Edit: Sa Lúc Ngôn Sơ Âm ngủ dậy, trong phòng đã không còn Thẩm Gia Thụy, điện thoại có tin nhắn mới của anh nói anh đến sân vận động tập dượt, cô có thể đi chơi hoặc tới sân vận động xem anh luyện tập.

Tối qua quả nhiên kế hoạch đi dạo đêm của Ngôn Sơ Âm thất bại, sau khi bị Thẩm Gia Thụy lôi kéo vận động, tuy cô còn sức để đi dạo phố nhưng lại sợ Thẩm Gia Thụy mệt, anh đã luyện tập cả ngày rồi, buổi hòa nhạc lại kéo dài gần ba tiếng, nếu không nghỉ ngơi dưỡng sức, e không thể tràn trề sức lực lúc diễn ra hòa nhạc, đến lúc đó báo chí lại viết lung tung. Ở đây là Hongkong chứ không phải Trung Quốc đại lục, nói gì thì nói, truyền thông đại lục vẫn giữ vững lễ tiết, chú ý tác phong, từ ngữ tương đối uyển chuyển, đa phần chỉ mập mờ ám chỉ dẫn dắt suy nghĩ của công chúng, còn truyền thông Hongkong thì chẳng kiêng nể gì, cái gì cũng dám nói, Ngôn Sơ Âm cùng lắm chỉ dám nghĩ tới mấy từ ngữ nhạy cảm như “bị ép khô”, “ấy ấy” hay “nhũn chân”, nhưng truyền thông Hongkong còn ghê gớm hơn, những bài báo mà họ viết luôn có tiêu đề khiến người ta sốc óc.

Nếu xảy ra chuyện đó, Ngôn Sơ Âm nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ đặt chân đến nơi này nữa, lỡ như tin tức bị kẻ nào lắm mồm lan truyền về đại lục rồi đến tai gia đình bạn bè, chắc cô không cần làm người nữa mất =.=

Ngôn Sơ Âm kiên quyết ngăn chặn khả năng này, đi dạo hay không không sao cả, công việc của Thẩm Gia Thụy mới là quan trọng nhất.

Lúc này, Ngôn Sơ Âm ngồi ở đầu giường xem tin nhắn của Thẩm Gia Thụy hồi lâu, cuối cùng vẫn nhấn nút gọi, vừa đổ chuông, đầu dây bên kia lập tức bắt máy, trợ lý Tề ân cần hỏi: “Chị Ngôn tìm Thụy ca ạ? Chị chờ một lát để em đưa điện thoại cho…”

“Đợi đã.” Ngôn Sơ Âm gọi trợ lý Tề lại, Thẩm Gia Thụy để điện thoại ở chỗ trợ lý, cộng với tiếng nhạc loáng thoáng chứng tỏ anh đang bận, “Nếu anh ấy đang bận tập thì đừng quấy rầy, tôi cũng không có việc gì.”

Trợ lý Tề nghe theo, cười nói: “Vậy đợi Thụy ca bận xong rồi anh ấy gọi lại cho chị nhé?”

“Không cần đâu, để anh ấy tập trung làm việc.”

Trợ lý Tề ngoái đầu nhìn người trên sân khấu, che điện thoại di động, nói: “Chị Ngôn, chị đích thân nói câu này với Thụy ca đi ạ, bọn em nói không có tác dụng.”

“Sao thế, hôm nay trạng thái của anh ấy không tốt à?” Ngôn Sơ Âm hơi lo lắng.

“Trạng thái của Thụy ca…” Trợ lý Tề ấp a ấp úng, “Phải rồi, Thụy ca để Tiểu Từ ở lại khách sạn, nếu chị Ngôn muốn đi đâu thì cứ gọi cô ấy đưa đi, cô ấy quen đường quen xá bên này lắm, đằng nào phải đến tối mới diễn concert mà…”

Ngôn Sơ Âm thầm nghĩ nếu trợ lý Tề không nói câu cuối, cô đã dẫn Tiểu Từ đi dạo phố thật rồi, tới thiên đường mua sắm mà không “đổ máu” thì coi sao được? Nhưng trợ lý Tề đã tốn công diễn xuất khiến Ngôn Sơ Âm không thể giả vờ được nữa: “Được rồi, tôi chuẩn bị một lát rồi qua chỗ các cậu.”

