Chuyện mà Ngôn Sơ Âm lo lắng còn chưa xảy ra thì Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ lại lên hotsearch.
Tối qua bốn cô gái ăn uống tới tận khuya, về đến nhà Ngôn Sơ Âm, họ cùng nằm trên một chiếc giường, không ai chịu ngủ mà ríu rít trò chuyện như hồi đại học, tới tận rạng sáng mới dần thiếp đi. Ngủ dậy là đã tới giờ ăn trưa.
Dì Lâm nấu ăn rất ngon. Trước đây dì chưa từng gặp Tống Thi Văn và Viên Lộ, còn Lâm Tâm Tâm chỉ cần không đi công tác là thường xuyên tới nhà ăn cơm, chỉ có thời gian này công việc bận rộn quá nên cô nàng mới không tới nhà chơi thôi. Dì Lâm biết Lâm Tâm Tâm là bạn thân nhất của Ngôn Sơ Âm, hai cô gái kia chắc cũng thân thiết, vì vậy dì vô cùng nhiệt tình chiêu đãi khách khứa giúp Ngôn Sơ Âm.
Lúc bốn cô gái lục tục rời giường, dì Lâm đã chuẩn bị xong bữa cơm thịnh soạn ra bàn ăn, trong nồi còn có món rau đang xào, Lâm Tâm Tâm không chút khách sáo đặt mông ngồi xuống bàn ăn rồi nói với mọi người: “Qua ăn cơm nè, có đi bao nhiêu nhà hàng cũng không tìm ra tay nghề như dì Lâm.”
Lúc bưng canh ra khỏi phòng bếp, Ngôn Sơ Âm nhìn thấy Viên Lộ cầm điện thoại giận dữ hét to: “Ăn uống gì giờ này nữa, tao tức no luôn rồi!”
“Sao thế?” Tống Thi Văn cười, “Chồng mày ngoại tình hay gì?”
“Ổng dám?!” Viên Lộ nhướn mày, đưa điện thoại cho mọi người xem, “Là kẻ khốn lúc nào cũng làm người ta lo lắng này nè. Scandal lúc trước còn chưa kịp êm thì bây giờ lại đi cùng Mộc Phỉ!”
“Tao xem nào.” Lâm Tâm Tâm chồm tới nhìn vào màn hình di động, “Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ hẹn hò bên đường, công khai yêu nhau?!”
Tống Thi Văn cũng được coi là fan support của Burning, mặc dù không tỏ ra gay gắt như Viên Lộ nhưng cũng rất chú ý tới tin tức, đi tới ngó vào điện thoại, “Đợt trước chẳng qua chỉ là tin tức do bảo vệ tung ra chứ không ai thấy Thẩm Gia Thụy đi vào nhà Mộc Phỉ, công ty cũng đã giải thích rồi, nhưng lần này có cả ảnh hai người họ đi cùng nhau… Không lẽ là yêu nhau thật?”
Viên Lộ lắc đầu nguầy nguậy: “Đây là buổi tụ họp có đông người tham gia mà, yêu đương gì chứ?”
Tống Thi Văn hỏi ngược lại: “Tại sao có quá trời người nhưng phóng viên lại chụp được ảnh hai người đi riêng?”
Viên Lộ nhất thời cứng họng, thở dài bất lực.
Lâm Tâm Tâm vỗ vai an ủi Viên Lộ, cười nói: “Được rồi, trước sau gì Thẩm Gia Thụy chẳng có bạn gái, đằng nào cũng không thể là của chúng ta, quan tâm anh ta yêu ai làm gì?”
Tống Thi Văn gật đầu, cũng lên tiếng an ủi: “Đúng vậy, nghe nhạc là được rồi, bọn mình có phải mẹ người ta đâu, quan tâm nhiều thế làm gì.”
Viên Lộ vẫn còn giận, “Mắt chọn người quá kém, yêu ai không yêu lại đi yêu Mộc Phỉ, rõ ràng Mộc Phỉ là muốn dựa vào anh ấy để lăng xê mà…”
“Có như vậy thì cũng là người ta tự nguyện, mày lo làm gì?” Ngôn Sơ Âm thoáng khựng lại ở cửa phòng bếp, sau đó bưng canh tiếp tục đi ra ngoài, vừa đặt bát canh lên bàn ăn vừa bình thản nói, “Thẩm Gia Thụy lăn lộn showbiz đã lâu, sẽ không ngu đến mức không nhận ra ai đang lợi dụng mình. Mà cho dù anh ta có không nhận ra đi chăng nữa, lẽ nào nguyên ekip của anh ta đều mù hết? Mặc kệ có phải là lợi dụng hay không thì cũng là đôi bên tình nguyện. Đó là chưa kể Thẩm Gia Thụy không đóng phim, còn Mộc Phỉ là diễn viên, nếu muốn lợi dụng, tại sao cô ấy không dựa dẫm vào đạo diễn hay ảnh đế, liệu quen Thẩm Gia Thụy có lợi hơn những người đó không?”
“Cô ta có muốn dựa dẫm đạo diễn thì cũng phải xem xem người ta có thèm để mắt tới cô ta không nữa, chứ ai bị mù như Thẩm Gia Thụy…” Viên Lộ phản bác, đang nói giữa chừng thì chợt dừng lại, hoài nghi nhìn Ngôn Sơ Âm, “Sao giống như mày đang nói móc Thẩm Gia Thụy thế? Anh ấy đắc tội gì với mày à?”
Ngôn Sơ Âm thoáng sửng sốt, cô mím môi, sau đó mới nói bằng giọng điệu thoải mái: “Mày linh tinh quá, tao có quen biết nam thần của mày đâu. Tao chỉ thấy bất công thôi, tại sao scandal của hai người nhưng chỉ có bên nữ là bị mắng, chẳng lẽ vị thế chênh lệch thì không thể yêu nhau ư?”
Lâm Tâm Tâm đang gặm xương sườn, miệng dính đầy dầu mỡ phụ họa: “Âm Âm nói chí lý, cùng là phụ nữ tội gì lại làm tổn thương nhau?”
“Tình cảm như ly nước, nóng lạnh chỉ có người trong cuộc biết, người ngoài cho rằng Mộc Phỉ không xứng với Thẩm Gia Thụy nhưng người ta lại thấy hợp nhau thì sao? Ngôn Sơ Âm không kiềm được mà nói thêm một câu, không chỉ để khuyên nhủ Viên Lộ mà hơn hết là nhắc nhở bản thân. Sự thật bày ngay trước mắt, phải chăng điều này không phải để cô cảm thấy như thế nào, có suy nghĩ gì mà chỉ đơn giản là con đường đến bên nhau của nam nữ chính thuận lợi hơn trong truyện, hai người họ xác định quan hệ còn nhanh hơn cả tưởng tượng của cô? Đã nổ ra nhiều tin đồn yêu đương của họ, bây giờ còn có cả ảnh chung, chẳng lẽ tất cả chỉ là trùng hợp?
“Đúng vậy, xứng hay không xứng chỉ có tự họ biết. Như chúng ta vậy nè, ai cũng thấy Âm Âm và Chu Cẩn Xuyên trai tài gái sắc, là cặp đôi trời sinh, nhưng rốt cuộc cũng chia tay đấy thôi.” Xem ra Tống Thi Văn quan tâm tới chuyện chia tay giữa Ngôn Sơ Âm và Chu Cẩn Xuyên hơn là tin Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ yêu nhau.
Ngôn Sơ Âm bất đắc dĩ ngồi xuống: “Sao lại chuyển chủ đề qua tao nữa rồi?”
Viên Lộ cảm thấy hôm nay Ngôn Sơ Âm là lạ, khi nghe Tống Thi Văn nhắc tới Chu Cẩn Xuyên, cô nàng như được khai sáng. Mặc dù Âm Âm và Chu Cẩn Xuyên đã chia tay nhưng tối qua bọn họ nhắc đến quá khứ của hai người, trong lòng Âm Âm xao động cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ thế, Viên Lộ rất chu đáo đánh trống lảng thay Ngô Sơ Âm, “Tao mặc kệ, tụi mày không ai được ủng hộ Mộc Phỉ.”
“Bà chị à!” Lâm Tâm Tâm liếm sạch ngón tay, dở khóc dở cười, “Tới cái tuổi này rồi, ai còn có sức theo đuổi thần tượng? Chỉ e có mỗi mình mày cứ nhớ người ta để căm ghét thì có.”
Ngôn Sơ Âm thấy Viên Lộ sắp nổi cơn thịnh nộ thì cười hỏi: “Mày còn cần vé xem chương trình ngày mai không? Nếu không thì tao báo lại với nhân viên hậu trường…”
“Không được!” Viên Lộ nói như chém đinh chặt sắt, “Nhất định phải đi xem, hôm nay tao không làm fan cấp thấp nữa mà chuyển thành fan sự nghiệp, không bao giờ… quan tâm tới chuyện anh ấy hẹn hò với Mộc Phỉ nữa!”
Cơn giận của Viên Lộ tới nhanh mà đi cũng nhanh, xả tức xong, sau khi ăn bữa trưa một cách sảng khoái, cô nàng lại cười đùa vui vẻ.
Trong suốt bốn năm đại học, mọi người đã đi hết phố lớn hẻm nhỏ ở Bắc Kinh nên bây giờ Viên Lộ và Tống Thi Văn không muốn đi đâu tham quan nữa mà rủ Ngôn Sơ Âm tới trung tâm mua sắm để “đổ máu”.
Có người vui ắt có kẻ buồn, thời gian này Thiệu Uyên Minh tạm thời ở Bắc Kinh, mặc dù anh ta có thói quen nuôi thả Burning nhưng không phải hoàn toàn để họ muốn làm gì thì làm, vì vậy, sau khi giải quyết xong xuôi chuyện công ty, Thiệu Uyên Minh đích thân tới Bắc Kinh để trông nom bầy trẻ. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ vừa xuống máy bay đã phải đi dọn phân cho vị tổ tông sống kia.
Nhìn người trước mặt, Thiệu Uyên Minh chẳng còn hơi sức đâu để nổi giận, bèn hỏi trong bất lực: “Ở đó có cả đống người, sao cậu lại đưa Mộc Phỉ lên xe?”
“Cô ấy uống say, đến quản lý mà cũng không chịu nghe lời, cứ lẽo đẽo đi theo em, em còn cách nào khác chứ?”
Mặt Thẩm Gia Thụy đen như đít nồi. Anh có làm gì đâu, chỉ giúp quản lý của Mộc Phỉ cùng đỡ cô ấy lên xe thôi mà, trong tình huống tối qua, nếu anh mặc kệ, ai biết Mộc Phỉ có gây rối hay không, nói thế nào anh và Mộc Phỉ cũng được coi là bạn bè, anh có thể khoanh tay đứng nhìn ư?
Đám phóng viên đúng là ăn no rửng mỡ, một đống ngôi sao yêu đương, ngoại tình, chơi thuốc… sao không quan tâm mà cứ bám rít lấy anh vậy?
Thiệu Uyên Minh không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Gia Thụy, ngón tay gõ nhịp trên đầu gối, gương mặt trầm tư.
Thẩm Gia Thụy mím môi, nghĩ ngợi một lát rồi bổ sung: “Em không hề biết Mộc Phỉ cũng tham gia bữa tiệc, không ai nói cho em cả.”
“Không thể trách họ được.” Thiệu Uyên Minh bình thường trở lại, ung dung nói, “Tin đồn của cậu và Mộc Phỉ vẫn luôn mập mờ là do chính bản thân hai đứa, người ngoài không rõ nhưng chẳng lẽ những người thân thiết với cậu cũng không biết?”
Thẩm Gia Thụy mấp máy môi tựa như muốn nói gì đó nhưng Thiệu Uyên Minh khoát tay, “Được rồi, cậu đừng vội phủ nhận, cũng đâu phải chuyện gì xấu xa. Cậu sắp ba mươi rồi, ở tuổi của cậu đầy người kết hôn rồi ấy chứ. Nhưng cậu cứ thế này suốt bao năm qua, ngay cả bạn gái đàng hoàng cũng không có, vậy mới kỳ quặc đó! Cô bé Mộc Phỉ không tồi, tâm tính đơn thuần, không giống với các cô gái khác trong showbiz, cô bé là người rất thích hợp để yêu đương và kết hôn. Không chỉ có đám Tiểu Tề, ngay cả anh cũng nghĩ hai đứa sẽ thành đôi.”
Nghe thế, Thẩm Gia Thụy như bị rơi vào hầm băng, hóa ra… những tâm tư mà anh không muốn người khác biết lại bị chính bản thân biểu hiện rõ rệt vậy ư? Những người thân thiết đều nhận ra, vậy còn cô thì sao? Hôm đó nhìn thấy họ ở bãi đậu xe, cô chỉ lẳng lặng ngồi đó, có phải vì cô không muốn “quấy rầy” họ? Có phải vì cô đã nhận định về mối quan hệ giữa anh và Mộc Phỉ, hơn nữa cô còn không để tâm tới việc đó?
Đúng vậy, anh thừa nhận mình từng dao động, cô có thể gặp gỡ hết chàng trai này đến chàng trai khác mà không chút hoài niệm về cuộc tình của hai người, vậy tại sao anh phải luôn đắm chìm trong nỗi đau bị cô vứt bỏ? Biết bao người đến rồi đi qua đời cô, anh không thể mãi luôn đứng đợi.
Khác với cô, Mộc Phỉ đơn thuần, nhiệt tình và thẳng thắn, nghĩ gì đều hiện lên mặt; vui cũng được mà không vui cũng được, ở bên cạnh Mộc Phỉ, anh không cần phải liên tục suy đoán cô ấy nghĩ gì, không cần phải lúc nào cũng lo lắng mình đã làm gì khiến cô ấy không vui. Ánh mắt Mộc Phỉ nhìn anh tràn đầy sự tin cậy và sùng bái, anh sẽ không bao giờ sợ rằng đến một ngày mình đột nhiên bị vứt bỏ.
Tại sao anh không thể ở bên cạnh Mộc Phỉ? Tại sao không?
Bởi vì Mộc Phỉ không phải là cô, bất kể anh liệt kê ra bao nhiêu ưu điểm của Mộc Phỉ, cô ấy cũng không phải là cô. Chỉ cần cô ấy không phải là cô, mọi thứ đều vô nghĩa.
Rốt cuộc Thẩm Gia Thụy phải thừa nhận mình rất thảm hại, bao năm qua anh luôn cố gắng phủ nhận tình cảm của mình đối với cô, muốn chứng minh không có cô, anh vẫn sống rất tốt, nhưng sự thật là trừ khi anh dối gạt con tim mình, nếu không hết thảy mọi cố gắng đều sụp đổ khi gặp lại cô.
Thiệu Uyên Minh bàn kế hoạch, “Bây giờ làm sáng tỏ cũng không có hiệu quả, chúng ta cứ để tự nhiên đi, dăm ba tháng nữa mọi người sẽ cho rằng cậu và Mộc Phỉ đã chia tay, đến lúc đó scandal tự động lắng xuống thôi. Đang quay chương trình, cậu chú ý một chút, đừng tạo scandal với người khác…”
Nói một thôi một hồi, Thiệu Uyên Minh mới phát hiện người đối diện đang thất thần, hoàn toàn không nghe mình nói gì nên quyết định ngừng nói. Anh ta thầm nghĩ lời nhắc nhở của mình ắt hẳn chỉ là dư thừa vì nếu A Thụy có thể gần gũi với cô gái kia chỉ sau vài số ghi hình ngắn ngủi thì đã chẳng có việc họ hoàn toàn cắt đứt liên lạc sau khi chia tay.
Thiệu Uyên Minh cười: “Thôi, cậu nghỉ ngơi đi, ngày mốt ghi hình anh sẽ đi cùng cậu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT