Edit: Sa
Càng lúc càng có nhiều người nhớ ra Ngôn Sơ Âm là fan của An Tại Hi,
tiếng bàn tán xung quanh càng lúc càng xôn xao, suy nghĩ của Ngôn Sơ Âm
cũng dần bị kéo đi, bên tai là giai điệu quen thuộc khiến cô bất giác
nhớ về An Tại Hi khi cô còn trẻ.
Năm đó An Tại Hi là nam thần quốc dân của hàng triệu thiếu nữ, hồi đó chưa có nhiều nghệ sĩ như bây giờ, fans cũng vô cùng trung thành, một
nghệ sĩ nổi tiếng thì trên cơ bản là tất cả mọi người đều sùng bái người đó.
Ở thời đỉnh cao của An Tại Hi, không chỉ có một mình Ngôn Sơ Âm thích anh ấy, tất cả bạn học và giáo viên trẻ tuổi đều là fans của anh ấy.
Lúc đó trường Ngôn Sơ Âm có một truyền thống là khi kết thúc giờ nghỉ
trưa và sắp bắt đầu vào học, cả lớp sẽ cùng hát một bài gì đó để lên
tinh thần. Ngày nào lớp cô cũng hát bài “Nhớ em”, và không chỉ mỗi lớp cô mà các lớp khác cũng hát bài này, thỉnh thoảng các lớp còn “liên minh” hợp xướng với nhau.
Theo lý, An Tại Hi đã trở thành một “dấu hiệu” để Ngôn Sơ Âm nhớ về
thời học sinh cùng các bạn đồng trang lứa, nhưng ngay lúc này, khi nhìn
thấy An Tại Hi trên sân khấu, cô cũng hoài niệm về ngày xưa nhưng không
phải nhớ về các bạn học mà là nhớ về những kỷ niệm của cô và Thẩm Gia
Thụy. Tựa như bất tri bất giác, Thẩm Gia Thụy đã thay thế những người
khác để trở thành toàn bộ ký ức thanh xuân của cô…
Tuy rời xa sân khấu nhiều năm nhưng An Tại Hi vẫn không đánh mất
phong độ, tiếng bàn tán xôn xao bên dưới khán đài không ảnh hưởng tới
anh. An Tại Hi hát xong, tiếng nhạc dần biến mất nhưng anh vẫn không hề
có ý rời khỏi sân khấu, khán giả thấy thế thì đồng thanh yêu cầu anh hát thêm bài nữa.
An Tại Hi lắc đầu, cầm micro, cười: “Tôi đoán các bạn rất thắc mắc vì sao tôi xuất hiện ở đây.”
Khán giả ồn ào, muốn An Tại Hi giải đáp nghi vấn.
“Thật ra tôi không muốn chút nào. Đã nhiều năm tôi không tham gia
hoạt động nào nữa, hiện tại showbiz là thiên hạ của lớp trẻ, lão già lọm khọm như tôi bon chen làm cái gì? Nhưng Tiểu Thẩm của các bạn cứ bám
riết lấy tôi suốt nửa năm!” An Tại Hi lộ biểu cảm bất đắc dĩ.
Dẫu sao cũng là lão làng vang bóng một thời, đối diện với mấy chục ngàn người, An Tại Hi không hề luống cuống mà hài hước nói:
“Tại hạ bất tài, tuy rời xa sân khấu nhiều năm nhưng vẫn được các bạn bè yêu nhạc thiên vị, mấy năm qua nhận được không ít lời mời hợp tác,
từ ca hát cho tới gameshow, có cả đóng vai khách mời cho các bộ phim
điện ảnh nữa, mời tôi diễn concert cũng không chỉ một mình Tiểu Thẩm,
nhưng tại sao tôi chỉ nhận lời mời của Tiểu Thẩm? Như các cô các cậu
thanh niên thời nay hay nói thì bởi vì lý do cậu ấy mời tôi là thuần
khiết nhất.
Vì bạn gái của cậu ấy thích âm nhạc của tôi nên cậu ấy muốn mời tôi
diễn tại concert của cậu ấy. Các bạn có tin loại lý do chỉ xuất hiện
trong phim ảnh này không? Lần đầu tiên Tiểu Thẩm liên hệ với tôi, tôi
suýt tưởng cậu ấy là tên lừa đảo.”
Nghe An Tại Hi nói thế, khán giả cười nghiêng ngả, không ngờ những
điều họ tưởng tượng lại là thật, mọi người phấn khích hóng hớt, Lâm Tâm
Tâm cũng kích động kéo tay Ngôn Sơ Âm: “Má ơi là thật kìa, sinh nhật của mày đắt đỏ quá!”
Trên sân khấu, An Tại Hi cũng nhắc đến sinh nhật của Ngôn Sơ Âm,
không biết nhân viên hậu trường từ đâu xuất hiện mà mang một bó hoa lên
đưa cho An Tại Hi, đèn sân vận động sáng lên, An Tại Hi ôm bó hoa tiến
xuống khán đài.
Ngôn Sơ Âm ngồi ở hàng đầu tiên, vì đèn bật sáng nên bây giờ toàn bộ
khán giả đều phát hiện ra cô, có vài cô gái kích động hét lên, An Tại Hi trêu: “Mọi người đừng nhắc tôi, Tiểu Thẩm nói bạn gái của cậu ấy là cô
gái xinh đẹp nhất nơi đây, để tôi xem cậu ấy có bốc phét không nhé.”
Tất nhiên An Tại Hi chỉ nói đùa, dầu gì Ngôn Sơ Âm cũng là người nổi
tiếng, An Tại Hi được Thẩm Gia Thụy mời xuống núi, không thể nào không
tìm hiểu một chút được. Có điều khán giả lại tưởng thật, tiếng thét càng thêm vang dội, mấy cô bạn của Ngôn Sơ Âm thở dài:
“Xinh đẹp nhất nơi đây? Coi bộ Thụy ca nhà mày tự tin về mày lắm!”
“Có khi người ta nghĩ thế thật thì sao? Người tình trong mắt hóa Tây Thi mà lị.”
Ngôn Sơ Âm không có hơi sức đâu mà để ý mấy cô bạn vì An Tại Hi đã đi tới đứng trước mặt cô.
“Anh không nhầm người chứ?” An Tại Hi cười nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
Ngôn Sơ Âm không biết nên phản ứng ra sao, cô không được báo trước để chuẩn bị, chỉ đành bối rối cảm ơn luôn miệng.
An Tại Hi tặng bó hoa cho Ngôn Sơ Âm xong thì chủ động ôm cô: “Chúc em và Tiểu Thẩm mãi mãi hạnh phúc.”
Suy cho cùng hôm nay là concert chứ không phải tiệc mừng sinh nhật
Ngôn Sơ Âm nên sau khi An Tại Hi lui vào trong, sân khấu được nhường lại cho chủ nhân, màn trình diễn sau đó “nằm trong quy củ”, buổi diễn kết
thúc đúng kế hoạch, lúc khán giả rời khỏi sân vận động, có người chú ý
tới Ngôn Sơ Âm, sau đó phát hiện cô và bạn bè được nhân viên đón vào hậu trường.
Thấy vậy, fans vừa bàn tán vừa đi ra ngoài, có mấy người nhiều chuyện không chờ nổi mà lập tức đăng lên Weibo.
Trên Weibo cũng đang thảo luận sôi nổi về độ chơi lớn của Thẩm Gia
Thụy, An Tại Hi nói không sai, lý do mời mọc này chỉ trên phim mới có,
cho nên khi tình tiết làm tan chảy trái tim thiếu nữ đó xuất hiện ngoài
đời thực thì lực sát thương tăng lên gấp bội.
Cộng đồng mạng nhất trí cho rằng chiêu này của Thẩm Gia Thụy là cảnh
giác tối cao trong các trò lãng mạn, song họ không hề biết cảnh tượng
tại concert chỉ là “món khai vị” mà thôi, “món chính” là ở trong hậu
trường.
Đây không phải là lần đầu tiên Ngôn Sơ Âm đi vào hậu trường của một
buổi hòa nhạc, ngay cả ba người bạn của cô cũng đã từng vào nên không có gì lạ lẫm. Hôm nay là sinh nhật của Ngôn Sơ Âm, bạn trai của cô nói đã
sắp xếp hoạt động tiếp theo nên mới gọi các cô đi vào hậu trường. Họ đều không nghĩ gì, đến lúc đi theo nhân viên vào phòng nghỉ của Thẩm Gia
Thụy, ai cũng giật mình, trước mắt nào phải phòng nghỉ, là biển hoa mới
đúng.
So với sự rùm beng trước đó, bây giờ Thẩm Gia Thụy làm rất “đơn
giản”, không có nhiều bước đệm như trong tưởng tượng, anh mặt bộ vest
sang trọng, ôm bó hoa hồng, giơ hộp nhẫn kim cương đi những bước chậm
rãi và kiên định về phía Ngôn Sơ Âm, cuối cùng quỳ một gối xuống biển
hoa.
“Hy vọng từ hôm nay trở đi, sinh nhật của em sẽ trở trành ngày kỷ
niệm của đôi ta.” Lời nói của Thẩm Gia Thụy rất đơn giản, nhưng ánh mắt
thành kính của anh dành cho Ngôn Sơ Âm tựa như thứ trong tay anh không
phải chiếc nhẫn kim cương mà là trái tim của anh. Thẩm Gia Thụy trịnh
trọng nói: “Lấy anh nhé?”
Ngôn Sơ Âm hoàn toàn sửng sốt, từ giây phút bước vào căn phòng này,
đầu óc cô lập tức trống rỗng, kinh ngạc nhìn Thẩm Gia Thụy đang quỳ gối
trước mặt mình, không biết phải làm sao.
Lấy anh ư?
Ngôn Sơ Âm có cảm giác hai tay mình nặng tựa ngàn cân, run rẩy, mãi mà chẳng thể giơ ra.
Một vấn đề mà cô chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu, càng lúc càng rõ rệt: Có lẽ cuộc đời này cô không có cách nào hoàn toàn an tâm kết hôn với Thẩm Gia Thụy được, vì cốt truyện, hay chính
xác hơn là vì Mộc Phỉ.
Họ từng cãi nhau hết lần này tới lần khác vì Mộc Phỉ, đến lúc mệt mỏi nhất, không chỉ một lần cô muốn từ bỏ mối tình này, bây giờ họ giống
như đã êm ấm như ban đầu nhưng vấn đề mấu chốt đã giải quyết chưa? Vẫn
chưa.
Phương thức giải quyết vấn đề của họ là nhượng bộ và trốn tránh,
nhưng đó chỉ là phương pháp tạm thời, đến khi bị cọ xát thì sẽ lại bộc
phát, lặp đi lặp lại, không ngừng không nghỉ.
Trong lúc Ngôn Sơ Âm im lặng, mọi người xung quanh đã ùa tới, họ vỗ
tay hoan hô khiến không khí vừa ngưng trệ một giây trở nên náo nhiệt.
Mọi người đồng thanh nói với Ngôn Sơ Âm: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Ngôn Sơ Âm hồi thần, cúi đầu lẳng lặng nhìn Thẩm Gia Thụy, qua ánh
mắt tràn trề kỳ vọng của anh, cô như nhìn thấy được nội tâm của anh.
Lời cầu hôn của anh quá bất ngờ, không hề có dấu hiệu báo trước nhưng Ngôn Sơ Âm vẫn nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt anh, ít nhất vào
khoảnh khắc này, anh thật lòng hy vọng cô lấy anh.
Có lẽ là vì họ thường xuyên cãi nhau, sự nhạy cảm và đa nghi của cô
đã khiến anh đưa ra quyết định này, anh hy vọng hôn nhân và lời hứa hẹn
có thể giúp cô tin tưởng và bớt bận lòng hơn vào tương lai của họ.
Nhưng đối với cô, hôn nhân chưa bao giờ là cách giải quyết vấn đề…
Im lặng hồi lâu, rốt cuộc Ngôn Sơ Âm cũng đưa tay ra, cô vẫn không
nói gì, song xung quanh đã vang lên tiếng hoan hô hưng phấn, Thẩm Gia
Thụy cũng cực kỳ kích động, run rẩy nắm tay cô, đeo nhẫn cho cô.
Cầu hôn thành công, Thẩm Gia Thụy đứng lên, vừa ngẩng đầu liền thấy
người đối diện rơi lệ đầy mặt, gương mặt hạnh phúc của Thẩm Gia Thụy
thoáng hoảng hốt: “Em sao thế?”
“Không sao.” Ngôn Sơ Âm mỉm cười, ném bó hoa đi, lao vào lồng ngực Thẩm Gia Thụy, ôm chặt eo anh.
“Úi cha, không phải chứ, mới cầu hôn thành công lại bắt đầu ngược chó rồi?” Giữa tiếng huyên náo, giọng nói của Kỷ Thư Tề vẫn rất rõ ràng.
Thẩm Gia Thụy vỗ nhẹ bả vai Ngôn Sơ Âm, trong lòng dâng lên nỗi bất an mơ hồ.
***
Hôm nay là sinh nhật Ngôn Sơ Âm, hơn nữa Thẩm Gia Thụy lại cầu hôn
thành công, vì là ngày đặc biệt nên đoàn người kéo nhau đi liên hoan.
Trong lúc những người khác chỉ đơn thuần là ăn mừng, Thiệu Uyên Minh
lại mang nặng tâm sự, A Thụy đã cầu hôn thành công rồi, ngày hai đứa kết hôn còn xa ư? Vừa nghĩ tới chuyện A Thụy nói kết hôn xong là sẽ giải
nghệ, Thiệu Uyên Minh lại ủ rũ, thực sự sợ nghệ sĩ nhà mình làm thật,
rối rắm cả đêm, cuối cùng vẫn tìm cơ hội nói chuyện với Ngôn Sơ Âm.
“Tính chừng nào kết hôn?”
Ngôn Sơ Âm bị mấy cô bạn thân chuốc vài ly rượu, bây giờ hơi chuếnh
choáng, bèn dựa vào sofa nghỉ ngơi, nhân vật chính còn lại vẫn đang uống cùng bạn bè.
Nghe Thiệu Uyên Minh hỏi, Ngôn Sơ Âm lắc đầu, chồm người lấy ly rượu trên bàn để uống cùng Thiệu Uyên Minh.
Thiệu Uyên Minh chần chừ chạm ly với cô, nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, hỏi: “Em xác định mình vẫn uống được chứ?”
“Tất nhiên.” Ngôn Sơ Âm rất lạ, không nói nhiều mà cụng ly rồi uống cạn: “Em xong rồi, Thiệu ca tùy ý.”
“Hôm nay là ngày đặc biệt, sao anh lại tùy ý được? Tất nhiên là phải
cạn.” Thiệu Uyên Minh cười, lòng thầm nghĩ không lẽ cô nàng này vui quá
hóa ngu luôn rồi?
Thật sự thì cách hành xử hôm nay của Ngôn Sơ Âm quá khác so với
thường ngày, Thiệu Uyên Minh chỉ có thể đoán là vì gặp chuyện vui nên cô thả lỏng bản thân thôi.
Mặc kệ Ngôn Sơ Âm có phải phát điên vì vui mừng hay không, Thiệu Uyên Minh cảm thấy bây giờ không phải là thời cơ tốt để nói chuyện, uống
xong ly rượu thì định rút lui, nhưng Ngôn Sơ Âm lại buông ly rượu xuống
trước, nghiêm nghị nhìn anh ta, hỏi: “Thiệu ca có chuyện gì xin cứ nói
thẳng.”
Tuy cô hơi chuếnh choáng nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, biết rõ Thiệu
Uyên Minh lựa lúc chỉ có mình cô tới ngồi chung thì ắt có chuyện cần nói riêng.
“Cũng không phải chuyện to tát.” Thiệu Uyên Minh cười: “Chỉ muốn hỏi
kế tiếp bọn em sắp xếp thế nào thôi, chẳng hạn như kết hôn này nọ, có
cần điều chỉnh kế hoạch công việc không?
Ngôn Sơ Âm nói: “Bọn em chưa bàn vấn đề này, anh ấy nói gì với anh hả?”
“A Thụy có nói với anh một chút về dự định sắp tới.” Thiệu Uyên Minh
gật đầu, mặt lộ vẻ lo lắng: “Nó muốn giải nghệ sau khi bọn em kết hôn,
chuyển vào làm hậu trường.”
Ngôn Sơ Âm im lặng, nhíu mày. Cô không quá ngạc nhiên khi nghe vậy,
hồi tháng trước lúc làm hòa, Thẩm Gia Thụy đã nói thế, nhưng đúng thật
là bất ngờ khi anh lại định làm thật.
Ngôn Sơ Âm ngẩng đầu nhìn Thẩm Gia Thụy đang đứng trong đám đông,
dưới ánh đèn, anh không thua kém bao nhiêu khi đứng trên sân khấu, vẫn
cuốn mắt và tỏa sáng như ánh dương.
“Có khác nào làm loạn không?” Ngôn Sơ Âm nhìn về phía trước không
chớp mắt, lời nói như đang đùa nhưng ngữ điệu lại vô cùng nghiêm túc,
“Anh ấy phải đứng trên sân khấu cao hơn, to hơn, tại sao lại dễ dàng
giải nghệ chứ.”
Thiệu Uyên Minh cực kỳ tán đồng: “Nó mới ba mươi tuổi, có phải không
hát nổi nữa đâu, bao nhiêu ca sĩ đến tuổi này đã tổ chức được tour diễn
thế giới? Bây giờ quá sớm để giải nghệ.”
Thiệu Uyên Minh thở dài, uyển chuyển nói: “Nhưng em cũng biết tính A
Thụy rồi đó, một khi nó đã đề cập với anh thì có nghĩa là nó không nói
chơi…”
“Thiệu ca.” Tầm mắt Ngôn Sơ Âm vẫn ở chỗ cũ, giọng nói hòa nhã nhưng
đầy kiên định, “Anh yên tâm, anh ấy sẽ không xúc động vậy đâu.”
Nghe thế, quả thực Thiệu Uyên Minh yên tâm hẳn, với tính cách nghệ sĩ nhà mình, chẳng phải bạn gái nói gì thì nghe vậy ư?
Thiệu Uyên Minh nở nụ cười thật lòng đầu tiên trong tối nay: “Vậy phiền em khuyên nó giúp anh, thằng bé này làm càn quá.”
Ngôn Sơ Âm chỉ cười chứ không đáp lời, còn Thẩm Gia Thụy ở cách đó
không xa không tài nào phớt lờ ánh mắt cô, chào hỏi bạn bè xong, dưới
ánh mắt mờ ám của mọi người, anh đi tới chỗ Ngôn Sơ Âm.
“Đang nói gì với Thiệu ca thế?” Thẩm Gia Thụy ngồi xuống bên cạnh
Ngôn Sơ Âm, không biết vô tình hay cố ý mà lúc nắm lấy tay phải của Ngôn Sơ Âm, khẽ vuốt ve chiếc nhẫn kim cương.
Thiệu Uyên Minh vô cùng thức thời đứng lên, cười toe: “Hai đứa nói chuyện đi, anh không làm bóng đèn nữa.”
Đây không phải là lần đầu tiên bị trêu, bóng đèn đã đi rồi, Thẩm Gia
Thụy thản nhiên ôm Ngôn Sơ Âm, thấy mắt cô mơ màng, bèn nói: “Uống nhiều lắm hả? Đã bảo em đừng uống rồi mà…”
“Vui mà.” Ngôn Sơ Âm tựa vào vai anh, mỉm cười.
Thẩm Gia Thụy vuốt mớ tóc mái lòa xòa trước trán cô, hơi chần chừ nhưng vẫn hỏi: “Hôm nay em sao thế?”
“Sao là sao?”
“Thôi, anh xem như vì em uống nhiều vậy.” Thẩm Gia Thụy nhìn cô,
không truy hỏi nữa, lại kéo cô vào lòng, dặn dò: “Không được uống tiếp
đâu đấy.”
Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, tuy là trưởng nhóm nhưng Thẩm Gia
Thụy cũng không thể ngăn các đồng đội uống rượu, huống chi ở đây còn có
bạn của Ngôn Sơ Âm, ai cũng hô hào không say không về, vì vậy chủ nhân
bữa tiệc không trốn nổi.
Đến khi tan cuộc, Ngôn Sơ Âm đã say mèm, tửu lượng của Thẩm Gia Thụy
tốt nên vẫn còn tỉnh táo, anh sắp xếp cho bạn của bạn gái về khách sạn
rồi mới đưa bạn gái lên xe về nhà.
Về đến dưới nhà, Thẩm Gia Thụy từ chối đề nghị giúp đỡ của tài xế, gọn gàng bế bạn gái vào thang máy.
Lúc mở cửa nhà, Thẩm Gia Thụy không thể bế Ngôn Sơ Âm bằng một tay
nên bèn thả cô xuống, anh vừa tìm chìa khóa nhà vừa nhìn người đã say
không biết trời đất trong lòng mình, buồn cười lắc đầu: “Vui thế cơ à?”
“Không vui…”
Thẩm Gia Thụy mở cửa ra, không nghe rõ Ngôn Sơ Âm nói gì, bèn ôm cô bằng hai tay, hỏi: “Em vừa nói gì?”
Ngôn Sơ Âm như đột nhiên tỉnh táo, không chỉ giơ hai tay câu cổ Thẩm Gia Thụy mà còn mở mắt ra chăm chú nhìn anh.
Thẩm Gia Thụy tưởng cô tỉnh thật, cũng chăm chú nhìn lại cô, thấy cô
không có phản ứng nào khác thì mới nhớ ra là cô say, bất lực nói: “Được
rồi, chúng ta về tới nhà rồi.”
“Thẩm… Gia… Thụy…” Ngôn Sơ Âm chợt lên tiếng, chầm chậm gọi tên anh.
Tuy cô gọi rất rõ ràng nhưng ngữ điệu của cô làm Thẩm Gia Thụy biết cô
say không hề nhẹ.
“Anh đây.” Thẩm Gia Thụy đáp lại cô, đang định bế cô lên thì chợt nghe Ngôn Sơ Âm lẩm bẩm:
“Anh biết tại sao em không muốn kết hôn với anh không?”
“Em nói gì cơ?” Thẩm Gia Thụy ngẩng đầu, từ từ buông cô ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT