Edit: Sa Ngôn Sơ Âm và Mộc Phỉ lẳng lặng nhìn nhau, khi không khí sắp rơi vào lúng túng thì Ninh Sâm chủ động đề nghị đưa ông bà Ngôn đi dạo để hai cô gái có không gian riêng tư. Anh biết có một số việc cần phải nói rõ.

Chẳng qua sự chu đáo của Ninh Sâm lại khiến Ngôn Sơ Âm và Mộc Phỉ càng lúng túng hơn. Rất hiển nhiên, người cần nói chuyện là Mộc Phỉ chứ không phải là Ngôn Sơ Âm, Ngôn Sơ Âm thấy mình không có gì cần nói với nữ chính cả.

Mà Mộc Phỉ cũng lạ, trước mặt người khác, cô ấy còn tỏ ra thoải mái chào hỏi Ngôn Sơ Âm nhưng khi chỉ còn hai người họ, Mộc Phỉ lại đột ngột đổi phong cách, khi không chơi trò “nắm chặt tay nhau, mắt ướt nhạt nhòa, chẳng nói một câu”. Thôi được rồi, nói hơi quá, Mộc Phỉ không diễn tới mức đó, chẳng qua cô ấy nhìn chằm chằm Ngôn Sơ Âm bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp.

“Nếu không có chuyện gì thì tôi đi đây.” Ngôn Sơ Âm lên tiếng phá vỡ im lặng, vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về phía bố mẹ, “Người nhà còn đang chờ tôi.”

“Chị…” Cuối cùng Mộc Phỉ cũng mở miệng: “Chị không muốn hỏi gì ư?”

“Hỏi gì? Chuyện của cô và Ninh Sâm?” Ngôn Sơ Âm buồn cười, “Liên quan gì tới tôi?”

Nhìn gương mặt nhẹ bẫng, tựa như không có gì có thể làm ảnh hưởng ở trước mặt, lòng Mộc Phỉ dâng lên sự không cam lòng, đau xót và phẫn uất mãnh liệt. Cô thực sự không hiểu, trong khi cô gái này bạc bẽo quá đỗi thì anh lại hết lòng hết dạ cố gắng cho tương lai của họ, mỗi một bước đều như đang đi trên rìa sân thượng, lảo đảo chực ngã nhưng vẫn không chịu từ bỏ. Vì một người như vậy, có đáng không?

“Chị không muốn biết anh ấy đã làm những gì vì chị ư?”

Ngôn Sơ Âm đang chuẩn bị bước đi thì chợt khựng lại, ngoảnh đầu nhìn Mộc Phỉ.

“Cùng đi đi.” Mộc Phỉ cố đè nén mớ cảm xúc hỗn loạn trong lòng, chờ khi nào bình tĩnh trở lại mới nói sau, vì vậy không nghênh đón ánh mắt của Ngôn Sơ Âm mà nhấc chân ra phía mép nước.

Ngôn Sơ Âm nhìn hình dáng phía sau Mộc Phỉ, thoáng chần chừ, sau cùng lòng tò mò cũng áp đảo tất cả, cất bước đuổi theo Mộc Phỉ.

“Thật ra tôi chú ý tới chị từ lâu lắm rồi, trước cả khi quen anh ấy.” Mộc Phỉ nhìn Ngôn Sơ Âm, tâm trạng đã bình tĩnh hơn nhiều, “Trong thư phòng nhà anh Ninh Sâm, bức ảnh chụp chung của hai người được trưng ở nơi bắt mắt nhất.”

Ngôn Sơ Âm không tiếp lời, đối với chuyện Mộc Phỉ đề cập, cô ngạc nhiên và cũng không ngạc nhiên, khi đó cô và Ninh Sâm cùng hoạt động trong đoàn trường, lại cùng tổ chức không ít sự kiện của trường, lúc thân thiết nhất cả nhóm còn thường xuyên tổ chức đi chơi, không lạ khi Ninh Sâm có hình của cô, có khi trong album hình nhà Ngôn Sơ Âm cũng có mấy tấm hình của anh ta ấy chứ. Về phần Ninh Sâm trưng hình của họ ở chỗ bắt mắt nhất, Ngôn Sơ Âm không muốn đánh giá, nơi cô từng xuất hiện đã không còn chỗ cho cô từ lâu rồi, bây giờ nói những thứ này còn có ý nghĩa gì?

Nhưng có thể đó lại là cái gai đối với Mộc Phỉ?

“Không giấu gì chị, hồi nhỏ, anh Ninh Sâm là bạch mã hoàng tử trong lòng tôi, sau đó vì nhiều nguyên nhân, tôi vẫn cho rằng mình thích anh ấy, mãi đến khi gặp Thẩm đại ca, tôi mới phân biệt được đâu là sùng bái, đâu là tình yêu. Nhưng tôi không ngờ anh Ninh Sâm mà tôi luôn sùng bái và Thẩm đại ca mà tôi yêu lại cùng khắc khoải hình bóng của một người.” Nói tới đây, Mộc Phỉ nhìn Ngôn Sơ Âm, “Chị không biết ư, căn hộ mà tôi ở lúc trước là nhà của anh Ninh Sâm, cùng một khu dân cư với chị.”

Ngôn Sơ Âm thoáng ngỡ ngàng, Ninh Sâm lặng lẽ làm hàng xóm của cô bao lâu nay mà cô lại không hề hay biết?

Ngôn Sơ Âm không quá để bụng ánh mắt không cam tâm hay thậm chí là oán hận của Mộc Phỉ. Nếu Ninh Sâm yêu thầm cô nhiều năm, vậy tại sao có ưu thế về khoảng cách nhưng anh ta lại chưa từng xuất hiện trước mặt cô? E rằng anh ta đã ngộ nhận lòng tán thưởng thành tình yêu, đến khi gặp định mệnh đích thực của đời mình, anh ta mới hoàn toàn tỏ tường.

Ngôn Sơ Âm phục sát đất truyện tranh, hình tượng của Ninh Sâm đích thị là nam phụ kinh điển, thảo nào anh ta có thể đào được góc tường của Thẩm Gia Thụy, có lẽ trong nguyên tác, Ninh Sâm ngồi vững vàng bảo tọa nam thứ chính.

“Khi biết người trong lòng của anh Ninh Sâm là chị, tôi không quá khổ sở mà trên hết là hâm mộ và bội phục chị, hy vọng mình cũng có thể trở thành cô gái trang nhã và tự tin giống chị.” Mộc Phỉ nhướn môi giễu cợt, “Khi chị và Thẩm đại ca qua lại với nhau, tôi lại càng xem chị là mục tiêu phấn đấu, càng cố gắng trở thành người giống chị…”

Nghe thế, Ngôn Sơ Âm cảm thấy buồn cười, Mộc Phỉ đâu cần giống cô, cô nào được nhiều người thích bằng cô ấy chứ?

“Chị biết anh ấy đã tới tìm tôi làm gì không?” Mộc Phỉ nhìn ra mặt biển, tầm mắt phóng ra xa, “Anh ấy nói mong tôi có thể phối hợp với anh ấy một lần…”

Vẻ mặt Ngôn Sơ Âm lập tức trở nên nghiêm túc, nhìn Mộc Phỉ: “Phối hợp cái gì?”

Mộc Phỉ không trả lời ngay, cô ấy như hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, lại như xem Ngôn Sơ Âm là đối tượng để trút hết nỗi lòng, tựa hồ trừ Ngôn Sơ Âm, không ai có thể hiểu được những bí mật và bất mãn cũng như không cam tâm mà cô chôn sâu tận đáy lòng.

“Bọn tôi bị truyền thông chụp tổng cộng ba lần, rõ ràng anh ấy là người đưa ra đề nghị nhưng lại giống như sợ tôi sẽ làm gì anh ấy, lần nào cũng dẫn trợ lý và vệ sĩ đi cùng, chờ phóng viên chụp xong thì lập tức biến mất, hệt như tôi là vi khuẩn gây bệnh, chỉ cần ở gần một phút thôi cũng sẽ khiến anh ấy chôn mình…”

Ngôn Sơ Âm nheo mắt: “Ý cô là chuyện hai người hẹn hò… là giả?”

“Không thì sao?” Mộc Phỉ cười khổ, nói ra sự thật mà bản thân chưa bao giờ chịu tin nhưng lại không thể chối bỏ: “Tôi biết anh ấy trước khi hai người gặp lại nhau, người có nhiều cơ hội hơn là tôi, nếu anh ấy thực sự muốn ở bên tôi thì sẽ không đợi đến khi hai người quay lại với nhau rồi lại chia tay.”

Ngôn Sơ Âm mím môi, lúc cô đón nhận Thẩm Gia Thụy cũng đã nghĩ vậy, nhưng anh không muốn thì sao, thực tế vẫn là Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ càng ngày càng gần nhau, và cô cũng càng lúc càng giống kẻ điên.

“Lần đầu anh ấy tìm tôi là khi tôi vừa đóng máy, về nhà thấy cô và Đỗ Dịch An tình tứ trong chương trình, tôi còn chưa kịp vui mừng thì nhận được điện thoại của anh ấy. Sau khi tham gia chương trình của đài cô, anh ấy bỗng nhiên không tìm tôi nữa, tôi không biết là anh ấy thay đổi ý kiến hay đã hối hận, tôi thầm thấy sảng khoái, nhất là khi thấy cô và Đỗ Dịch An bắt đầu mập mờ với nhau, tôi nghĩ phải chăng anh ấy đã hiểu được những gì mà tôi chịu đựng?”

Dựa theo lời Mộc Phỉ, Ngôn Sơ Âm nhớ lại, phát hiện cô ấy nói không sai, lần gần nhất Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ “hẹn hò” là lúc cô đang quay MV với Đỗ Dịch An. Là trùng hợp ư?

Trong lúc Ngôn Sơ Âm khó hiểu, Mộc Phỉ lại bất ngờ nói thẳng: “Kế hoạch của anh ấy là tôi phối hợp với anh ấy tạo scandal hẹn hò, qua một thời gian ngắn sẽ giả vờ chia tay, nguyên nhân là vì chị kiêng kỵ tôi, cố chấp cho rằng anh ấy sẽ đến với tôi, chị sợ tôi cướp mất anh ấy khỏi vòng tay chị, chị không tài nào an tâm sống cùng anh ấy. Anh ấy muốn thông qua cách này để cho chị biết trên đời này không có chuyện gì là không thể thay đổi, dẫu tôi và anh ấy đến với nhau thì cũng sẽ có mâu thuẫn, thậm chí là chia tay, cho nên chị không cần thiết phải sợ tôi…”

Mộc Phỉ còn nói gì nữa đó nhưng Ngôn Sơ Âm không nghe thấy gì cả, cô cẩn thận nhớ lại nhưng không thể nào nhớ nổi rốt cuộc mình đã nói những lời này với Thẩm Gia Thụy từ bao giờ. Trong trí nhớ của cô, cho dù là khi đang cãi nhau, cô cũng chưa từng nhắc đến những việc đó với Thẩm Gia Thụy, Thẩm Gia Thụy chỉ biết cô bất an chứ không hề biết vì sao cô bất an. Nhưng khi nghe lời kể của Mộc Phỉ, Ngôn Sơ Âm mơ hồ cảm thấy Thẩm Gia Thụy không tiết lộ hết tất cả cho Mộc Phỉ mà chỉ như dùng một lý do để thuyết phục cô ấy.

Thẩm Gia Thụy… biết đây là thế giới truyện tranh ư?

Mộc Phỉ không quan tâm Ngôn Sơ Âm có đang nghe hay không, nói tiếp:

“Chị thấy có hoang đường không cơ chứ, chị tự giày vò mình thì thôi đi, anh ấy lại cùng chịu giày vò với chị? Tôi luôn cho rằng chị xinh đẹp, thông minh, tinh tế, phóng khoáng, nói chung điểm nào cũng hơn tôi, và cũng hợp với anh ấy hơn tôi, cho nên anh ấy mới chọn chị.

Vì vậy, tôi cố gắng gấp bội, cố gắng quay phim, cũng cố gắng chứng minh mình không hề tệ, hy vọng một ngày anh ấy sẽ nhìn thấy tôi không thua kém gì chị. Nhưng mãi đến ngày hôm ấy, tôi mới hiểu thứ mà anh ấy yêu không phải là những ưu điểm của chị, cho dù chị không tốt, điêu ngoa tùy hứng, ngang ngược vô lý, anh ấy vẫn yêu chị…

Tôi còn có thể làm sao? Tôi chẳng phải là chị, cho dù tôi bắt chước tính cách của chị, trang điểm giống chị thì cũng không thể là chị ở trong lòng anh ấy. Hàng giả có tư cách gì để cạnh tranh với hàng thật?” Mắt Mộc Phỉ đỏ hoe, “Cố gắng bao lâu, những tưởng tôi chỉ thua chị một cơ hội, nào ngờ ngay cả tư cách để tranh đua với chị, tôi cũng không có.”

Ngôn Sơ Âm quá đỗi ngạc nhiên. Trong ấn tượng của cô, Mộc Phỉ luôn bừng bừng nhựa sống, căng tràn sức trẻ, lạc quan yêu đời, cứ ngỡ cô ấy sẽ mãi mãi không chịu khuất phục, nào ngờ cũng sẽ có lúc bị hiện thực quật ngã, chỉ biết thở than.

Thật ra Ngôn Sơ Âm có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy, trong chuyện tình cảm, càng không nhận được thì càng khó dứt ra, bởi vì cảm xúc của con người rất phức tạp, ngoài tình yêu còn có rất nhiều thứ, tự tôn hay kiêu hãnh đều được, bởi vì không đạt được nên từ kiên trì biến thành chấp niệm hay là háo thắng không chịu thua cũng xong. Ngôn Sơ Âm cũng không thể xác định nếu người cầu mà không được là cô thì cô có giống Mộc Phỉ hay không.

Suy cho cùng, Ngôn Sơ Âm dễ dàng thoái lui, mỉm cười bước qua quá khứ là vì cô có điểm dựa, dẫu sao cô và Thẩm Gia Thụy cũng đã yêu nhau, không có tiếc nuối càng không có chấp niệm, tiếp tục hay buông tay là quyền lựa chọn của cô. Còn Mộc Phỉ thì không có cơ hội lựa chọn.

Tất nhiên, hiểu thì hiểu nhưng Ngôn Sơ Âm cũng không có cái nhìn khác về Mộc Phỉ, sống trên đời, ai mà không có tiếc nuối, ai mà không phải học cách thỏa hiệp sau thất bại?

Ngôn Sơ Âm nhìn về phía Ninh Sâm ở cách đó không xa thỉnh thoảng cứ quay đầu nhìn hai cô, thản nhiên nói: “Đây không phải là điều cô mong muốn ư?”

“Anh ấy rất tốt, tất nhiên.” Nụ cười của Mộc Phỉ vương nét u hoài: “Tôi không thể dây dưa cùng hai người cả đời được, tôi cũng muốn có cuộc sống riêng…”

“Thực tình tôi thấy lạ lắm, tại sao cô lại đồng ý phối hợp với anh ấy?”

Mộc Phỉ cúi đầu, im lặng hồi lâu mới điềm nhiên nói: “Tôi cho rằng mình có cơ hội, chẳng ngờ lại đẩy mình vào hố tuyệt vọng. Nếu ban đầu tôi biết dụng ý của anh ấy thì sao lại đồng ý cơ chứ?”

Ngôn Sơ Âm cười: “Hận chúng tôi không?”

Mộc Phỉ nhìn Ngôn Sơ Âm hồi lâu, không trả lời.

Ngôn Sơ Âm không để bụng, cô đã biết điều mình muốn biết: “Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những chuyện này, trước tiên xin chúc mừng hai người.”

Mặt Mộc Phỉ không có lấy cảm xúc thừa thãi nào: “Tôi không nói thì chị cũng biết thôi.”

Cũng đúng. Ngôn Sơ Âm gật đầu, cô nghĩ nếu Thẩm Gia Thụy quả thật biết bí mật mà cô chôn sâu tận đáy lòng không dám ngỏ cùng ai nhưng lại không nghĩ cô bị điên mà dùng phương thức khó tưởng để chứng minh cho cô biết cô đã sai, vậy thì không có lý do gì để cô thả anh đi.

Tu mấy kiếp mới gặp được người đàn ông biết mình điên mà còn điên cùng mình chứ? Bỏ lỡ người yêu như thế sẽ bị sét đánh chết mất.

Mộc Phỉ im lặng hồi lâu, cảm thấy đã đến lúc kết thúc cuộc trò chuyện, cô ấy xốc lại tinh thần, nói: “Cô đừng lo sau này tôi sẽ lại xuất hiện trước mặt cô, sau khi bộ phim điện ảnh này công chiếu, tôi sẽ giải nghệ, có thể cả đời các cô sẽ không gặp lại tôi lại.”

Ngôn Sơ Âm chợt nhớ tới lời đồn hồi đại học là nhà Ninh Sâm có người làm trong chính phủ, tuy anh ta mở công ty riêng nhưng với bối cảnh gia đình đó, nếu Mộc Phỉ muốn cưới anh ta thì tất phải hy sinh sự nghiệp hiện nay.

Vì thế, Mộc Phỉ giải nghệ không phải là vì cô và Thẩm Gia Thụy mà đó là lựa chọn vì chính bản thân cô ấy. Ngôn Sơ Âm không có cảm giác gì, sau thoáng giây ngạc nhiên thì bình thường trở lại, khách sáo chào tạm biệt rồi đi qua chỗ bố mẹ. Tuy trễ mười mấy phút nhưng không ảnh hưởng tới hứng thú chơi biển của gia đình, chơi trọn một ngày, quay về khách sạn, bà Ngôn hỏi chuyện ban sáng: “Hai người trẻ tuổi mình gặp hồi sáng yêu nhau thật hả con?”

Ông Ngôn nghe vậy thì lập tức sáp tới: “Ân Âm, cậu Tiểu Ninh là bạn học của con hả?”

Ngôn Sơ Âm gật đầu một cái coi như trả lời cho cả hai câu hỏi của bố mẹ.

“Vậy tin đồn của Tiểu Thẩm và Mộc Phỉ là giả sao con?” Bà Ngôn khấp khởi.

“Cho dù tin là giả thì ảnh cũng là thật.” Không chờ Ngôn Sơ Âm trả lời, ông Ngôn đã giành nói: “Bố nghĩ Tiểu Thẩm cố tình đó, mỗi lần con và cậu Đỗ hợp tác là nó lại trồi lên, thấy con sống tốt nên chịu không được đây mà!”

Tuy giọng điệu của ông Ngôn đầy phẫn nộ nhưng Ngôn Sơ Âm vẫn không thể ngó lơ sự thiên vị mà bố mình dành cho Thẩm Gia Thụy, bụng lấy làm lạ, sao đột nhiên bố cô lại thay đổi thái độ với Thẩm Gia Thụy vậy kìa?

Là người luôn ủng hộ Thẩm Gia Thụy, bà Ngôn gật đầu, phụ họa chồng: “Âm Âm, thật ra bố mẹ muốn nói với con lâu rồi, mỗi lần con có tin đồn hẹn hò là Tiểu Thẩm cũng có tin đồn theo, có khi là vì muốn đọ với con đó, xem chừng thằng bé vẫn còn tình cảm với con …”

Ngôn Sơ Âm gật đầu, sau đó xoay người cầm tờ rơi quảng cáo của khách sạn lên: “Thấy giới thiệu hòn đảo nhỏ này được lắm nè bố mẹ, ngày mai chúng ta ra đó chơi nha?”

Tuy Ngôn Sơ Âm đã có quyết định nhưng không sốt ruột, Thẩm Gia Thụy sẽ không chạy mất đâu, hiếm khi cô mới đi du lịch với bố mẹ, phải tận hưởng mới được, mọi chuyện chờ về rồi tính sau, huống chi hiện nay Thẩm Gia Thụy cũng đang có hoạt động ở nước ngoài.

Ngôn Sơ Âm chơi thỏa thuê nửa tháng theo kế hoạch, đến khi da bị sạm màu cả một tông mới chịu xách hành lý về Bắc Kinh. Ông bà Ngôn vẫn chưa nghỉ hưu, họ chỉ xin nghỉ phép nửa tháng nên phải bay thẳng về quê.

Cả nhà chia ra, Ngôn Sơ Âm thuận lợi hạ cánh, vẫy taxi đi về Minh Uyển Thời Đại.

Báo viết sau khi kết thúc hoạt động ở nước ngoài thì không thấy bóng dáng Thẩm Gia Thụy đâu, không biết là đi chơi hay có lịch trình khác, nhưng Ngôn Sơ Âm có cảm giác mình đến Minh Uyển Thời Đại sẽ tìm được anh.

Kể từ khi chia tay, Ngôn Sơ Âm chưa đặt chân tới căn hộ bên này nữa, cô biết mình vẫn chưa hoàn toàn điềm nhiên trước chuyện tình với Thẩm Gia Thụy nên không muốn quay về nơi họ từng sống với nhau để tránh tức cảnh sinh tình.

Thật ra Ngôn Sơ Âm vẫn nhớ Thẩm Gia Thụy còn giữ một chiếc chìa khóa nhà cô, chẳng qua trước kia cô nghĩ có thể dì Tống và Thẩm Gia Thụy sẽ không đến đây nữa, mà cô cũng không định ở đây, sau này muốn ở thì thay ổ khóa thôi, chỉ một chiếc chìa khóa, không cần thiết phải đi đòi Thẩm Gia Thụy, dẫu sao họ đã cắt đứt liên lạc rồi.

Ngôn Sơ Âm nóng lòng về nhà, cũng may đang là buổi chiều nên không kẹt xe, chỉ mười mấy phút là taxi đã tới Minh Uyển Thời Đại, Ngôn Sơ Âm kéo vali mở cửa nhà.

Phòng khách sạch sẽ sáng sủa, trên bàn trà có bình hoa cắm mấy nhánh bách hợp, hoa nở đương độ đẹp, hương hoa tản ngát, chiếc ghế xích đu ngoài ban công vẫn giống hệt lúc cô dọn đi.

Nhìn căn hộ quen thuộc, mắt Ngôn Sơ Âm ê ẩm, đúng lúc này, vang lên tiếng mở cửa, Ngôn Sơ Âm ngoảnh đầu, nhìn thấy Thẩm Gia Thụy đang sửng sốt đứng ngoài cửa.

Hai người nhìn nhau không nói gì. Một hồi lâu sau, Thẩm Gia Thụy điềm tĩnh thay giày đi vào nhà, chầm chậm tiến lại gần Ngôn Sơ Âm, giơ tay ra, một chiếc chìa khóa nằm trong lòng bàn tay anh: “Em tới đúng lúc lắm, chìa khóa của dì Tống…”

Ngôn Sơ Âm lẳng lặng nhìn Thẩm Gia Thụy, không đưa tay ra nhận chìa khóa mà nói thẳng vào vấn đề: “Em gặp Mộc Phỉ. Cô ấy và Ninh Sâm.”

Thẩm Gia Thụy ngớ người: “Ninh Sâm là ai?”

Ngôn Sơ Âm còn đang sụt sùi thì bị câu hỏi của anh làm suýt sặc nước mũi, cô hít mũi, nói: “Mộc Phỉ nói đó là bạn trai của cô ấy, vậy là anh… bị cắm sừng?”

Mặt Thẩm Gia Thụy biến sắc, suýt thì nhảy dựng lên, chẳng phải cái sừng của anh luôn là cái tên họ Đỗ kia ư? Không phải cái sừng nào cũng cắm lên đầu anh được đâu nhá!

Song Ngôn Sơ Âm không cho anh cơ hội phản bác, cô ngồi ngay ngắn trên sofa, bày ra tư thế phải tiến hành một cuộc trò chuyện dài: “Mộc Phỉ nói hết với em rồi.”

Thẩm Gia Thụy nhất thời á khẩu, lòng muốn chửi thề, sao Mộc Phỉ không đáng tin cậy gì hết thế, phải biết để trao đổi với người đại diện của Mộc Phỉ, anh đã dùng cả tên tuổi của bố già nhà mình đó! Bố anh còn suýt tống cổ anh ra khỏi nhà đó! Nếu như thế vẫn không theo đuổi được bạn gái, e rằng bố anh sẽ đá anh ra khỏi nhà thật mất.

Ngôn Sơ Âm không biết những suy nghĩ trong đầu Thẩm Gia Thụy, cô không lãng phí thời gian mà hỏi thẳng: “Tối hôm đó ở Thượng Hải, có phải lúc say em đã nói gì với anh không?”

Thẩm Gia Thụy cụp mắt, ngồi xuống chiếc sofa đơn bên tay phải của Ngôn Sơ Âm, trả lời: “Em nói không muốn cưới anh.”

Câu nói này chất chứa nỗi tủi thân cực độ của Thẩm Gia Thụy, anh có cảm giác mình chỉ còn chưa moi tim ra đưa cho cô thôi nhưng cô lại không muốn kết hôn với anh, có phải cô chưa từng muốn sánh bước bên anh đến cuối đời?

Thẩm Gia Thụy không phủ nhận trong khoảnh khắc nghe Ngôn Sơ Âm rượu vào lời ra, con tim anh trở nên nguội lạnh, nếu là người khác thì anh đã mặc kệ rồi, song anh vẫn cố chờ tới ngày hôm sau để nghe cô nói cô không muốn kết hôn thêm một lần nữa trong trạng thái tỉnh táo.

Yêu một người, yêu đến mức không cần mặt mũi, ngay cả bản thân cũng muốn phỉ nhổ chính mình. Nhưng so với sự kiêu ngạo và cố chấp vô nghĩa, anh càng không thể nào chấp nhận bên cạnh cô có một ai khác; nhìn cô cười với người đàn ông khác, lòng anh vô cùng hốt hoảng, lần này chỉ là chương trình, có kịch bản, có sắp xếp, vậy sau này thì sao?

Giống như trong quá khứ, bên cạnh cô chưa bao giờ thiếu đàn ông, có rất nhiều người vờn quanh cô, ắt sẽ có người hợp gu cô, đến khi cô bắt đầu tình yêu mới, anh sẽ hoàn toàn trở thành quá khứ. Cô gái này luôn đối xử tốt với bản thân, cô sẽ nhanh chóng gạt anh đi, sẽ quên mất anh, sẽ không bao giờ… nhớ tới anh nữa.

Chẳng lẽ anh lại trơ mắt nhìn họ giẫm lên vết xe đổ?

“Em có nói cho anh biết lý do không muốn kết hôn không?”

“Có.” Thẩm Gia Thụy mấy máy môi, lý do quá đỗi hoang đường, anh điên rồi nên mới giày vò cùng cô, “Em nói anh và Mộc Phỉ mới là một đôi…”

Nhìn dáng vẻ khó mở miệng của Thẩm Gia Thụy, mi mắt Ngôn Sơ Âm khẽ run, xem ra cô đoán không sai. Biểu cảm của Ngôn Sơ Âm cực kỳ phức tạp: “Anh… tin?”

Cô cứ ngỡ với lý do quá đỗi hoang đường ấy, dẫu cho Thẩm Gia Thụy nhất quyết không xa không rời thì cũng sẽ đưa cô đi khám tâm lý, vì nếu là cô, cô sẽ làm vậy.

Thẩm Gia Thụy nhìn sâu vào mắt Ngôn Sơ Âm, anh tin sự bất an của cô, hoặc có thể nói vì cô tin nên anh mới cùng cô giải quyết “vấn đề”, bất kể vấn đề đó có thực sự tồn tại hay không. Đó cũng là khả năng duy nhất của họ.

“Em cũng không muốn chịu thua vận mệnh, nhưng mà…” Ngôn Sơ Âm cúi đầu lấy một đồng xu từ trong túi xách ra, trịnh trọng nói: “Vẫn nên xem ý trời thế nào, ném đồng xu năm lần, chỉ cần một lần trúng mặt ngửa thì chúng ta lại bắt đầu thêm lần nữa.”

Ném… đồng xu? Thẩm Gia Thụy không tài nào hiểu nổi, nhưng khi thấy ánh mắt nghiêm túc của cô, anh vẫn quyết định tin cô, tuy cách này hơi não tàn nhưng có tới năm cơ hội, khả năng ném được mặt ngửa không khó lắm.

Thẩm Gia Thụy nhận lấy đồng xu, sau khi ném bốn lần đều mặt sấp, sắc mặt suy sụp đến nơi, không thể tin nổi hai mắt mình, nhưng dưới cái nhìn của Ngôn Sơ Âm, anh bèn cắn răng ném lần cuối.

“Leng keng.” Đồng xu rơi xuống bàn tạo ra tiếng vang lanh lảnh, vẫn là mặt sấp. Ngôn Sơ Âm không tỏ thái độ gì, trước gương mặt như đưa đám của Thẩm Gia Thụy, cô lấy đồng xu: “Quên không nói, em cũng có năm cơ hội.”

Thẩm Gia Thụy bỗng nắm chặt tay cô: “Lần này đổi thành mặt sấp được không?”

Ngôn Sơ Âm nhìn sâu vào mắt anh, nhẹ nhàng gật đầu.

Trong phòng khách ngoài tiếng đồng xu rơi xuống bàn thì hoàn toàn im ắng, một phút sau, ném đồng xu xong, lần đầu tiên Thẩm Gia Thụy hoài nghi cuộc sống, nếu đồng xu không có vấn đề, vậy thì không thể nào họ ném mười lần đều không ra được kết quả mong muốn.

Ánh mắt Ngôn Sơ Âm dần ảm đạm: “Anh thấy đó, đây chính là ý trời.”

Thẩm Gia Thụy đập bàn đứng dậy, không ngờ Ngôn Sơ Âm cũng đứng lên theo, cô kéo tay anh, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Nhưng vậy thì sao chứ? Cho dù xác suất chỉ có một phần trăm, em cũng muốn ở bên anh.”

Hoàn chính truyện

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play