lập tức sắp xếp thời gian để Dịch Triệt đi dạy.

Có điều dạy xong một buổi Dịch Triệt mới thấy kì lạ, rõ ràng căn bản của đứa nhỏ này không hề kém, thậm chí còn có thể được xem là ưu tú, nhưng lúc trước khi nói chuyện với mẹ cậu nhóc, bà rõ ràng cho rằng trình độ của con mình nát tới nỗi không nỡ nhìn, cách yêu cầu của bà ta cả một trăm lẻ tám ngàn dặm.

Sự nghi ngờ này cuối cùng cũng có được lời giải đáp, sau khi cậu nhóc thi cuối kỳ xong, vào buổi học cuối cùng trước khi nghỉ Tết, Dịch Triệt cầm bảng thành tích có thể coi như là ưu tú của cậu nhóc, nghe mẹ cậu nhóc nói, dù sao thầy Dịch cũng còn học mấy năm nữa ở đại học A, hy vọng thầy Dịch có thể đi theo dạy kèm thằng nhỏ, để nó trước khi tốt nghiệp cấp hai có thể học xong hết chương trình học của cấp ba.

Đầu năm 2010, việc dạy kèm tại nhà còn chưa có tràn lan như bây giờ, tiêu chuẩn để đánh giá đứa nhỏ nhà nào học có tốt hay không chỉ là xem trong lớp nó xếp hạng mấy, thi được bao nhiêu điểm, chứ không phải mới cấp hai đã bắt học tích phân, lớp năng khiếu đạt tới trình độ nào. Cái kiểu suy nghĩ muốn tụi nhỏ học trước chương trình này Dịch Triệt thật sự không hiểu nổi, hắn cẩn thận mở miệng xác nhận lại: “Học hết chương trình cấp ba ạ?”

Mẹ cậu nhóc gật đầu một cái, chứng thực hắn không có nghe lầm.

“Nhưng mà…Em ấy mới lớp bảy đã phải học chương trình cấp ba?”

Cậu nhóc ngồi bên cạnh nghe hai người bọn họ nói chuyện, không có lên tiếng, nhưng Dịch Triệt phát hiện, cậu nhóc đang đưa tay sờ một mô hình trên bàn, đó là nhân vật trong một bộ phim hoạt hình về bóng rổ.

Từ góc độ của Dịch Triệt, có thể thấy cặp mắt kính cậu bé đang đeo rất là dày, hết lớp kính này tới lớp kính khác, có chút không phù hợp với tuổi tác.

“Phải học chứ.”

Có lẽ cặp mắt kính khiến Dịch Triệt khó chịu, nên hắn hiếm có dịp xen vào chuyện người khác: “E là sẽ có chút khó khăn.”

Hắn thật sự không có xác định rõ ràng chuyện này là đúng hay sai, chỉ là trong nhất thời xúc động, muốn vì đứa nhỏ này đấu tranh giành lấy chút không gian tự do. Không gian tự do thuộc về lứa tuổi của em ấy.

Nhưng mà mẹ cậu nhóc nói ra một câu làm Dịch Triệt không biết phải nói gì.

“Chỉ có muốn học hay không, chứ chẳng có gì là không học được.”

Ngày đó tuyết rơi, lúc Dịch Triệt rời đi cậu nhóc còn ngồi trên bàn làm bộ đề cuối cùng mà mẹ cậu bắt cậu làm. Mùi thơm của thức ăn từ trong bếp tỏa ra, nghe thấy bụng Dịch Triệt kêu ọt ọt cậu nhóc cũng không có phản ứng gì, giống như giác quan không nhạy vậy.

Dịch Triệt nhẹ giọng nói một câu mình phải đi, cậu nhóc cũng chẳng buồn để ý.

Tới khi Dịch Triệt cầm áo khoác lên, cậu nhóc bỗng nhiên quay đầu, nhìn ra cửa sổ nói: “Tuyết rơi rồi.”

Dịch Triệt nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên có một mảng tuyết lớn che gần hết tầm nhìn.

Nhìn bóng lưng đang ngồi trên bàn, cùng với không khí ấm áp bất đồng với bên ngoài, Dịch Triệt hơi giật môi, chẳng nói gì.

Thẳng tới lúc đạp tuyết rời đi, hắn vừa hối tiếc vừa chán nản.

Hắn nghĩ, nếu hôm nay người dạy kèm là Hứa Đường Thành thì y nhất định sẽ không bị lời nói của người mẹ kia dồn tới đường cùng. Chỉ cần không uống rượu, Hứa Đường Thành lúc bình thường đối với mọi việc đều rất lý trí, toàn diện, chỉ cần y phân tích rõ thiệt hơn với người mẹ thì đứa nhỏ kia sẽ không chỉ nhìn ra cửa sổ rồi nói một câu “Tuyết rơi rồi”.

Tâm trạng Dịch Triệt không tốt, trên đường về câu nói kia cứ hiện đi hiện lại trong đầu hắn, giống như đang nói hắn chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Cũng vì câu nói này, khiến Dịch Triệt nhớ lại thời điểm mình học hành điên cuồng nhất.

Thời đại trung học của hắn.

Khi đó cái gì cũng không hiểu, không có suy nghĩ muốn thành tài hay nhất định phải trở thành một người ưu tú, chỉ vì muốn vào cùng trường với Hứa Đường Thành nên mới liều mạng học hành tới vậy. Lúc mới lên lớp mười, thầy giáo dạy Hóa nói chuyện rất nặng giọng vùng miền, Dịch Triệt nghe không hiểu liền từ bỏ không nghe nữa, kết quả dẫn tới điểm số môn Hóa vô cơ của hắn vô cùng thảm hại. Sau khi biết với thành tích này thì không cách nào vào nổi đại học A, hắn ngoài việc làm hết bài tập giáo viên cho ở trường, mỗi tối tan học xong còn đem sách bài tập về nhà làm tiếp.

Một tháng này, mỗi ngày từ mười giờ tới mười một giờ rưỡi hắn sẽ ôn tập lại chương trình lớp mười từ đầu đến cuối. Sau đó, không cần biết là thi gì, chỉ cần là Hóa vô cơ điểm của hắn không bao giờ dưới năm.

Hồi đó không có ba lô, tập sách với bài thi đều được hắn cuộn lại cầm trong tay. Cuộn sách rơi xuống tay lái, khoảng không bên trong hình tròn giống như ghi chú lại cuộc sống giản đơn trong thành phố nhỏ.

Đại khái đó chính là ngày tháng thích hợp nhất với câu nói của người mẹ kia. Muốn đi học, hơn nữa còn bất chấp tất cả để học giỏi.

Xe buýt tới bến, lúc bước xuống Dịch Triệt vẫn còn thất thần.

Hứa Đường Thành đứng ở bến xe chờ hắn, hai người đã hẹn nhau tới cửa hàng tiện lợi gần đó ăn lẩu.

Mới gặp nhau Hứa Đường Thành đã nhận ra Dịch Triệt hôm nay có gì đó không giống thường ngày. Hứa Đường Thành mở miệng hỏi thăm Dịch Triệt mới kể lại chuyện ngày hôm nay, Hứa Đường Thành pha sẵn tương đưa qua cho hắn, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nói thế nào nhỉ, nếu chỉ nói tới chuyện học trước chương trình thì anh cảm thấy loại chuyện này đang càng ngày càng phổ biến. Giống như con của thầy anh vậy, cũng học lớp năng khiếu chứ đâu, mới mười bốn tuổi đã thi đại học xong, bây giờ đang học ở một trường đại học gần nhà. Loại chuyện này phải tùy trường hợp mà suy xét, có một số đứa nhỏ rất hợp với hình thức này, nhưng cũng có một số, giống như đứa nhỏ hôm nay em kể, có thể không thích hợp, mà là bị bắt buộc. Anh cho rằng nên tôn trọng ý muốn của đứa nhỏ, nhưng cũng sẽ có vài bậc phụ huynh cảm thấy con mình còn nhỏ nên không hiểu, nghĩ rằng làm như thế là vì tốt cho con mình, cũng tự coi đó là phương pháp chính xác.”

Bởi vì lớn lên trong gia đình đặc thù, nên Dịch Triệt không cách nào hiểu nổi suy nghĩ những người làm cha làm mẹ. Hắc lắc đầu một cái, nói: “Em vẫn không thể hiểu nổi.”

Lẩu sôi, cuộc nói chuyện của hai người cũng kết thúc ở đây.

Hứa Đường Thành tổng kết lại một câu: “Sau này em sẽ phát hiện còn có nhiều chuyện khó hiểu hơn nữa.”

Y dùng đũa vớt mấy miếng hoàng hầu, đưa tới trước mặt Dịch Triệt: “Không nghĩ nữa, ăn hoàng hầu đi, để chút nữa chín ăn không ngon.”

Bị Hứa Đường Thành dời đi sự chú ý, Dịch Triệt rốt cuộc cũng thấy tâm trạng đỡ hơn một chút. Hắn tạm thời sẽ không gặp cậu nhóc đó, cũng sẽ không nghĩ tới chuyện liên quan nữa.

Nhưng không nghĩ tới, câu nói tổng kết ngày hôm đó của Hứa Đường Thành rất nhanh đã được kiểm chứng. Vào một buổi tối như mọi ngày, tin tức Trịnh Dĩ Khôn nghỉ học làm cả lớp chấn động.



Không phải tạm nghỉ, cũng không phải nghỉ nhiều quá bị bắt thôi học mà là tự hắn chủ động xin nghỉ.

Thời điểm thi cử khô khan vì tin tức này mà bùng nổ, mọi người mồm năm miệng mười tranh nhau dự đoán.

Lúc Dịch Triệt biết tin này, hắn đang ngồi xếp bằng trên giường, nhắn tin bàn với Hứa Đường Thành về chuyện ngày mai cùng nhau đi siêu thị. Hai người bạn cùng phòng ở bên cạnh nói chuyện, nam sinh trước giờ vốn bụng dạ hẹp hòi chen vào một câu: “Chắc là tại nó ngu không học nổi chứ gì.”

Dịch Triệt khẽ cau mày, nhìn cậu ta một cái.

Bầu không khí trong phòng vì những lời này mà trở nên lúng túng, hai người còn lại nhìn nhau, cũng không nói thêm gì nữa, ăn ý cầm cốc đi rửa mặt.

Nam sinh kia còn muốn nói gì đó, cửa phòng chợt bị đẩy ra. Đang mùa đông mà Trịnh Dĩ Khôn chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi đen, trên người còn nồng nặc mùi thuốc lá.

Hắn đi thẳng tới mép giường của Dịch Triệt, quăng cái thẻ sinh viên trong tay lên bàn, nắm lấy thanh chắn giường, nói với người phía trên, “Trường nói phải hủy thẻ mới cho nghỉ, ban ngày tôi không có thời gian, cậu có thể giúp tôi đi một chuyến không?”

Có lẽ bị vẻ mặt nghiêm trọng của Trịnh Dĩ Khôn dọa sợ, Dịch Triệt còn chưa kịp đồng ý thì nam sinh kia đã lặng lẽ cầm quyển sách đi ra khỏi phòng.

Cửa ký túc bị đóng lại, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Dịch Triệt mới hỏi: “Sao tự dưng lại nghỉ học?”

“Không thích học mấy cái này,” Trịnh Dĩ Khôn liếc sơ đồng hồ trên tay, “Ở ngoài còn có người đợi tôi, giờ tôi không có nhiều thời gian không nói với cậu được. Cuối tuần này cậu rảnh không, tôi mời cậu ăn bữa cơm, sợ là sau này bận sẽ khó gặp mặt nhau, nếu không ngại thì có thể dẫn đối tượng của cậu theo.”

Dịch Triệt không có nhiều bạn, tính ra nếu không kể Hứa Đường Thành, thì trong đám bạn hắn thân với Trịnh Dĩ Khôn nhất.

Vì vậy hắn gật đầu đồng ý.

Trịnh Dĩ Khôn thoạt nhìn không có nhiều thời gian, vội vàng bỏ lại một câu rồi xoay người ra ngoài. Nhưng lúc tới cửa, hắn bỗng nhiên khựng lại, xoay người nói: “Đúng rồi, cậu nói người ấy của cậu dẫn tiểu học trưởng của tôi theo với.”

“Tiểu học trưởng?” Dịch Triệt nghĩ một hồi mới hiểu được, “Thành Nhứ hả?”

“Ừ, nếu không thì còn có thể là ai,” Trịnh Dĩ Khôn cười một tiếng, “Tôi rủ cũng không phải không được, nhưng mà…”

Trịnh Dĩ Khôn nói tới đây thì ngừng lại.

“Mà thôi, để cậu rủ anh ta đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play