Edit: Sa
Ở hầm giữ xe yên tĩnh, tiếng giày cao gót vang lên rõ rệt, từng tiếng lộc cộc không chỉ giẫm trên sàn mà còn như giẫm trong lòng.
Ngôn Sơ Âm đi vừa nhanh vừa gấp giống như chỉ có như thế mới che giấu được sự mờ mịt trong lòng, rốt cuộc cũng đã nói ra những lời mà lâu nay luôn cố chôn giấu nhưng tâm trạng lại chẳng vui vẻ và nhẹ nhõm như cô
nghĩ. Giờ phút này, trái tim Ngôn Sơ Âm tựa như bị toạc ra một lỗ hổng,
đen ngòm, cắn nuốt lý trí và tương lai của cô. Những lời nên nói hay
không nên nói đều đã nói cả rồi, vậy họ thì sao đây? Rốt cuộc đã kết
thúc chưa?
Cô luôn tự nhủ hãy thông cảm cho nỗi khó xử của Thẩm Gia Thụy nên mới tình nguyện chôn chặt suy nghĩ trong lòng, nhưng cô lại quên mất một
khi tồn tại vấn đề thì dẫu có cố gắng phớt lờ nó cũng vô dụng, sự im
lặng và che giấu của cô đã khiến Thẩm Gia Thụy hiểu nhầm cô. Ở trong
lòng Thẩm Gia Thụy, hiện giờ cô là con người thế nào? Vô lý, ngang
ngược, không biết phải trái, tính khí thất thường? Nhớ tới lời lên án
của Thẩm Gia Thụy, tim Ngôn Sơ Âm buốt giá, nếu hôm nay anh không nói
những lời ấy, cô hoàn toàn không biết hóa ra trong lòng anh lại chồng
chất nhiều bất mãn với cô như vậy. Nếu biết sớm anh nghĩ thế, cô cần gì
phải làm điều thừa thãi, cô thông cảm cho anh, vậy ai thấu hiểu nỗi tủi
thân và bất an của cô?
Ngôn Sơ Âm chưa từng biết thời gian lại có thể trôi qua chậm như giây phút này, từ hầm giữ xe mờ mờ đi đến chỗ chờ thang máy sáng trưng giống như kéo dài cả thế kỷ, đến khi cánh tay bấm nút thang máy bị nắm chặt,
giọt nước mặt cô nín nhịn hồi lâu cuối cùng cũng rơi xuống gò má.
“Buông ra!” Ngôn Sơ Âm không giãy tay ra nổi, cắn răng nặn ra hai chữ.
“Không buông.” Thẩm Gia Thụy phớt lờ sự giãy giụa của cô, ôm chầm cô
từ phía sau, thân hình cao lớn bao trọn cô trong lồng ngực, anh ôm rất
chặt, ôm bằng cả sức lực, sợ rằng chỉ cần thả lỏng một chút thôi là sẽ
không ôm cô được nữa, “Anh xin lỗi, đều là lỗi của anh, anh không biết
em lại để ý Mộc Phỉ như thế, tất cả là do anh hết…”
Ngôn Sơ Âm nhắm mắt lại, nghe lời khẩn cầu lộn xộn của Thẩm Gia Thụy, cô có thể cảm nhận được sự hối hận, thậm chí là hoảng loạn của anh,
cũng như mục đích cô cố giấu tâm trạng thật sự của mình, anh không hề có ý làm tổn thương cô. Nhưng trong lòng Ngôn Sơ Âm không hề được xoa dịu, ngược lại còn thấy càng lúc càng mệt mỏi, trong khi cô thấy mình chịu
nhiều ấm ức, Thẩm Gia Thụy cũng có khác gì? Họ đều không muốn làm tổn
thương nhau nên tình nguyện để mình chịu ấm ức chứ không muốn đối phương bị khó xử, nhưng sự tình đi đến nước này đã vượt ngoài tầm kiểm soát
của họ, họ đã làm ra những chuyện khiến nhau bị tổn thương.
Ngôn Sơ Âm cố gắng ngừng khóc, cô nghĩ có lẽ đây chính là số phận,
Thẩm Gia Thụy không làm gì sai cả, cô cũng không sai, sự tình đến nước
này chỉ có thể nói là do họ không hợp nhau, bất kể họ có muốn hay không
thì tiếp tục cũng chỉ giày vò nhau thôi. Ngôn Sơ Âm mở mắt, hít sâu một
hơi, nói nhỏ: “Cứ vậy thôi, anh không sai, là giữa hai ta có vấn đề…”
“Không!” Như biết cô muốn nói gì, Thẩm Gia Thụy khẩn cấp cắt đứt lời
cô, “Là anh sai, anh không nên tiếp xúc với Mộc Phỉ, không nên ép em làm những việc mà em không thích, em đánh anh, mắng anh đi, muốn làm gì để
trút giận đều được hết…”
Giờ phút này, cơn hoảng loạn khổng lồ sắp phủ kín Thẩm Gia Thụy, anh
không dám buông tay, cũng không thể buông tay, mười năm trước vì anh
buông tay quá dễ dàng nên cô đã không hề ngoái đầu nhìn anh dù chỉ một
cái trong suốt mười năm, nếu bây giờ anh lại buông tay, liệu phải đợi
thêm mười năm hay là cả đời?
Chỉ cần nghĩ tới việc cô rời xa, ngực Thẩm Gia Thụy thắt lại đau đớn, chuyện mà ngay cả nghĩ anh còn không dám thì làm sao tiếp nhận nổi hiện thực cô muốn chia tay?
“Đừng chia tay mà, được không?”
Nghe lời khẩn khoản rì rầm của Thẩm Gia Thụy, hốc mắt Ngôn Sơ Âm lại
dần ướt. Nếu như có thể, cô cũng không muốn chia tay, chẳng lẽ cô nhẫn
nhịn Mộc Phỉ bao lâu nay chỉ vì chờ tới hôm nay để phát tiết ư? Cô không muốn cãi vã, bởi vì cãi vã chỉ làm mâu thuẫn càng thêm nghiêm trọng,
khi cả hai đều mất lý trí, trong cơn nóng giận sẽ nói những lời quá
đáng, sau đó bắt đầu lôi chuyện cũ ra, thay phiên chỉ trích nhau, rõ
ràng chỉ là một chuyện rất nhỏ nhưng mâu thuẫn càng lăn càng to, cuối
cùng không thể nào cứu vãn. Giống như tối nay.
Có một số việc chỉ cần không đâm thủng, Ngôn Sơ Âm vẫn sẽ có thể vờ
như nó không tồn tại, trước đây cô đã làm rất tốt, bất kể Mộc Phỉ tỏa
sáng bên cạnh cô, cô cũng xem như cô ấy không tồn tại, còn tự nhủ là
không liên quan tới Thẩm Gia Thụy, anh đã làm rất tốt. Nhưng mà…
Ngôn Sơ Âm từ từ nhếch môi, mệt mỏi nói: “Chúng ta đã như thế này rồi thì làm sao tiếp tục được?”
“Anh yêu em, cuộc đời này anh chỉ yêu em.” Dường như để xác minh lời
mình nói, Thẩm Gia Thụy ôm Ngôn Sơ Âm chặt hơn, tựa như muốn khảm cô
xương tủy của anh.
Ngôn Sơ Âm cúi đầu, nhìn vòng tay bên hông mình, im lặng hồi lâu mới
chầm chậm nói: “Nhưng anh phải biết rằng chỉ tình yêu thôi là không đủ,
như chúng ta đó, yêu nhau nhưng tại sao vẫn đến nước này? Nên buông tay
thôi, ít nhất bây giờ chúng ta vẫn còn lý trí, kịp thời ngừng tổn thương nhau sẽ tốt hơn là giày vò nhau…”
“Không!” Thẩm Gia Thụy lắc đầu, vẫn kiên quyết như cũ.
“Chắc anh không muốn dây dưa, đến cuối cùng thì ngay cả chút tình cảm cũng không còn đúng không?” Ngôn Sơ Âm mặc kệ sự chống cự của anh, nói
tiếp, “Em cũng không muốn thế, sau một cuộc tình nên để lại cho nhau
những điều đẹp đẽ, là ký ức hay hoài niệm đều được, có như thế mới không uổng phí tình yêu mà chúng ta từng dành cho nhau chứ không phải sau này nhớ lại, anh chỉ nhớ tới khuyết điểm của em.”
“Anh không muốn chia tay, chúng ta rất hạnh phúc, tại sao phải chia
tay?” Giọng nói của Thẩm Gia Thụy mang theo sự quật cường rõ rệt, “Mộc
Phỉ chẳng là gì cả, giấu chuyện mà quản lý của cô ấy đã làm là anh sai,
anh sợ em so đo việc anh và Mộc Phỉ từng hợp tác trước kia nên mới nghĩ
thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, anh sợ nếu biết chuyện đó, em
sẽ càng khó chấp nhận anh! Nếu biết em biết rõ chuyện đó, anh sẽ không
giấu em…
Buổi tối trước khi Mộc Phỉ xuất phát đi tìm Lý Giai Vũ, Thiệu ca đã
thông báo với anh, anh không nói với em là vì không muốn cho em biết
việc bọn anh chưa tìm ra Lý Giai Vũ. Tới tận bây giờ anh chưa từng muốn
giấu giếm em điều gì, kể cả chuyện về Mộc Phỉ, anh chỉ không muốn em bận rộn công việc mà còn phải lo lắng những chuyện khác… Tất cả là lỗi của
anh, là anh không nghĩ tới cảm nhận của em, sau này sẽ không như vậy
nữa, em không thích Mộc Phỉ, anh cũng không thích cô ấy, sau này chúng
ta không gặp cô ấy nữa, cũng không liên lạc với cô ấy nữa, sẽ không để
cô ấy xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta…”
“Không gặp? Không liên lạc?” Ngôn Sơ Âm mím môi, biểu cảm rất phức tạp, “Anh nghĩ sẽ được ư?”
Ngay cả cô muốn tránh Mộc Phỉ mà cũng không được huống chi là Thẩm Gia Thụy?
Thẩm Gia Thụy hoàn toàn đắm chìm trong cơn hoảng loạn sắp mất cô nên
không có chỗ để suy nghĩ: “Được, hãy tin anh, anh không để cô ấy ảnh
hưởng tới cuộc sống của chúng ta nữa đâu.”
Cô có nên tin anh không?
Ngôn Sơ Âm im lặng, cô tin Thẩm Gia Thụy thật lòng, lời hứa này cũng
là thật lòng nhưng e rằng ngay cả chính anh cũng bất lực, hiện giờ đã
không còn là vấn đề anh có quan tâm tới Mộc Phỉ hay không, Mộc Phỉ là ân nhân của cả nhóm, muốn Thẩm Gia Thụy tránh xa Mộc Phỉ thì có khác nào
bảo anh cách xa anh em của mình?
Ngôn Sơ Âm chỉ có thành kiến với một mình Mộc Phỉ chứ những người
khác vẫn rất tốt, giống như tối nay, họ muốn giúp cô và Thẩm Gia Thụy
làm hòa, vì vậy Ngôn Sơ Âm không có lập trường và tư cách để yêu cần
Thẩm Gia Thụy cách xa các đồng đội chỉ vì cô.
Giữa cô và họ, ai quan trọng trong cuộc đời của Thẩm Gia Thụy hơn? E
rằng ngay cả Thẩm Gia Thụy cũng không biết. Có lẽ cô là cô gái mà anh
yêu nhất trong cuộc đời nhưng ba người kia là những người anh em đã cùng anh theo đuổi giấc mơ và giúp đỡ lẫn nhau cùng tiến bộ, cũng là những
người đã ở bên cạnh anh, cùng anh vượt qua giai đoạn khó khăn nhất trong những năm cô vắng mặt.
Bây giờ vì không cam lòng chia tay nên Thẩm Gia Thụy mới dễ dàng đưa
ra lời hứa hẹn đó, có lẽ đến khi cán cân giữa cô với họ thực sự bày ra
trước mặt, anh sẽ hiểu được nỗi khổ riêng của cô.
Vậy cô còn muốn ở bên anh cho đến khi đâm đầu vào tường mới chịu thôi ư?
Ngôn Sơ Âm im lặng hồi lâu khiến tia hy vọng cuối cùng của Thẩm Gia
Thụy đã hoàn toàn biến thành tuyệt vọng, anh như mất hết sức lực, chầm
chậm cúi đầu, cuối cùng chôn đầu vào vai Ngôn Sơ Âm.
Hơn cả nỗi tuyệt vọng là sự không cam lòng và sợ hãi, dẫu biết vô ích nhưng vẫn cầu xin: “Đừng mà, xin đừng rời xa anh…”
Trái tim cố gắng kiên cường của Ngôn Sơ Âm bị lời khẩn cầu của anh
đánh cho vỡ vụn, cô lẳng lặng nhìn về phía trước, trên cửa thang máy
sáng bóng loáng thoáng phản chiếu một đôi mắt đỏ hoe, cô như nhìn thấy
được tương lai của họ từ đôi mắt ấy.
Không biết qua bao lâu, Ngôn Sơ Âm cảm nhận được vai mình ươn ướt, cô ngẩng phắt đầu lên, khi hiểu ra là chuyện gì, mũi cũng cay cay.
Nếu như lúc trước cô dao động là vì không cam lòng thì bây giờ, cô mềm lòng chỉ vì Thẩm Gia Thụy mà thôi.
Ngôn Sơ Âm không ngờ mình đề nghị chia tay lại khiến anh khổ sở đến
thế, cuối cùng cô cũng biết tại sao đàn ông thường nói khi thấy người
yêu rơi lệ, họ sẽ đau lòng. Ngôn Sơ Âm đưa tay lên xoa cái đầu đang nằm
trên vai mình.
Thẩm Gia Thụy biết cô đã dịu lại, hơi ghé đầu sát lại gần, nghiêng mặt dán vào má cô, nhẹ giọng rù rì: “Âm Âm…”
Ngôn Sơ Âm không lên tiếng, khẽ khàng vỗ về gò má của anh, chầm chậm
xoay người lại, khi đối diện với anh, cô nhìn thấy một đôi mắt đỏ hoe
giống hệt mình.
Thẩm Gia Thụy tì trán mình vào trán Ngôn Sơ Âm, “Cho anh thêm một cơ hội được không? Anh sẽ không để em thất vọng lần nào nữa.”
Ngôn Sơ Âm vẫn không đáp lại, hai tay xoa nhẹ mặt anh, nhìn đôi mắt
anh ở khoảng cách gần như thế này, rốt cuộc đành khuất phục số mệnh, nói ra một chữ: “Vâng.”
Giống như ban đầu cô không từ chối nổi sự theo đuổi của anh, bây giờ
cô cũng không từ chối nổi lời khẩn cầu của anh. Phải thất vọng đến
nhường nào mới có thể hờ hững với người yêu?
Ngôn Sơ Âm khuất phục số mệnh, có lẽ số mệnh ép họ phải dây dưa. Cô
nói xong liền nhắm mắt lại, để mặc Thẩm Gia Thụy siết chặt cô trong vòng tay.
***
Có lẽ là giữ lời hứa hoặc vì quá sợ hãi, ngày hôm sau Thẩm Gia Thụy đi tìm Thiệu Uyên Minh.
“Âm Âm không tham gia “Khi tình yêu đến” à… Được rồi, không
tham gia thì thôi.” Thiệu Uyên Minh tới Bắc Kinh để tham dự tiệc sinh
nhật của Kỷ Thư Tề, nhân tiện xử lý một số công việc ở đây nên vẫn chưa
về Thượng Hải.
Thiệu Uyên Minh ngồi ở bàn làm việc, hoàn toàn không bất ngờ với
thông báo của nghệ sĩ nhà mình, hôm qua Âm Âm đã thể hiện thái độ rất rõ ràng, anh ta không để Âm Âm từ chối thẳng thừng là vì nghĩ nghệ sĩ nhà
mình có thể thuyết phục con bé đổi ý, kết quả lại một lần nữa chứng minh nghệ sĩ nhà anh ta ngàn năm sợ vợ.
Thiệu Uyên Minh cảm thán trong lòng, không để lộ biểu cảm gì, như
cười như không nhìn Thẩm Gia Thụy: “Mới sáng sớm cậu chạy tới đây tìm
anh chắc không phải vì chuyện này thôi nhỉ?”
Thẩm Gia Thụy gật đầu, nói ra chuyện thứ hai.
Thiệu Uyên Minh không điềm tĩnh nổi nữa, đứng bật dậy: “Cậu sợ vợ
cũng vừa vừa phải phải thôi, không quản được bạn gái thì thôi đi, đằng
này còn bị đàn bà con gái quản ngược lại?”
Tuy người quản lý nói đúng sự thật nhưng anh ta lại chẳng chừa mặt
mũi nào cho nghệ sĩ của mình. Thẩm Gia Thụy đen mặt, tất nhiên vốn dĩ
sắc mặt hôm nay của anh cũng đã chẳng mấy sáng sủa, hạ giọng nói: “Thiệu ca…”
“Thôi, vốn dĩ cũng không trông mong là cậu chờ nổi.” Thiệu Uyên Minh
khoát tay, ngồi xuống, lúc mới nghe xong anh ta quá sốc, bây giờ đã nghĩ thông suốt, A Thụy đột nhiên thay đổi quyết định thì hơn phân nửa là do Âm Âm không cho nó đi, nhưng con bé cũng không phải là người ngang
ngược vô lý, quyết định này không phải là nhằm vào ba thành viên kia,
anh ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ đến Mộc Phỉ.
Nói đi cũng phải nói lại, Mộc Phỉ từng suýt hẹn hò với A Thụy, chưa
chắc Âm Âm ghim món nợ này nhưng ắt hẳn trong lòng cũng sẽ khó chịu, hơn nữa ngay cả anh ta cũng nhìn ra Mộc Phỉ vẫn còn thương nhớ A Thụy rất
nhiều nữa là…
Nghĩ thế, Thiệu Uyên Minh từ bỏ ý định khuyên nhủ Thẩm Gia Thụy: “Cậu không tham gia thì Thừa Vũ với Thư Tề cũng ở nhà luôn, cậu lo giải
thích với Vân Hạo một tiếng.”
Thẩm Gia Thụy thấy quản lý không nói thêm gì nữa thì thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Dạ.”
Thiệu Uyên Minh suy nghĩ một lát lại nói tiếp: “Đúng rồi, tôi nghe
nói đạo diễn Tôn muốn mời cậu viết ca khúc chủ đề cho phim mới của chú
ấy?”
“Chú ấy đã nói sơ qua với em rồi, nhưng hiện tại chú ấy đang bận
tuyển diễn viên, qua một thời gian ngắn nữa mới trao đổi kỹ càng.”
Thiệu Uyên Minh nhướn mày: “Nói vậy nghĩ là cậu đã đồng ý?”
Thẩm Gia Thụy không hiểu vì sao người quản lý lại hỏi như vậy nhưng
vẫn giải thích: “Đạo diễn Tôn là bạn của bố… cũng coi như là trưởng bối, chú ấy đích thân tìm em, em không từ chối được.”
“Vậy cậu tự thu xếp thời gian, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này.”
Thẩm Gia Thụy như được thoát khỏi xiềng xích, đứng dậy về nhà.
Ngôn Sơ Âm làm việc xong, nghe được tin tốt thì hơi ngạc nhiên: “Anh cũng không tham gia?”
Tối qua lúc cầu xin cô, tuy Thẩm Gia Thụy có nói là sau này anh sẽ
không gặp Mộc Phỉ nữa nhưng cô không cho là thật, cô biết chuyện này nói thì dễ nhưng rất khó để thực hiện, nếu Thẩm Gia Thụy làm theo lời hứa
hẹn thì e rằng đến cả hoạt động chung của nhóm, anh cũng sẽ không tham
gia.
“Khi tình yêu đến” là chương trình hẹn hò, cô và Thẩm Gia
Thụy tham gia sẽ thích hợp hơn là Tống Thừa Vũ và Kỷ Thư Tề, nếu không
phải vì phù hợp thì tối qua Thiệu Uyên Minh đã chẳng kiên quyết bảo cô
tham gia, thử nghĩ nếu Thẩm Gia Thụy và các đồng đội cùng tham gia “Khi tình yêu đến” mà lại không có người bạn gái là cô thì bên ngoài sẽ phỏng đoán thành
cái gì? Người ta sẽ không cho rằng cô và Burning hay là Mộc Phỉ không
thân thiết mà chỉ biết suy đoán tình cảm của cô và Thẩm Gia Thụy có vấn
đề nên mới không xuất hiện cùng nhau ở chương trình hẹn hò.
Là nhân vật của công chúng, rất nhiều chuyện không phải bạn muốn thế
nào mà là công chúng hy vọng bạn sẽ thế nào. Cho nên ngay cả Tống Thừa
Vũ và Kỷ Thư Tề cũng tham gia “Khi tình yêu đến” để ủng hộ
Giang Vân Hạo, Thẩm Gia Thụy là trưởng nhóm nhưng lại vắng mặt, như thế
sẽ dẫn đến nhiều đàm tiếu còn hơn cả việc cô không tham gia.
Song, dẫu vậy, Ngôn Sơ Âm cũng không muốn trái lương tâm khuyên Thẩm
Gia Thụy đổi ý, tình cảm là chuyện hai người, trong lúc cô lùi một bước, tại sao Thẩm Gia Thụy không thể đưa ra quyết định khó khăn?
“Anh mà không đi thì dư luận về Vân Hạo sẽ không tốt đâu. Lần này vốn dĩ là vì anh ấy mà…” Ngôn Sơ Âm biết Thẩm Gia Thụy đưa ra quyết định
này thì người chịu thiệt không phải là Mộc Phỉ mà là Giang Vân Hạo.
Nhưng tại sao họ không thể bù đắp cho Giang Vân Hạo ở những phương diện
khác? Trong lòng Ngôn Sơ Âm rất mâu thuẫn, vừa thấy có lỗi với Giang Vân Hạo vừa không muốn thỏa hiệp, nếu đã nói ra tất cả, cô không còn lý do
để khoan nhượng Mộc Phỉ.
Thẩm Gia Thụy nắm tay Ngôn Sơ Âm, cười nói: “Mọi người đều không tham gia, nếu có ai hỏi thì nói là xung đột lịch trình.”
Ngôn Sơ Âm nhướn mày, ngạc nhiên nhìn Thẩm Gia Thụy: “Bọn anh bàn bạc xong rồi?”
Thẩm Gia Thụy gật đầu, giống như trịnh trọng hứa hẹn: “Anh đã nói rồi, không ai có thể ép em.”
Đôi tình nhân vừa suýt chia tay thì khi ở bên nhau chắc chắn tồn tại
một số vài vấn đề nhưng lại vờ như không có gì, hơn hết là lấy lòng
người yêu nhiều hơn bình thường nhưng vì quá cố gắng nên càng gượng gạo. Vừa khéo đúng vào lúc này, Thẩm Gia Thụy phải ra nước ngoài tổ chức hòa nhạc.
Trạm hòa nhạc này vẫn không có Ngôn Sơ Âm, phải tới cuối tuần Ngôn Sơ Âm mới rảnh rang đôi chút, vốn dĩ Thẩm Gia Thụy đã lên kế hoạch xong
xuôi, cuối tuần anh đi diễn về thì sẽ cùng bạn gái và các đồng đội bay
tới Thượng Hải ghi hình, hiện tại kế hoạch bị hủy bỏ nhưng bạn gái vẫn
không thể đi diễn cùng anh.
Thẩm Gia Thụy xa nhà, Ngôn Sơ Âm ở nhà một mình thoải mái hơn nhiều,
cô biết tuy chia tay không thành nhưng giữa họ vẫn còn vết thương chưa
kịp khép miệng, chỉ có thời gian mới chữa lành hoặc giúp họ quên đi,
trước khi họ có thể khôi phục trạng thái ở bên nhau giống như trước đây
thì xa nhau mấy ngày có lẽ là chuyện tốt.
Chuyện tham gia ghi hình nhìn như là đã được giải quyết nhưng Ngôn Sơ Âm biết chuyện này vẫn chưa xong, với độ “cố chấp” của Mộc Phỉ, cô ấy
không tìm được Thẩm Gia Thụy thì có khi sẽ muốn thuyết phục cô. Song,
Mộc Phỉ chưa tìm cô thì cô đã nhận được điện thoại của Giang Vân Hạo.
Qua điện thoại, giọng của Giang Vân Hạo vẫn rất hòa nhã như trước giờ: “Có rảnh đi uống một ly không?”
Ngôn Sơ Âm vừa ghi hình xong “Nào ta cùng cười”, Triệu Tử
Phi rủ cô đi ăn thịt nướng nhưng cô nghĩ chắc là Giang Vân Hạo có chuyện muốn nói với cô, cho dù không phải chuyện cô và Thẩm Gia Thụy đều không tham gia “Khi tình yêu đến” thì cũng có thể là chuyện khác bởi vì từ khi cô và Thẩm Gia Thụy chính thức hẹn hò, Giang Vân Hạo chưa từng hẹn gặp riêng cô.
Vì thế, Ngôn Sơ Âm dứt khoát từ chối lời rủ rê của Triệu Tử Phi, chấp nhận lời mời của Giang Vân Hạo. Cô nghĩ mình nên nói tiếng xin lỗi với
Giang Vân Hạo bởi vì sự tùy hứng của cô có thể khiến anh sẽ lại gánh
chịu áp lực dư luận.
Giang Vân Hạo đặt bàn ở nhà hàng trước kia họ từng ăn với nhau. Nhà
hàng tọa lạc ở gần hồ nhân tạo, vì Ngôn Sơ Âm xong việc đã gần tám giờ,
Giang Vân Hạo chờ cô tới nhà hàng, hai người ăn vài món thì cũng tới
thời gian người ta sắp đóng cửa, Ngôn Sơ Âm và Giang Vân Hạo không ở lại nhà hàng, thanh toán xong thì cùng tản bộ ở bờ hồ.
Phong cảnh quanh hồ không tệ, có nhiều quán bar, từ bên trong quán
bar truyền ra tiếng nhạc xập xình, không khí cực kỳ dễ chịu, Giang Vân
Hạo đi vào đề tài chính: “Nghe nói cô và A Thụy có mâu thuẫn nhỏ…”
Mâu thuẫn nhỏ? Ngôn Sơ Âm mím môi, thầm nghĩ Giang Vân Hạo giữ mặt mũi cho hai người họ thật đấy, “Anh ấy kể với anh?”
Giang Vân Hạo gật đầu, không giấu giếm: “Ban đầu A Thụy chỉ muốn giải thích với tôi chuyện không thể tham gia chương trình thôi, sau đó uống
hơi nhiều.”
Ngôn Sơ Âm không bất ngờ, trong nhóm Burning, Giang Vân Hạo là người
chững chạc, tri kỷ nhất, Thẩm Gia Thụy và cô suýt chia tay, anh buồn bã, ắt sẽ muốn tâm sự với ai đó. Chẳng qua cô không ngờ Giang Vân Hạo sẽ
tìm cô.
Trong lúc Ngôn Sơ Âm im lặng, Giang Vân Hạo thở dài: “A Thụy… thực sự rất quan tâm cô.”
“Đúng vậy.” Ngôn Sơ Âm nhìn mặt hồ, thở chậm, cô cũng không ngờ Thẩm
Gia Thụy lại có ngày gần như buông bỏ hết thảy cái tôi của mình. Nhưng
yêu càng nhiều, bị tổn thương sẽ càng sâu.
Thẩm Gia Thụy cố chấp đến nỗi cô không dám nghĩ nếu cuối cùng họ vẫn
chia tay thì sẽ ra sao, hai bên đều đau, không chết không ngừng?
“Sao không nghĩ theo hướng tốt?” Như hiểu thấu tiếng lòng của Ngôn Sơ Âm, Giang Vân Hạo hỏi: “Sao cô biết hai người sẽ không có kết quả viên
mãn?”
Ngôn Sơ Âm ngẩng đầu nhìn Giang Vân Hạo: “Chẳng lẽ anh ấy không nói cho anh biết nguyên nhân chúng tôi cãi vã?”
“Nói, nhưng tôi cảm thấy trong chuyện này có quá nhiều điểm kỳ lạ. A
Thụy cho rằng vấn đề giữa hai người đến từ Mộc Phỉ, thậm chí là cô không tin tưởng cậu ấy, là vì chuyện quản lý của Mộc Phỉ bôi nhọ cô hồi năm
ngoái?”
“Tin rằng không cần tôi nói, cô cũng biết Mộc Phỉ không giống với
quản lý của cô ấy, tất nhiên hết thảy những gì Lâm Tuyết Tĩnh làm là vì
Mộc Phỉ nhưng cũng là do chúng tôi hợp tác với Tiểu Phỉ, bất kể thế nào, mọi người đều quen biết nhau, khi đó nếu công bố sự thật, công chúng sẽ chỉ trích Mộc Phỉ chứ không ai mắng quản lý của cô ấy cả, với năng lực
của Lâm Tuyết Tĩnh, chị ta muốn đổi nghệ sĩ lúc nào cũng được, nhưng với một người mới như Mộc Phỉ khi ấy, sự việc đó mang tính chất hủy diệt,
chúng tôi không thể trơ mắt nhìn tương lai của cô ấy bị hủy hoại.
Quan trọng hơn, nếu cô thực sự để ý chuyện đó thì sau này sẽ không chấp nhận sự theo đuổi của A Thụy, đúng chứ?”
Đối mặt với phân tích của Giang Vân Hạo, Ngôn Sơ Âm chỉ có thể thở dài: “Anh đánh giá cao tôi thật đấy.”
Giang Vân Hạo cười khẽ: “Cô vốn không phải người như thế.”
“Anh nhầm rồi.” Ngôn Sơ Âm lắc đầu, “Biết đâu ban đầu đúng là tôi không để tâm, sau này mới dần dần không nhịn nổi nữa thì sao?”
“Theo lời cô, lúc bắt đầu để ý thì nên nói ra, tại sao lại nhẫn nhịn
tới bây giờ mới bộc phát?” Giang Vân Hạo nói trúng trọng tâm, “Cô băn
khoăn về điều gì?”
Ngôn Sơ Âm im lặng hồi lâu, Giang vân Hạo cúi đầu thở dài: “Nói cho
cùng cũng vì chuyện của tôi nên mới khiến hai người nảy sinh mâu thuẫn.”
“Không liên quan tới anh.” Ngôn Sơ Âm biết chuyện của Giang Vân Hạo
khiến quan hệ của Mộc Phỉ và Burning thân cận hơn nhưng đó chỉ là giọt
nước tràn ly, cái cô sợ là cốt truyện, có khi ngay cả Giang Vân hạo cũng chỉ là một con cờ trong truyện, thân tại bàn cờ, ai cũng bất lực.
Ngôn Sơ Âm thật sự không trách Giang Vân Hạo, cho dù không có anh thì cũng có người khác thực hiện tình tiết truyện, chỉ cần Mộc Phỉ luôn
xuất hiện trong thế giới của cô, sẽ có lúc cô bộc phát.
Nhẫn nhịn quá lâu, lần đầu tiên Ngôn Sơ Âm muốn nói hết tất cả, cô
thực sự rất muốn nói cho Giang Vân Hạo, thậm chí là cả Thẩm Gia Thụy,
rằng họ đang sống trong thế giới truyện tranh, mỗi nhân vật đã bị sắp
đặt sẵn vận mệnh, cô không trách cứ bất kỳ ai mà chỉ đang sợ vận mệnh mà truyện tranh áp đặt cho họ là không thể thay đổi. Nhưng nếu cô nói sự
thật, e rằng Giang Vân Hạo sẽ nghĩ cô bị điên.
Ngôn Sơ Âm thầm thở dài trong lòng, đổi sang cách thức khác, thử thăm dò: “Nếu tôi nói tôi có một giấc mơ, anh có tin không?”
“Giấc mơ gì?” Giang Vân Hạo nhẹ nhàng hỏi.
Thấy trong ánh mắt Giang Vân Hạo không hiện lên nỗi hoài nghi nào,
Ngôn Sơ Âm mới nói ngắn gọn: “Tôi mơ thấy người mà Thẩm Gia Thụy yêu
không phải là tôi, cuối cùng người thay đổi anh ấy, sống đời với anh ấy
là Mộc Phỉ.”
Giang Vân Hạo nhìn sâu vào mắt cô: “Chỉ vì một giấc mơ?”
“Kỳ lạ lắm ư?” Ngôn Sơ Âm nói nửa thật nửa đùa: “Nếu tôi nói tôi thường xuyên mơ đi mơ lại giấc mơ đó, anh có thấy lạ không?”
Giang Vân Hạo khựng lại một chút mới lắc đầu: “Ngày nghĩ đêm mơ, không có gì lạ.”
Ngôn Sơ Âm hiểu ý Giang Vân Hạo, ý của anh là vì cô quá để tâm tới
Mộc Phỉ nên mới thường xuyên nằm mơ, cô cười nói: “Đúng vậy… Thế anh nói xem, tại sao ban ngày tôi cứ có suy nghĩ đó?”
“Vẫn là vì Mộc Phỉ?” Giang Vân Hạo đã không còn kiên định như lúc nãy nữa, anh bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc Mộc Phỉ có chỗ nào khiến cô để
tâm, thậm chí là bất an đến thế.
Sau đó Giang Vân Hạo nghĩ tới mối liên hệ không dứt giữa họ và Mộc
Phỉ, đầu tiên là A Thụy, sau đó là Thư Tề, cuối cùng là anh, trong quá
trình này chắc chắn không phải là cố ý dàn dựng nhưng duyên phận như vậy quá mức mạnh mẽ, hệt như vận mệnh trói buộc họ và Mộc Phỉ lại với nhau?
Nghĩ thế, Giang Vân Hạo lại bất chợt nhớ tới Trương Nhiên, anh không
phủ nhận mình từng có hảo cảm với Ngôn Sơ Âm, cùng thời gian đó, Trương
Nhiên cũng vậy, nhưng bây giờ Trương Nhiên thì sao? Trong buổi tuyên
truyền phim điện ảnh cách đây không lâu, cậu ta gần như là bày tỏ tình
cảm với Mộc Phỉ trước mặt mọi người…
Càng nghĩ, Giang Vân Hạo càng thấy khả nghi, chỉ mới một năm ngắn
ngủi, quan hệ giữa họ và Mộc Phỉ từ xa lạ hóa thành thân thiết, trừ Thừa Vũ ra, tựa như mỗi người đều có mối liên hệ chặt chẽ với cô ấy, vậy sau này thì sao?
Giờ phút này, rốt cuộc Giang Vân Hạo cũng hiểu nỗi bất an của Ngôn Sơ Âm, nếu họ không ý thức được, e rằng sau này sẽ càng thêm thân cận với
Mộc Phỉ.
Tất nhiên Giang Vân Hạo không có thành kiến nào đối với Mộc Phỉ, anh
có suy nghĩ này là vì đứng trên lập trường của Ngôn Sơ Âm, vì vậy anh
hiểu được cô. Nhưng thú thật, Ngôn Sơ Âm bất an chẳng qua chỉ là nguyên
nhân khách quan, vướng mắc trong lòng cô mới là quan trọng nhất.
Giang Vân Hạo nghĩ nếu anh đã biết vấn đề ở đâu, hiện tại thân cận với Mộc Phỉ là do anh mà ra thì anh phải có trách nhiệm.
Giang Vân Hạo nhìn Ngôn Sơ Âm, bất ngờ nói: “Lần này về Thượng Hải, có thể tôi sẽ ở lại đó lâu.”
Hết chương 153
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT