Thành phố C không quá lớn, chỉ là một thành phố nhỏ bình thường ở phương bắc, cũng chẳng có cảnh đẹp nổi tiếng nào, quả thật không có gì để chơi. Dịch Tuần mới đi chơi hai ngày đã cảm thấy chán, dứt khoát cắm rễ ở nhà Hứa Đường Thành, cứ tới trưa hoặc chiều sẽ qua rồi tối lại rời đi, có lúc sẽ mang tới thứ gì đó thú vị, khi thì mang đồ ăn, cũng không ngại người lạ.
Cũng may mà cậu không sợ người lạ, nên trong mấy ngày này ngày nào Hứa Đường Thành cũng được nhìn thấy Dịch Triệt.
Mặc dù trước mắt tình cảm giữa hai người bọn họ không được như trước, nhưng đối với Hứa Đường Thành như thế này đã tốt lắm rồi. Ít nhất không đến nỗi như trước đây, cả ngày không gặp được hắn, chỉ có thể âm thầm suy đoán tâm tư của hắn.
Không giống với Dịch Triệt thích im lặng, Dịch Tuần lại rất giỏi khoản giao tiếp với người khác. Dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng nói tới chủ đề gì cậu cũng có thể xen vào mấy câu, bầu không khí nhờ vậy chưa bao giờ rơi vào tình trạng lúng túng. Cậu biết hỏi thăm đủ chuyện, cũng biết ân cần hỏi han, lời dễ nghe cứ tuôn ra như suối, ngay cả Hứa Nhạc Lương với Chu Tuệ cũng bị dỗ tới cười tươi như hoa.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, mà Hứa Đường Thành đã có ảo giác, giống như từ đầu đến cuối Dịch Tuần đều cùng bọn họ ở một chỗ, chưa từng rời đi.
Nhưng có lúc, y ngồi trên sô pha, nghe thấy Dịch Tuần và Hứa Đường Hề đang tranh luận xem vị minh tinh nào đẹp trai hơn, khung cảnh bình thường ấm áp, lại khiến cho Hứa Đường Thành cảm thấy khó chịu vô cùng.
Bởi vì người sống ở nơi này rõ ràng là Dịch Triệt.
Mỗi lần suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, y cũng chỉ tiếp tục duy trì im lặng. Dịch Triệt bình thường đều ngồi bên cạnh Dịch Tuần xem TV, trong phòng khách có bốn người, lại mang đến cảm giác bị chia cắt thành thế giới của hai người.
Người lạ hời hợt, người quen nhiệt tình, hết thảy giống như bị đặt sai chỗ.
Hứa Đường Thành luôn không thể khống chế được suy nghĩ muốn nhìn Dịch Triệt, muốn tìm đề tài để nói chuyện với hắn, nhưng chỉ cần Dịch Triệt lỡ nhìn trúng y một cái, y lại giống như làm chuyện gì lén lút bị phát hiện vậy, ý chí chiến đấu hoàn toàn bị phủi sạch.
Thấy trái cây trên bàn không còn lại bao nhiêu, y đứng dậy, thở phào một cái rồi đi vào bếp. Dịch Triệt không biết khi nào đã theo y đi vào, ngay lúc y định rửa táo thì nói một tiếng “Để em”.
Nhìn bóng lưng khom người của Dịch Triệt, Hứa Đường Thành đột nhiên phát hiện, hóa ra có một số tình cảm không có cách nào khống chế. Đau lòng, muốn tới gần, đều là cách thể hiện tình cảm nguyên thủy nhất, y dù có cố kìm nén tới đâu cũng không qua được một ánh mắt, một cái bóng lưng của đối phương.
Chỉ mới trải qua một kỳ nghỉ ngắn ngủi, đối với y lại là gánh nặng không thể chịu nổi. Tựa hồ, trong thời gian y chưa ý thức được, đã dần dần tích lũy.
Hai người rửa táo xong, đang cho táo vào dĩa thì Dịch Triệt đột nhiên hỏi Hứa Đường Thành cái tiệm bán bánh bao lần trước y bảo ngon ở đâu.
