Edit: Sa Thẩm Gia Thụy không hoàn toàn chuyên tâm lái xe mà tay phải nắm chặt bàn tay Ngôn Sơ Âm, còn người luôn chú trọng tới vấn đề an toàn như Ngôn Sơ Âm cũng để mặc cho anh nắm. Trong xe mở điều hòa nhưng hai bàn tay lại dần đổ mồ hôi, nhiệt độ trong xe dần nóng lên tựa như có điều chỉnh nhiệt độ thấp hơn thì cũng không có tác dụng.

Ngôn Sơ Âm cũng không biết vì sao, chỉ thấy tim đập thình thịch, khi nghe thấy tiếng phanh xe, cô khẽ quay đầu nhìn Thẩm Gia Thụy, khóe mắt mới nhìn thấy đèn đỏ thì trước mắt bỗng tối sầm, Thẩm Gia Thụy kéo cô tới gần rồi trùm lên môi cô. Khác với sự dịu dàng thường ngày, vừa chạm môi nhau, Thẩm Gia Thụy đã rất mãnh liệt quấn lấy lưỡi cô. Nhiệt độ lại càng nóng hơn.

“Ưmmm…” Hôn vài giây, Ngôn Sơ Âm hơi đau vì bị dây an toàn kéo lại, bèn đặt hai tay lên vai Thẩm Gia Thụy nhằm đẩy anh ra, “Đèn xanh kìa…”

Cùng lúc đó, phía bên trái xe họ vang lên tiếng huýt sáo, Ngôn Sơ Âm mở mắt, lướt qua bả vai Thẩm Gia Thụy thì trông thấy chiếc xe đỗ gần xe họ hạ cửa sổ xe xuống, người ngoài ở ghế lái cố nhoài người về phía này, tuy trời tối làm Ngôn Sơ Âm không nhìn rõ mặt đối phương nhưng không tài nào phớt lờ đôi mắt phát sáng đầy hưng phấn của anh ta.

Ngôn Sơ Âm: …

Không hổ là dân lão luyện, cách xa thế mà cũng biết họ đang làm gì.

Thẩm Gia Thụy cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ phía sau, anh buông Ngôn Sơ Âm ra, ngoảnh đầu nhìn đằng sau, Ngôn Sơ Âm thấy ông anh lão luyện kia lập tức ngồi thẳng người, tuy đã kéo cửa sổ xe lên nhưng không biết có còn lén quan sát họ không.

Đèn xanh sáng lên, Thẩm Gia Thụy ung dung khởi động xe, chỉ chốc lát sau đã bỏ xa chiếc xe vừa nãy.

Gương mặt đỏ bừng của Ngôn Sơ Âm không có dấu hiệu hạ nhiệt, lúc nãy rơi vào sự nhiệt tình bất ngờ của Thẩm Gia Thụy, bị hôn váng vất đầu óc, bây giờ mới dần tỉnh táo lại, càng nghĩ càng thấy xấu hổ. Ban nãy quá là… Nếu bị chụp ảnh, có khi nào biến thành cô và Thẩm Gia Thụy không kiềm chế được, đến mức chơi trò rung xe ngay trên đường lớn?

Thẩm Gia Thụy lén nhìn Ngôn Sơ Âm, cong môi, lại nắm tay cô.

Ngôn Sơ Âm cố thoát khỏi nỗi xấu hổ, giương mắt nhìn Thẩm Gia Thụy, anh đang nhìn thẳng đường, vẻ mặt thong dong, nếu không phải bàn tay đang nắm chặt tay cô vừa nóng vừa ẩm thì có lẽ cô sẽ cho rằng sự nhiệt tình như lửa ban nãy chỉ là ảo giác. Đúng là giỏi giả vờ giả vịt.

Ngôn Sơ Âm thầm mắng anh một tiếng rồi hắng giọng, phá vỡ sự tĩnh lặng trong xe: “Hôm nay… chỉ có mình anh về à?”

“Ừm…” Thẩm Gia Thụy không quay đầu lại, đáp, “Nếu không thì còn có ai?”

Ngôn Sơ Âm vốn muốn hỏi anh có về Bắc Kinh cùng Mộc Phỉ không nhưng thấy vậy thì không cần hỏi nữa, môi hơi nhướn lên, cười khẽ: “Sao không ở Thượng Hải thêm vài ngày, chắc mọi người đang ăn mừng nhỉ?”

“Chắc vậy.” Thẩm Gia Thụy đáp qua loa, quay đầu như cười như không nhìn Ngôn Sơ Âm: “Anh mà ở Thượng Hải thêm vài ngày, em có không giận không? Sẽ không nhốt anh ở ngoài chứ?”

“Em nhỏ nhen thế hả?” Ngôn Sơ Âm lườm Thẩm Gia Thụy, tuy anh bóng gió cô hẹp hòi nhưng cô không giận chút nào, ngược lại trong lòng còn thấy… ngọt ngào. Có lẽ là vì ngữ điệu của anh giống như đang nói cho dù cô nhỏ nhen thật, anh cũng tình nguyện bao dung.

Nếu trong lòng mỗi người đàn ông luôn có một cậu bé thì trong lòng mỗi người phụ nữ cũng có một cô công chúa, khát khao được cưng chiều, được bao dung, là công chúa được anh nâng niu trong lòng bàn tay, dẫu cô cố tình gây sự, tính toán chi li thì anh vẫn sẽ bao dung vô điều kiện.

***

Ở trên xe, Thẩm Gia Thụy còn hỏi Ngôn Sơ Âm muốn ăn gì để về nhà anh nấu nhưng đến ngày hôm sau Ngôn Sơ Âm mới được thưởng thức “bữa tối tình yêu” của anh.

Rõ ràng chỉ xa nhau tám, chín ngày thôi nhưng hôm nay Thẩm Gia Thụy hệt như uống thuốc kích thích, xe dừng lại, Ngôn Sơ Âm mới vừa cởi dây an toàn ra, chuẩn bị xuống xe thì bị anh kéo lại, rung xe trên đường không thành nhưng suýt thì rung xe ở hầm giữ xe.

Có điều giờ này hầm giữ xe tương đối ồn ào, liên tục có xe ra vào, Thẩm Gia Thụy không đói khát tới mức làm luôn ở chỗ này, hôn một trận xong, cuối cùng vẫn sửa sang lại quần áo cho Ngôn Sơ Âm rồi xuống xe.

Trợ lý Tề rất thức thời, để chìa khóa lại trong xe, lẳng lặng ra về hồi nào không hay. Thẩm Gia Thụy lấy chìa khóa giúp Ngôn Sơ Âm rồi ôm cô đi vào thang máy.

Trong thang máy chỉ có hai người họ, lên tới tầng một thì không có ai vào, thông thường như vậy thì cũng không có ai đi vào thang máy giữa chừng nữa, Thẩm Gia Thụy lập tức hôn Ngôn Sơ Âm, cuối cùng hai người hôn nhau tới khi thang máy lên tới nơi, dính sát nhau hệt như cặp đôi song sinh, lúc mở cửa nhà cũng không chịu tách ra, vừa hôn vừa lảo đảo đi vào phòng ngủ.

Tình yêu quả thật có thể giúp người ta no bụng, Ngôn Sơ Âm đói bụng cồn cào mà vẫn có thể vận động cùng Thẩm Gia Thụy, lại không chỉ một lần, từ sàn nhà tới phòng tắm rồi lên giường, xong xuôi, cô đã sức cùng lực kiệt, chẳng thiết cơm nước.

Ngôn Sơ Âm ngủ thẳng cẳng tới sáng, sau đó tỉnh giấc vì đói, trên giường chỉ có một mình cô, sàn nhà sạch sẽ ngăn nắp, quần áo tối qua vung vãi khắp nơi đã được dọn dẹp, Ngôn Sơ Âm kéo lại váy ngủ rồi đi chân trần ra ngoài.

Thẩm Gia Thụy đang nấu ăn trong bếp, đứng đưa lưng về phía cô.

Ngôn Sơ Âm lẳng lặng đi tới gần.

“Dậy rồi à?” Thẩm Gia Thụy thong dong quay đầu, nhìn bắp chân mịn màng của cô, bên dưới là bàn chân trắng nõn, nhíu mày: “Lại không mang dép?”

Ngôn Sơ Âm ôm vai anh, vùi đầu vào cổ anh, cười: “Mới sáng sớm đã dậy nấu ăn rồi, đảm đang quá.”

“Sáng sớm? Gần mười giờ rồi đó, anh mà không nấu cơm, e rằng em sẽ nhai thịt anh mất.” Thẩm Gia Thụy trêu: “Bữa sáng sắp xong rồi, mang dép vào đi.”

“Không mang, anh cõng em đi.” Dứt lời, Ngôn Sơ Âm liền vịn vai Thẩm Gia Thụy, làm bộ muốn leo lên lưng anh.

Thẩm Gia Thụy cúi người, vững vàng cõng Ngôn Sơ Âm lên, đang định bảo cô đợi vài phút để anh xào rau rồi tắt lửa thì bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa.

Ngôn Sơ Âm quay đầu lại, thấy dì Tống và trợ lý Tề xách túi lớn túi bé đi vào.

Trông thấy tình hình ở phòng bếp, dì Tống và trợ lý Tề cùng dừng bước, mặt rõ ngạc nhiên.

Ngôn Sơ Âm không biết họ lại tới sớm thế, bị bắt gặp hình ảnh không chút hình tượng này, cô thoáng ngẩn người, muốn trượt xuống khỏi lưng Thẩm Gia Thụy nhưng Thẩm Gia Thụy đã giữ chặt hai chân cô, cõng cô xoay người đi ra ngoài, dặn dò hai vị đang há hốc mồm: “Dì Tống, cháu còn chưa tắt lửa, dì trông giúp cháu thức ăn trong nồi với ạ, Tiểu Tề, khi nào dì Tống xong thì cậu chở dì về giúp tôi nhé.”

Dì Tống và trợ lý Tề cùng gật đầu, vẫn nhìn chăm chăm Ngôn Sơ Âm… đang nằm ở trên lưng Thẩm Gia Thụy.

Nguyên nhân là vì thường ngày Ngôn Sơ Âm duy trì hình tượng tốt quá, dịu dàng, tài trí, nữ thần, ngay cả trợ lý Tề thường thấy hai người ở bên nhau thì cũng chỉ chứng kiến cảnh Thụy ca nhà họ bám lấy và cưng chiều chị ấy chứ không biết hóa ra những lúc riêng tư thì chị Ngôn lại thế này.

Dì Tống và trợ lý Tề nhìn Ngôn Sơ Âm không chớp mắt, hệt như mặt cô đang nở hoa vậy, ánh nhìn trắng trợn của họ khiến Ngôn Sơ Âm hơi ngượng, chỉ muốn lập tức trượt xuống khỏi lưng Thẩm Gia Thụy nhưng anh cứ giữ chặt cô, cô đành tiếp tục ngượng ngùng thôi.

Tự mình đòi cõng, có khóc cũng phải để cho cõng ╮(╯3╰)╭

Ngôn Sơ Âm bèn ra vẻ tự nhiên chào hỏi dì Tống và trợ lý Tề. Cho đến khi đi qua hai người họ, Ngôn Sơ Âm mới thở phào nhẹ nhõm, được Thẩm Gia Thụy cõng vào phòng ngủ, đóng cửa lại, cô không quan tâm vẻ mặt của hai người ngoài kia có nghĩa là gì, đằng nào thì đời nào trợ lý Tề miệng rộng lại bỏ qua cơ hội tán dóc.

Nhìn kẻ đầu sỏ hại mình ở trước mặt, Ngôn Sơ Âm cắn cổ anh: “Sao không nói là họ tới?”

“Em không thích?” Bị cô cắn, Thẩm Gia Thụy không hề thấy đau mà nơi nào đó còn có xu hướng ngẩng đầu, giọng hơi khàn, “Vậy sau này bảo họ tới ít thôi.”

“Không phải là em không cho họ tới… ưm!” Lại bị hôn, Ngôn Sơ Âm biết anh cố tình xuyên tạc ý cô nên không nói tiếp nữa.

Hai người ở trong phòng quấn quýt một hồi lâu mới đi ra ngoài, dì Tống và trợ lý Tề đã về, Ngôn Sơ Âm không để ý lắm, an ổn ăn sáng. Cho đến khi hơn nửa tháng sau đó, dì Tống và trợ lý Tề không đến lần nào nữa, Ngôn Sơ Âm mới nhận ra Thẩm Gia Thụy nói thật.

Ngôn Sơ Âm: o(╯□╰)o

Khách quan mà nói, không bị ai quấy rầy, thế giới chỉ có hai người rất an bình, tựa như thoát ly khỏi mọi thứ, hạnh phúc và an nhàn đến nỗi Ngôn Sơ Âm suýt quên luôn cả thời gian.

Các thành viên Burning ở Thượng Hải chơi ngán thì lại kéo tới Bắc Kinh để chơi tiếp, lúc Thẩm Gia Thụy kể với Ngôn Sơ Âm, cô thoáng sửng sốt rồi mới nói: “Tới cả rồi?”

“Ừm.” Thẩm Gia Thụy gật đầu, “Họ rủ tối nay liên hoan, chúng ta cũng đi chứ?”

Ngôn Sơ Âm lặng thinh, cô đã quen cuộc sống chỉ có hai người, thậm chí còn hy vọng đừng ai quấy rầy họ. Cô nhỏ nhẹ: “Mộc Phỉ cũng về cùng họ à?”

Thẩm Gia Thụy không ngờ cô lại quan tâm tới Mộc Phỉ, nói: “Không rõ lắm… Chắc là có.”

Ngôn Sơ Âm mím môi, thật ra không cần hỏi cô cũng biết, thời gian này Mộc Phỉ ở cùng Burning chẳng phải là bí mật, báo chí đưa tin không chỉ một lần, họ còn đưa Mộc Phỉ đến nhiều bữa tiệc sang trọng, hiện tại giới giải trí đều biết Mộc Phỉ được Burning che chở. Bây giờ các thành viên tới Bắc Kinh, sao Mộc Phỉ không về với họ được?

Thẩm Gia Thụy lẳng lặng nhìn Ngôn Sơ Âm, chờ đáp án của cô nhưng cô vẫn im lặng.

Cô có thể hiểu sự quan tâm và thân thiết của mọi người dành cho Mộc Phỉ, cô ấy không chỉ có ơn với Giang Vân hạo mà cũng là ân nhân của Burning, nhưng điều đó liên quan gì tới cô? Chẳng lẽ vì là bạn gái của Thẩm Gia Thụy nên cô cũng phải cảm kích Mộc Phỉ, làm chị em tốt với cô ấy?

Ngôn Sơ Âm không muốn thế. Tại sao cô phải miễn cưỡng bản thân để làm thân với Mộc Phỉ? Cô không muốn làm bạn với Mộc Phỉ, không muốn cô ấy luôn xuất hiện trong cuộc sống của mình, thậm chí cũng… không muốn nhìn thấy cô ấy. Bây giờ cô càng không thể gặp Mộc Phỉ, nhìn cô ấy và Thẩm Gia Thụy càng ngày càng qua lại nhiều hơn, càng ngày càng thân thiết hơn.

Ngôn Sơ Âm nghĩ mình đã đạt tới giới hạn chịu đựng rồi.

“Một mình anh đi đi, em hơi mệt.” Ngôn Sơ Âm cắn răng, cuối cùng vẫn nói như thế.

Hết chương 151

________

Tác giả:

Tôi muốn nói một chút về truyện.

Chuyện tình cảm không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, không biết các bạn đã từng yêu chưa hay tình yêu của các bạn đã trải qua như thế nào, trong quá trình viết truyện, tôi luôn trao đổi với bạn bè.

Tôi đã từng yêu, là yêu xa, chia chia hợp hợp, quay lại rồi cũng chia tay, không phải là hết yêu, cũng chẳng có người thứ ba, chỉ là không đi cùng nhau được nữa.

Bạn của tôi còn hơn cả tôi. Họ là bạn học hồi cấp hai, lên cấp ba thì yêu nhau, đến khi tốt nghiệp đại học và đi làm vẫn còn yêu nhau. Họ chia tay rồi quay lại bao nhiêu lần, tôi chứng kiến bấy nhiêu lần, cho đến lần chia tay hồi năm ngoái, bạn nam đứng dưới nhà bạn nữ cả đêm nhưng vẫn không cứu vãn được. Họ không yêu nhau ư? Nếu không yêu thì đã chẳng tới được ngày hôm nay, nhưng họ không thể nào cùng nhau đi tới cuối đời.

Một người bạn khác mới kết hôn, nhưng hồi năm ngoái, cô ấy tâm sự với tôi rằng cô ấy và bạn trai (là người chồng hiện tại) đang có nguy cơ tan vỡ.

Tình cảm là vậy, chia tay thì không nỡ nhưng ở bên nhau lại chẳng dễ dàng, tương lai ra sao có khi lại được quyết định từ một suy nghĩ sai lầm.

Tất nhiên tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết, kết cục chắc chắn viên mãn nhưng tôi mong quá trình có thể nhấp nhô một chút vì hai người cùng sánh bước tới già thực sự rất khó khăn,. Tình yêu không phải là tất cả, cuộc sống không chỉ có ngọt ngào mà còn có những ma sát và mâu thuẫn, phải bao dung lẫn nhau, học cách trưởng thành thì mới có thể ở bên người yêu suốt đời suốt kiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play