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói mừng rơn của trợ lý Tề: “Á chị Ngôn, chị muốn đến xem Thụy ca diễn tập ạ? Tốt quá tốt quá, em bảo tài xế về đón chị, chị Ngôn định bao giờ xuất phát?”

“Tôi chuẩn bị một lát rồi đi.”

“Thế chị Ngôn đến đây ăn trưa luôn ạ?”

“Ừ.”

Như vừa hoàn thành việc lớn, trợ lý Tề nhẹ nhõm đi thu xếp, lúc quay lại thấy Thụy ca nhà mình đã nghỉ ngơi thì lập tức chạy te te qua báo cáo: “Thụy ca Thụy ca, ban nãy chị Ngôn gọi điện, không biết em lỡ miệng nói cái gì làm chị Ngôn hiểu lầm…”

Đầu Thẩm Gia Thụy ướt đẫm mồ hôi nằm sải lai dưới sàn không chút hình tượng, tay cầm bình nước đang uống dở, ánh mắt không hề dao động nhìn trợ lý Tề: [lạnh lùng.jpg]

Trợ lý Tề chả sợ, nói tiếp: “Sau đó chị Ngôn nói sẽ lập tức đến đây…”

Lời còn chưa dứt, người nào đó đang mệt lử nằm dưới sàn đột nhiên như uống máu gà, bật người dậy rồi nhanh chóng đi xuống bậc thang.

Trợ lý Tề ngớ người, vội kéo anh lại: “Thụy ca đi đâu thế?”

“Người toàn mồ hôi, khó chịu quá, tôi đi tắm.”

“Thụy ca, bây giờ tắm cũng vô dụng, còn chưa diễn tập xong mà, chờ bao giờ trang điểm rồi hẵng tắm được không?”

Thẩm Gia Thụy không trả lời, tầm mắt rơi xuống đôi tay đang níu mình lại, ý tứ rất rõ ràng.

Ý tứ của trợ lý Tề cũng rất rõ ràng, kiên quyết không buông tay. Để Thụy ca đang diễn tập giữa chừng bỏ đi tắm? Đùa à?

Hiện trường không chỉ có ekip của họ mà còn có cả các ekip nổi tiếng khác được mời cho tour diễn, bao gồm ban nhạc, vũ công và kỹ thuật viên âm thanh, những người này cộng lại còn đông hơn cả ekip riêng của họ, còn có cả nhà đầu tư và đội ngũ bảo vệ của sân vận động nữa, nhiều người nhiều miệng, lỡ tin tức Thụy ca đang diễn tập bỗng dưng bỏ đi tắm lan truyền ra bên ngoài, cho dù không ai mắng Thụy ca có bệnh khó nói thì ít nhất cũng bị gán cho cái danh thiếu chuyên nghiệp,

Trợ lý Tề nghĩ khó khăn lắm tổng giám đốc Thiệu mới nới lỏng tay để anh ta toàn quyền chịu trách nhiệm về concert của Thụy ca, anh ta không thể để xảy ra sai lầm nào, kiên quyết kéo Thẩm Gia Thụy lại, đồng thời hốt đúng thuốc đúng bệnh: “Chị Ngôn không tới đây nhanh vậy đâu, tài xế chỉ mới quay về đón chị ấy thôi…”

Thấy Boss có dấu hiệu hòa hoãn, trợ lý Tề cười thầm trong bụng, đúng là vì chị Ngôn sắp qua đây thật kìa trời. Yêu đương quả nhiên khiến người ta đánh mất lý trí, ngay cả Thụy ca luôn ỷ mình đẹp trai cũng bắt đầu “làm đẹp cho người yêu ngắm”.

Cảm thán thì cảm thán vậy thôi, trợ lý Tề vẫn cố gắng nói: “Đúng rồi Thụy ca, chị Ngôn nói tới đây ăn trưa với anh đó, em quên bảo nhân viên đặt thêm cơm rồi, hay là anh luyện tập tiếp đi, em đi bảo họ mua thêm mấy món chị Ngôn thích ăn?”

“Đi đi.” Biết bạn gái còn lâu mới tới, Thẩm Gia Thụy thong dong hơn rất nhiều, trợ lý nói đúng, tập luyện quan trọng hơn. Thẩm Gia Thụy xoay người, nhìn trái ngó phải, vỗ tay gọi đoàn vũ công mới nghỉ ngơi chưa được bao lâu: “Được rồi, mọi người lên tinh thần tập luyện tiếp nào.”

Ban nhạc và vũ công: [trợn mắt há mồm.jpg] xen lẫn [hoài nghi cuộc sống.jpg]

Họ mới nghỉ ngơi còn chưa tới hai phút nữa, anh điên à?!

Thẩm Gia Thụy uống máu gà không thấu hiểu cho sự đau khổ của những người khác, anh mang theo sức lực tràn trề tập trung tập luyện, còn đầu sỏ gây tội là trợ lý Tề lại chẳng hề áy náy trước ánh mắt trách cứ của đồng nghiệp, trạng thái của Thụy ca tốt là được.

Nói đến cái này, trợ lý Tề không thể không bội phục lãnh đạo, thảo nào tổng giám đốc Thiệu là người biết rõ nhất quá khứ của Thụy ca và chị Ngôn nhưng chưa bao giờ ngăn Thụy ca mời chị Ngôn đến xem concert của mình, kể cả lúc họ còn chưa công khai, xem ra tổng giám đốc Thiệu đã sớm biết chị Ngôn là thuốc kích thích của Thụy ca, nhìn trạng thái này, xem chừng đến giờ diễn chính thức thì sẽ tốt lắm.

Lúc Ngôn Sơ Âm đến nơi, các vũ công đã mệt đến sắp hộc máu, thấy trợ lý Tề dẫn cô vào, mắt ai cũng sáng lên, chỉ thiếu điều vỗ tay hoan nghênh nữa thôi.

Đèn không mở hết công suất, bên trong hơi mờ nên Ngôn Sơ Âm không nhận ra những ánh mắt nóng bỏng xung quanh, sự chú ý của cô đều tập trung hết lên người đứng giữa sân khấu.

Thẩm Gia Thụy mặc áo sơ mi trắng, chiếc áo ướt nhẹp mồ hôi như trong suốt dính sát vào người để lộ cơ bụng và đường tam giác săn chắc, theo nhịp thở, cơ bụng phập phồng lên xuống trông cực kỳ quyến rũ… Các nữ nhân viên bên dưới hầu như nhìn anh không dời nổi mắt.

Ngôn Sơ Âm không cảm thấy khó chịu, cô vẫn chưa nhỏ mọn đến mức đó, bạn trai đẹp trai, được mọi người nhìn cũng chẳng mất miếng thịt nào, quan trọng nhất là cơ bụng tám múi săn chắc và đường tam giác quyến rũ đó đều thuộc về cô, mấy cô gái đứng bên dưới xem anh tập luyện thỉnh thoảng lại liếc cô, đủ biết họ hâm mộ cô cỡ nào rồi.

Trên người Thẩm Gia Thụy dán cái mác thuộc về mình, Ngôn Sơ Âm thật sự không nghĩ ra lý do để ghen tuông, nếu là người đẹp, tại sao lại không thoải mái để mọi người cùng thưởng thức?

Hơn nữa so với việc chỉ diễn tập thôi mà Thẩm Gia Thụy cũng đẹp trai ngời ngời, Ngôn Sơ Âm chú ý tới vấn đề khác hơn, cô bịn rịn dời mắt khỏi người trên sân khấu, quay sang nhìn trợ lý Tề: “Trạng thái không tốt?”

Trợ lý Tề đã sớm nghĩ ra lý do, với cái bộ dạng hưng phấn đó của Thụy ca, anh ta không thể trợn mắt nói dối được. Trợ lý Tề thay đổi góc độ, cười nói: “Chắc là chị Ngôn hiểu lầm rồi, ban nãy qua điện thoại em nói trạng thái của Thụy ca không thành vấn đề mà.”

“Nếu trạng thái không thành vấn đề, cậu ấp a ấp úng làm gì?”

“Lúc đó Thụy ca lo lắng cho chị nên hơi phân tâm, có điều sau đó đã điều chỉnh tốt.”

“Thế à?” Ngôn Sơ Âm cười đầy nghi ngờ nhưng cũng không có ý hỏi tới cùng, cô đã sớm nhìn thấu tuồng xiếc của trợ lý Tề rồi, Thẩm Gia Thụy không phải đứa bé ba tuổi, từ lúc ra mắt cho tới bây giờ đã biểu diễn ở hàng trăm sân khấu, nếu dễ dàng bị ảnh hưởng, vậy anh tổ chức concert làm gì? Lùi về hậu trường cho rồi.

Ngôn Sơ Âm không vạch trần trợ lý Tề là vì cô không thấy khó chịu. Quen nhau đã lâu, cô biết trợ lý Tề luôn hướng trái tim đỏ của mình về phía Thẩm Gia Thụy, nếu xét trên phương diện fan thì chắc chắn cậu ta là fan não tàn số một của Thẩm Gia Thụy, mặc kệ dãi nắng dầm mưa, mọi việc làm đều luôn lo nghĩ cho mong muốn của Thẩm Gia Thụy trước tiên, thậm chí còn không ngại chống lại lệnh của lãnh đạo là tổng giám Thiệu. Nếu như những điều trước đó chỉ cần có tiền là làm được thì điều cuối cùng lại khác.

Cũng là dung túng Thẩm Gia Thụy nhưng khác biệt lớn nhất giữa tổng giám đốc Thiệu và trợ lý Tề là tổng giám đốc Thiệu dung túng trong chừng mực, chỉ cần không ảnh hưởng tới công việc, mọi chuyện đều ổn thỏa là được, còn trợ lý Tề là dung túng bất chấp, “ngu muội” là từ ngữ thích hợp để nói về cậu ta hơn cả.

Trước kia khi chưa quay lại với Thẩm Gia Thụy, tuy ngoài mặt thờ ơ nhưng trong lòng cô vẫn mong Thẩm Gia Thụy sống tốt, đứng ở lập trường bạn bè, tất nhiên cô càng hy vọng sự nghiệp của anh phát triển không ngừng, cho nên khi trợ lý Tề không những không làm tốt nhiệm vụ cơ bản là “giám sát và nhắc nhở” Thẩm Gia Thụy mà còn để anh dính vào những việc nhạy cảm, cô đã cho rằng trợ lý Tề hơi thất trách. Nhưng khi Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy về lại bên nhau, đứng từ góc độ của Thẩm Gia Thụy để suy nghĩ, cô đã hiểu lý do anh giữ lại trợ lý Tề. Ngoài công việc ra, trợ lý Tề còn làm rất nhiều việc và đều làm anh vui lòng, bởi vì trợ lý Tề biết rõ anh muốn gì.

Ngôn Sơ Âm không có nhiều yêu cầu với người yêu, hồi nhỏ cô cũng từng mơ mộng, muốn người yêu thật mạnh, không gì không làm được, bất cứ lúc nào cũng khiến mình an tâm dựa dẫm, nhưng bây giờ, Ngôn Sơ Âm cảm thấy người ấy vui mới là điều quan trọng nhất. Bởi vì tình yêu không phải là tìm người để mình dựa dẫm, tình yêu là cả hai dựa vào nhau, lúc anh cần, cô cũng có thể cho anh một bờ vai để tựa.

Vì vậy, anh có thể giữ mãi địa vị ngày hôm nay hay có mãi mãi vững mạnh không thì có liên quan gì?

Trợ lý Tề không biết mạch suy nghĩ của Ngôn Sơ Âm, nhưng anh ta lờ mờ cảm thấy kể từ khi quay lại với Thụy ca, chị Ngôn đối xử với mình càng lúc càng thân thiết chứ không lịch sự và xa cách như trước kia nữa, chính xác mà nói, hình như chị Ngôn đã xem mình như người nhà. Trợ lý Tề cho rằng tất cả là nhờ Thụy ca nhà mình, anh ta nghĩ chắc chắn là do chị Ngôn yêu ai yêu cả đường đi. Hây da, không hổ là Thụy ca, sức hấp dẫn không thể chối từ ╮(╯3╰)╭

***

Các vũ công và ban nhạc đều cầu nguyện lặng thầm, hiện thực không để họ thất vọng, Ngôn Sơ Âm ngồi xuống chưa được bao lâu, mọi người liền nghe thấy giọng nói hân hoan: “Kết thúc công việc, mọi người đi ăn cơm thôi, hai giờ rưỡi tập họp tại đây.”

Lời vừa dứt, cả đám đồng loạt nằm vật ra, có thể thấy cường độ tập luyện hôm nay nặng thế nào.

Đây là lần đầu tiên Ngôn Sơ Âm xem diễn tập hòa nhạc, lòng cô dâng lên nỗi thương cảm vì thấy ai cũng thê thảm chứ không mảy may hay biết bản thân góp một phần công lao vào sự thê thảm ấy.

Thẩm Gia Thụy nhận lấy bình nước do trợ lý đưa, vặn mở nắp bình uống vài hớp rồi vứt lại cho trợ lý, sải dài bước chân đi xuống ngồi cạnh Ngôn Sơ Âm. Thấy anh thở hổn hển, Ngôn Sơ Âm không hỏi thừa anh có mệt không mà rút mấy tờ khăn giấy đưa cho anh: “Người toàn mồ hôi… Lau sơ đi.”

Thẩm Gia Thụy không nhận, dí sát mặt tới: “Em lau giúp anh đi.”

“Anh không có tay hả?” Ngôn Sơ Âm lườm.

Thẩm Gia Thụy chớp mắt liên tục, chắc là do mồ hôi rơi vào mắt, thúc giục: “Mau lên.”

Nể tình hôm nay anh làm việc vất vả, Ngôn Sơ Âm hoàn thành mong muốn được cô lau mồ hôi của anh.

Trợ lý Tề ôm khăn đứng đằng sau lẳng lặng nuốt lời định nhắc nhở Boss xuống, thầm nghĩ việc Thụy ca chuẩn bị đi tắm không hề xung đột với việc chị Ngôn lau mồ hôi cho anh ấy, việc họ lau bằng khăn giấy chứ không phải khăn lông cũng chẳng hề gì, tóm lại Lão Đại vui là được.

Trợ lý Tề một lòng ủng hộ Boss nên không nói gì mà cùng một đám nhân viên lẳng lặng xem đôi tình nhân ngược chó.

Hầu hết nhân viên không thể bình tĩnh như trợ lý Tề, họ chưa từng tận mắt nhìn thấy Thẩm Gia Thụy yêu đương, trong ấn tượng của họ, Thẩm Gia Thụy là người cao ngạo xa cách, khác xa hình dung trên mạng. Ai cũng nghĩ trên mạng làm lố, độ tin cậy không cao, mãi cho đến hôm nay được chứng kiến tận mắt, mọi người mới biết cái gì gọi là ngược cẩu cuồng ma.

Vì quá ngạc nhiên, nhất thời ai nấy quên khuấy việc đi ăn cơm, đằng nào cơm cũng còn đó không chạy đi đâu được, chứ còn sổ tay hướng dẫn khoe ân ái này nếu mà bỏ lỡ thì không biết bao giờ mới lại được xem.

Ngôn Sơ Âm lau mồ hôi cho Thẩm Gia Thụy bao lâu thì đám người bu xem bấy lâu, chăm chú đến độ Ngôn Sơ Âm muốn phớt lờ cũng không được. Cho dù đã quen bị chú ý nhưng Ngôn Sơ Âm vẫn không thích cảm giác bị công chúng vây xem, cô thu tay về, lẳng lặng liếc Thẩm Gia Thụy: “Còn chưa đi ăn cơm à?”

“Chị Ngôn đói bụng ạ?” Trợ lý Tề đứng dậy: “Cơm trưa đã được chuẩn bị xong xuôi rồi, đang để trong phòng nghỉ.”

Thẩm Gia Thụy đứng lên trước, sau đó nắm tay Ngôn Sơ Âm kéo cô dậy: “Đi thôi.”

Phòng nghỉ mà trợ lý Tề nói là phòng nghỉ riêng của Thẩm Gia Thụy chứ không phải phòng hóa trang cũng không phải phòng thử đồ. Trợ lý Tề đưa họ tới cửa chứ không đi vào, nói không quấy rầy họ nghỉ ngơi xong là đi sang phòng bên cạnh ngay, cứ như chỉ cần chần chờ một giây thôi là sẽ gặp nguy hiểm, buộc chạy trốn ngay tức khắc.

Ngôn Sơ Âm: …

Thật đúng là “tâm lý”.

Dưới ám hiệu của trợ lý Tề, quả thật không có ai quấy rầy Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy “nghỉ trưa”, đáng tiếc phòng nghỉ tuy an tĩnh nhưng hoàn cảnh không tốt lắm, chỉ có cái sofa còn chưa đủ để Thẩm Gia Thụy nằm dạng tay dạng chân.

Ngôn Sơ Âm không thèm giành chỗ với anh, cô bảo Thẩm Gia Thụy nằm úp sấp lên sofa rồi mát-xa toàn thân cho anh. Lần đầu tiên phục vụ, không dám trông mong vào kỹ thuật, Ngôn Sơ Âm chỉ hy vọng có thể giúp anh giãn cơ một chút, nói thật cô cũng rất bất ngờ, nếu vận động mạnh và nhiều như thế này thì sao không thuê thợ mát-xa để giúp giãn gân giãn cốt những khi rảnh rỗi chứ?

Trợ lý Tề ở phòng bên cạnh không biết suy nghĩ của Ngôn Sơ Âm, nếu biết có lẽ sẽ thấy đắng lòng lắm, nào có chuyện anh ta không chuẩn bị chứ, thợ mát-xa còn ở đây rảnh rang giành cơm với họ kia kìa, nhưng có ai dám vào phòng không?

Tóm lại, Ngôn Sơ Âm vô cùng phí sức phục vụ một trận, không biết Thẩm Gia Thụy có thoải mái không chứ cô mệt đến mức bải hoải tay chân, phải dựa vào sofa nghỉ ngơi lấy sức.

Thẩm Gia Thụy xoay người nằm ngửa, chìa tay về phía cô. Ngôn Sơ Âm ngang nhiên xông qua, sofa không lớn, cả người cô nằm trên người Thẩm Gia Thụy, trán được hôn cái chóc: “Vất vả rồi.”

Ngôn Sơ Âm khẽ ngẩng đầu lên, ôm mặt anh hôn trả, cười nhẹ: “Anh cũng vất vả rồi.”

Thẩm Gia Thụy lắc đầu, “Có em ở bên cạnh, anh sẵn lòng ngày nào cũng “vất vả”.”

“Nhưng em không sẵn lòng tí nào, nhỡ mệt chết thì sao?” Ngôn Sơ Âm thả lòng người, ôm cổ anh rồi cọ đầu vào.

Thẩm Gia Thụy không trả lời, tay đỡ gáy cô, cảm giác như đang ôm con mèo, mỗi lần cô hết cọ lại liếm, lòng anh như bị cào nhẹ, cào đến mức tim run rẩy, chỉ muốn biến cô thành mèo để có thể nâng cô trong lòng bàn tay, đi đâu cũng mang theo được.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, không ai nói gì nhưng tiếng thở của nhau đều thông báo rằng họ không ngủ mà chỉ là đang hưởng thụ khoảng thời gian an bình.

Có điều an bình chưa được bao lâu, nhân viên đã ăn cơm xong và tiếp tục làm việc cũng như dựng sân khấu, tiếng va chạm vang lên không ngừng.

Nếu đã không ngủ được, Thẩm Gia Thụy quyết định đứng dậy, kéo Ngôn Sơ Âm ra ngoài: “Bây giờ không đông lắm, anh dẫn em chơi.”

“Có gì để chơi?” Ngôn Sơ Âm khó hiểu nhưng vẫn đi theo anh ra ngoài.

Thẩm Gia Thụy chỉ cười chứ không nói. Đúng là không có gì chơi, anh chỉ muốn đưa cô đi xem sân khấu của anh, thế giới của anh.

Vì vậy khi đám trợ lý Tề lục tục ra ngoài sân khấu chuẩn bị làm việc thì nhìn thấy hai con người chơi đùa vui vẻ bên cây đàn dương cầm.

Thẩm Gia Thụy đang dạy Ngôn Sơ Âm đàn bài “Người con gái ấy”, tuy đây là ca khúc viết tặng cô, cô còn đệm đàn giúp anh nhưng cũng chỉ đàn một đoạn ngắn, vì ca khúc này còn chưa chính thức phát hành nên cô vẫn chưa thuộc, càng không thể đàn hoàn chỉnh ca khúc.

Ngôn Sơ Âm không biết vì sao mình đi theo Thẩm Gia Thụy chơi một chút lại biến thành thời gian học đàn, nhưng khi sóng vai ngồi cùng Thẩm Gia Thụy trước cây đàn dương cầm, cô vẫn vô thức nhấn phím đàn theo anh.

Hôm nay có lẽ Thẩm Gia Thụy sẽ có màn biểu diễn với đàn dương cầm, trên cây đàn có gắn micro, Thẩm Gia Thụy vừa đàn vừa hát vào micro.

Ngôn Sơ Âm thấy anh hát cũng bất giác hát theo, vốn dĩ là ca khúc nhẹ nhàng, da diết nhưng vì người hát mà trở nên sống động, vui tươi.

Ánh đèn chiếu không tới khu vực dưới khán đài, không ngừng có bóng người đi qua đi lại, giống như đã thương lượng trước, họ im ắng đi vào, không tạo ra bất cứ tiếng động nào, rối rít đi về phía thính phòng, an tĩnh thưởng thức cảnh tượng bổ mắt bổ tai trên sân khấu.

Không khí an tĩnh kéo dài cho đến khi Ngôn Sơ Âm ngẩng đầu, vô tình phát hiện có người giơ điện thoại mới phát hiện bên dưới khán đài có rất đông người. Trong phút chốc, Ngôn Sơ Âm ngớ ra, tay ngừng lại. Thẩm Gia Thụy cũng ngẩng đầu quét mắt nhìn khán đài, trông anh không ngạc nhiên lắm, nhưng vì biết cô ngượng nên cũng thu tay, ôm vai cô đứng dậy đi xuống dưới, vừa bảo nhân viên bật đèn vừa dặn dò Ngôn Sơ Âm: “Bọn anh phải làm việc rồi, em mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi, nếu muốn đi dạo thì bảo Tiểu Tề sắp xếp.”

Ngôn Sơ Âm vẫn ngơ ngác, nghe tai trái ra tai phải, cứ tưởng là không có ai chú ý, nào ngờ lại bị đám đông vây xem, hơn nữa cô còn nhìn thấy có người giơ điện thoại, họ làm gì? Chụp hình? Quay phim?

Trợ lý Tề gật đầu, sẵn tiện giải thích: “Em tới hơi muộn, lúc tới là đã thấy một đám đứng ở dưới rồi.”

Được rồi, trợ lý Tề phủi sạch quan hệ hay đấy, không cần hỏi tại sao anh ta lại không ngăn người ta quay chụp hoặc lên tiếng nhắc nhở cô và Thẩm Gia Thụy nữa.

Ngôn Sơ Âm từ bỏ chất vấn, đề nghị: “Hay cậu nói với họ là xóa hình và video đi?”

“Em đã nói với quản lý của các ekip rồi, nhưng không dám đảm bảo một trăm phần trăm.” Trợ lý Tề khó xử: “Hiện trường không chỉ có người của chúng ta, hơn nữa nhân viên của sân vận động cũng không nghe theo em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play