“Em muốn đi mua hả?”
“Ừm,” Dịch Triệt cúi đầu, cầm trái táo lên nói, “Ngày mốt là Dịch Tuần đi rồi nên em muốn mua cho nó chút đồ ăn ngon.”
Hứa Đường Thành gật đầu một cái, chỉ đường cho hắn, lại sợ hắn chưa đi qua con đường đó không tìm được đường, còn cố ý đánh dấu lại cho hắn mấy tiệm nổi bật gần đó.
“Nếu ngày mốt đi, vậy chúng ta cùng nhau trở lại Bắc Kinh đi, sáng mốt lên đường, anh với em đưa Dịch Tuần ra sân bay rồi mình về trường luôn.”
Sau mấy giây do dự ngắn ngủi, Dịch Triệt gật đầu đồng ý. Trước khi ra cửa, hắn nói với Hứa Đường Thành: “Đường Thành ca, cảm ơn anh.”
Hứa Đường Thành đứng sau lưng hắn, nghe hắn nói xong mấy lời này thì vào lại trong bếp. Ngẩn người hồi lâu, y mới cầm giẻ lau sạch sẽ mặt bàn từ trên xuống dưới.
Buổi chiều, Hứa Đường Thành đi siêu thị mua chút bột matcha. Y đứng trước kệ hàng, đang do dự không biết nên chọn gói to hay gói nhỏ. Cuối cùng, nhớ tới biểu hiện của Dịch Triệt lúc ăn đồ ngọt trong mấy ngày này, lập tức chọn gói to.
Dứt khoát làm nhiều một chút, mang sang cho hắn ăn.
Sáng hôm sau Dịch Triệt mang tới bốn phần bánh bao, Hứa Đường Thành mặc đồ ngủ mơ mơ màng màng bước ra mở cửa, thấy hắn thì ngạc nhiên hỏi: “Không phải em không có ở nhà sao?”
“Ừm,” người đứng ngoài cửa gật đầu một cái, trên mặt bởi vì vận động mà ra một tầng mồ hôi mỏng. Hắn tiến về phía trước một bước, gần y hơn một chút, giống như muốn ngăn gió lạnh từ ngoài tràn vào trong nhà. Hứa Đường Thành vì hắn tới gần mà dao động, nhất thời sững sờ nhìn người đứng trước mặt hồi lâu.
“Em thấy hôm nay rất khó xếp hàng, dù sao cũng khó lắm mới mua được bánh nên mang sang cho anh một ít.”
“A…” Khả năng ngôn ngữ của Hứa Đường Thành giống như chậm lại, “Vậy còn Dịch Tuần thì sao?”
“Nó còn chưa ngủ dậy.” Dịch Triệt nói.
Nhiệt độ trong hành lang quá thấp, Dịch Triệt sợ Hứa Đường Thành bị lạnh, liền không trì hoãn muốn xoay người rời đi, còn luôn miệng thúc giục y mau vào nhà. Hứa Đường Thành đại khái bởi vì mới rời giường còn chưa tỉnh táo, y cầm lấy bánh bao trong tay, nhìn hắn đi xuống lầu, vẫy tay với mình, suy nghĩ dần dần bay xa, nhớ lại một cảnh tượng rất bình thường trước đây.
Mà nghĩ lại, thấy cảnh tượng lúc đó với bây giờ cũng chẳng mấy liên quan.
Lúc học trung học, một nam sinh trong lớp đang nói chuyện với bạn gái, nam sinh này ngày nào cũng mua đồ ăn sáng rồi sang nhà bạn gái đón người. Hứa Đường Thành tình cờ bắt gặp một lần. Y đi phía sau bọn họ, trong lúc vô tình nhìn thấy bọn họ đang nắm tay nhau. Động tác này rất đặc biệt, không chỉ đơn giản là kéo tay, cũng không phải là mười ngón tay xen kẽ, mà là nam sinh nắm chặt lấy bàn tay đang siết lại của nữ sinh, trong gió lạnh thấy xương, bao trọn lấy bàn tay kia.
Y hốt hoảng đóng sầm cửa lại, lần nữa được bao bọc bởi ấm áp, Hứa Đường Thành bất tri bất giác phát hiện, thứ mình nhận được trong buổi sáng tốt đẹp này – tựa hồ không phải bánh bao Dịch Triệt đưa tới, mà là ngọn lửa ấm áp mang theo ánh sáng yếu ớt nhưng lại không khoe khoang. Ánh sáng nho nhỏ này làm y liên tưởng đến cảnh tượng trong trí nhớ, chỉ là sự cảm động nhỏ bé, trước sóng to gió lớn hoàn toàn không đáng nhắc tới, lại một đường đốt cháy lòng y, dùng bộ dáng dịu dàng nhất, từ từ phá hủy bức tường phòng thủ kiên cố.
Y dựa vào cửa, đưa túi bánh bao trong tay ra trước mặt, lại nâng tay kia lên xoay túi một vòng. Túi bánh bao cứ xoay tròn không ngừng, y bắt lấy cầm trong tay, phía trước không còn đường nữa, y lại dùng một ngón tay nhẹ nhàng khều qua hướng khác.
Chỉ trong đợt nghỉ Tết này thôi mà kĩ thuật làm bánh của Hứa Đường Thành đã tiến bộ đáng kể, nhưng dù sao cũng là lần đầu làm bánh vị matcha, y đối với việc ước chừng liều lượng cũng không quá rõ. Tuy nói cách y làm không khác gì hướng dẫn, nhưng sau khi cho matcha vào, muốn khiến cho vị matcha không bị át mùi, còn phải giữ nguyên hương vị đậm đà của sữa, thì phải điều chỉnh lại liều lượng.
Cũng như quan hệ giữa người với người, tăng thêm một chút đại lượng biến thiên không xác định, nếu muốn cục diện cân bằng lại như cũ, thì sẽ cần rất nhiều lần điều chỉnh nhỏ.
Mẻ bánh đầu tiên ra lò, Hứa Đường Thành nếm thử, cảm thấy có lẽ do mình cho bơ hơi nhiều nên mùi matcha mới bị át. Y lập tức lấy sách ra xem lại, điều chỉnh lại một chút rồi nướng mẻ thứ hai.
Trong lúc chờ mẻ bánh thứ hai ra lò, y lại cầm sách lên nghiên cứu, muốn làm ra một loại bánh theo phong cách mình thích. Nguyên liệu mới vừa chuẩn bị xong thì nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân, Hứa Đường Thành còn tưởng là Dịch Triệt, xoay người lại mới thấy Dịch Tuần đang gặm trái táo bước vào.
“Thơm quá.” Dịch Tuần đi tới bên cạnh y, nhìn đống đồ đang bàn trên bàn, hỏi, “Đường Thành ca, anh đang làm gì đó?”
“Anh đang muốn làm bánh ngọt, có điều chưa làm xong, sợ là thất bại.” Nói xong, liền chỉ vào lò nướng nói, “Cái em ngửi được là bánh quy matcha.”
Dịch Tuần khẽ nâng cằm nhìn sang bên đó.
“Thiệt là lợi hại.”
“Ăn không?” Hứa Đường Thành hỏi cậu, “Nếu muốn có thể nếm thử một chút.”
Y nói xong mới thấy Dịch Tuần tựa hồ chẳng mấy hứng thú, mới biết câu “lợi hại” trước đó cũng chỉ là khen cho có, y thức thời không nói gì nữa, cầm trứng gà lên muốn tiếp tục làm bánh kem. Nhưng trong chớp mắt cúi đầu xuống, nhìn thấy đồng hồ trên tay Dịch Tuần, bàn tay đang gõ trứng gà lên bát hơi khựng lại.
Cái trứng này đập không đẹp lắm, lúc lấy lòng trứng có mấy miếng vỏ trứng rơi vào trong bát. Hứa Đường Thành nhíu mày, cẩn thận dùng đũa gắp mấy miếng vỏ lẫn trong đó ra, mới mở miệng lơ đãng hỏi một câu, “Đồng hồ em đang đeo đẹp thật.”
“Cái này hả anh?” Dịch Tuần dời mắt khỏi bát, nâng cổ tay lên quơ quơ, “Lúc trước thấy thích nên em mua thôi.”
Hứa Đường Thành vốn không hay để ý mấy món đồ xa xỉ, nhưng hiệu này y cũng có thể nhìn ra. Y lại khen một lần nữa, rồi cười nói: “Còn rất là đắt.”
Dịch Tuần chu miệng, thái độ chẳng để ý lắm, “Cũng được.”
Trên bệ cửa sổ có để một hàng cà chua, cậu tiện tay cầm lấy một trái, tỏ vẻ muốn ăn mà hỏi Hứa Đường Thành: “Cái này rửa chưa anh?”
Hứa Đường Thành lắc đầu: “Em muốn ăn thì rửa đi, loại này không có thuốc đâu…”
Y vừa định nói loại này không có phun thuốc, so với cà chua mua bên ngoài ngon hơn nhiều, nhưng lời mới nói được một nửa thì thấy Dịch Tuần nhướng mày, lập tức trả cà chua về lại chỗ cũ. Tiếp đó, Dịch Tuần còn ở kế bên hắn mà vỗ tay mấy cái để phủi hết bụi dính trên tay.
Hứa Đường Thành ngẩn người, hoàn hồn lại lập tức đưa đồ trong tay ra xa một chút.
“Thật ra em cũng không rành về đồng hồ lắm, cái này là bạn em giúp em chọn.”
Hứa Đường Thành nhìn chằm chằm trái cà chua kia, tỉnh táo lại mới nghĩ có phải mình làm quá rồi không. Dịch Tuần dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ mới học cấp hai, lười biếng, không thích làm việc, có vài phép tắc không biết cũng là chuyện bình thường.
“Vậy sao? Bạn của em cũng biết nhìn lắm đó.” Có một đoạn nhạc đệm này, y nhìn Dịch Tuần, nói ra lời từ lâu tích tụ trong lòng, “Chắc ba em cho em nhiều tiền tiêu vặt lắm hả? Anh vẫn luôn muốn nói với em, đồ hôm đó em tặng đắt quá, em còn đang đi học, không cần phải mua tặng nhà anh mấy món xa xỉ này.”
“Chỉ là tấm lòng của em thôi.” Dịch Tuần xoay người, đi một vòng rồi dựa người vào bồn rửa bát.
“Cho dù là vậy thì cũng phải có giới hạn.”
Dịch Tuần bỉu môi một cái: “Nhưng đối với em mấy món đó cũng không đắt lắm.”
Thấy Hứa Đường Thành giống như sửng sốt, Dịch Tuần cười nói, “Thật đó, em đảm bảo anh không thể đoán được ba em cho em bao nhiêu tiền đâu.”
Sau khi hiểu rõ vẻ đắc ý trên mặt đối phương, Hứa Đường Thành gật đầu một cái, chợt cảm thấy cuộc đối thoại này không cần thiết phải tiếp tục nữa. Nhưng Dịch Tuần dường như lại khá hứng thú với đề tài này, Hứa Đường Thành đã im rồi mà đối phương vẫn nói tiếp, còn nói rất vui vẻ.
“Nói thật, Đường Thành ca, chuyện trước đây em không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ là em rất thích qua nhà anh chơi.”
Hứa Đường Thành ngẩng đầu lên, cười nhếch mép với cậu một cái.
“Nhắc tới cũng lạ, anh nói xem, chuyện hồi nhỏ em đều quên sạch vậy mà có một cảnh tượng em vẫn luôn nhớ rất rõ…”
Dịch Tuần nói tới chỗ này thì dừng lại, rõ ràng đang chờ Hứa Đường Thành hỏi tiếp. Mà Hứa Đường Thành không biết vì cái gì cảm thấy không thoải mái, chỉ lo đổ hỗn hợp lòng đỏ trứng với sữa tươi vào bột mì, cũng không thèm để ý tới người bên cạnh.
“Chính là trước lúc ba mẹ em ly dị, hai người bọn họ ở trong phòng cãi nhau. Lúc đó em cảm thấy rất lạ, rõ ràng ba em chưa bao giờ để ý tới mẹ em, mà hôm đó không hiểu sao lại tranh cãi kịch liệt như vậy.” Dịch Tuần hơi nghiêng đầu, hỏi, “Anh biết bọn họ đang ầm ĩ cái gì không?”
Hứa Đường Thành mới đầu cũng không đáp lại, không nói câu nào vòng qua người Dịch Tuần đi tới chậu nước rửa tay, khóe mắt liếc thấy đối phương còn đang nhìn mình, mới từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, coi như đáp lại.
“Bọn họ đang tranh cãi chuyện, sau khi ly dị, ai sẽ chọn đứa nhỏ nào.”
Người đang tỏ vẻ không thèm để ý đột nhiên giống như bị đâm một kim, thần kinh lập tức trở nên căng thẳng tột độ. Y loáng thoáng cảm thấy mấy lời kế tiếp sẽ không phải lời lẽ tốt đẹp gì, bởi vì liên quan đến Dịch Triệt, liên quan đến chuyện cũ của hắn, nên y mới muốn nghe tiếp.
Lần này Dịch Tuần lại không vội vàng nói như ban nãy, cậu ta dừng lại rất lâu, mới cười nhạo một tiếng: “Bọn họ đều muốn giành lấy anh em.”
Hứa Đường Thành không cách nào xem nhẹ thái độ coi thường trong lời nói của Dịch Tuần. Y rũ mắt xuống, vẩy hết nước trên tay xuống. Chờ sau khi lau khô tay xong, y quay người lại, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Dịch Tuần: “Tại sao?”
“Em cũng không biết,” Dịch Tuần nhún nhún vai, nhìn y, “Em vẫn không hiểu được, hồi đó rõ ràng em mới là đứa được thích hơn.”
Đại khái bởi vì nhớ lại chuyện không vui, giọng nói của Dịch Tuần không còn nhanh nhẹn như trước nữa, giọng cậu bắt đầu trầm xuống, hờ hững trong mắt làm Hứa Đường Thành nhìn thấy cũng phải sợ hãi.
Y trong lúc vô tình nắm chặt lấy khăn lông, ngay cả hô hấp cũng dần nhẹ đi.
“Không cần biết là tại sao, một đứa nhỏ khi nghe thấy ba mẹ ai cũng không cần mình, dĩ nhiên sẽ rất đau lòng. Có điều bây giờ đã không sao nữa rồi, em sống rất tốt, hơn nữa em vốn cũng muốn theo ba.”
Nói tới đây, Dịch Tuần cười lên: “Bởi vì em cảm thấy ba em rất ngầu, rõ ràng tiền trong nhà phần lớn đều do ông ấy kiếm, nhưng một chút tài sản cũng không cần. Anh em cũng ngầu lắm, vậy mà thật sự chọn mẹ em.”
Hứa Đường Thành sửng sốt, sau khi nghe rõ hàm ý trong lời nói của Dịch Tuần vẫn không dám tin vào lỗ tai mình.
“Là sao?”
Y vô cùng hy vọng lời nói tiếp theo của Dịch Tuần sẽ không giống như mình nghĩ, hy vọng Dịch Tuần biết tại sao Dịch Triệt lại chọn đi theo mẹ, biết rõ Dịch Triệt là nghĩ cho cậu. Nhưng mà thực tế luôn khiến người ta thất vọng, chuyện y không hề nghĩ tới, lại thật sự hoang đường chân thật mà tồn tại.
Mùi thơm của bánh thoang thoảng trong bếp, ngọt ngào, êm dịu, nhưng y lại ở trong mùi thơm này, nghe được một câu chuyện quá đỗi tàn nhẫn.
“Thì rõ quá mà, hồi đó mẹ em có tiền, ba em lại nghèo rớt mồng tơi, nên anh ấy mới chọn mẹ em. Cũng phải thôi, ai lại không muốn có cuộc sống tốt hơn chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT