Edit: Sa
Tuy Ngôn Sơ Âm bận thật nhưng không đến mức không thể thu xếp nổi một ngày hẹn hò, lúc trước vì phải yêu trong lén lút nên mới không có cơ
hội hẹn hò mà thôi, bây giờ đã công khai rồi, không còn lo lắng bị
paparazzi hoặc fans bắt gặp nữa, chẳng qua là không chịu nổi một đống
bóng đèn quấy rầy.
Ngôn Sơ Âm trở về vào thứ bảy, chủ nhật quay “Nào ta cùng cười”, kết thúc công việc sớm, họ đã hẹn nhau đi ăn tối rồi nhân tiện xem phim hay làm gì đó, nhưng khi Ngôn Sơ Âm vừa lên xe, điện thoại của Thẩm Gia Thụy đổ chuông.
“Em nghe máy giúp anh với.” Thẩm Gia Thụy một tay giữ vô lăng một tay giơ lên cao để Ngôn Sơ Âm lấy điện thoại ra khỏi túi áo anh.
Không phải là Ngôn Sơ Âm chưa nghe điện thoại thay anh bao giờ, cô
quen tay quen chân lấy điện thoại ra, nói với anh: “Kỷ Thư Tề gọi.”
Thẩm Gia Thụy gật đầu, Ngôn Sơ Âm bắt máy giúp anh, Kỷ Thư Tề nghe
thấy giọng cô thì vô cùng vui vẻ nói: “Úi Âm Âm, nếu biết cô nghe máy
thì tôi đã gọi thẳng cho cô rồi. Xong việc rồi hả?”
“Vừa xong.” Ngôn Sơ Âm thấy giọng anh ta không giống có chuyện quan
trọng nên ngả người ra ghế, trò chuyện cùng anh ta: “Hôm qua vừa về tới, nghe nói anh cũng về Bắc Kinh rồi?”
Thời gian qua Kỷ Thư Tề ngâm mình ở đoàn phim, nghe Ngôn Sơ Âm hỏi
thì lập tức than thở, nói đoàn phim lấy cảnh ở nơi khỉ ho cò gáy, ở nhờ
nhà dân, mà nhà họ nuôi gà với heo nên sân nhà toàn mùi khó ngửi.
Ngôn Sơ Âm không khỏi hùa theo, hôm qua cô mới trở về từ nơi có hoàn
cảnh như vậy, mấy ngày đó quả thực cô vô cùng hoài nghi cuộc đời.
Biết có người giống mình, trong lòng Kỷ Thư Tề cảm thấy cân bằng hơn
nhiều, khoan khoái nói: “May là xong rồi, phần sau chỉ cần quay ở Hoành
Điếm thôi, mà mấy ngày nữa tôi mới quay tiếp. Đúng lúc anh Vân Hạo cũng
tới Bắc Kinh, tối nay chúng tôi định tụ tập, cô và Thụy ca cũng tới
chứ?”
“Để tôi hỏi anh ấy.”
“Khỏi hỏi, quyết định vậy đi, cô xong việc rồi thì Thụy ca có thể bận gì nữa chứ?” Kỷ Thư Tề vô cùng nhiệt tình, “Từ lúc cô và Thụy ca công
khai đến giờ chúng ta vẫn chưa gặp nhau, coi như hôm nay chúc mừng hai
người công khai đi, chỗ cũ, không gặp không về.”
Kỷ Thư Tề nói xong, không cho Ngôn Sơ Âm cơ hội từ chối liền cúp điện thoại.
Ngôn Sơ Âm mắng thầm trong bụng, công khai yêu nhau là với người
ngoài chứ trước giờ có giấu giếm họ đâu, có gì hay ho để ăn mừng chứ,
nhưng cô cũng không thể không truyền lời của Kỷ Thư Tề cho Thẩm Gia
Thụy.
Mặt Thẩm Gia Thụy cứng lại, tuy hơi mất mát nhưng vẫn nói: “Vậy… đi tụ tập nhé?”
Kể từ khi họ chính thức hẹn hò tới nay, các đồng đội cứ lải nhải, tuy họ không nói thẳng nhưng Thẩm Gia Thụy biết họ muốn thân thiết hơn với
Ngôn Sơ Âm. Thẩm Gia Thụy vẫn chưa đến mức ăn cả bình giấm này, một bên
là người yêu, một bên là anh em cùng chung chí hướng, đều là người rất
thân thiết với anh, để họ qua lại nhiều hơn cũng không xấu.
“Theo ý anh đi.” Ngôn Sơ Âm sao cũng được, một phần là vì đã “giao
ước” thời gian rảnh rỗi sẽ do Thẩm Gia Thụy toàn quyền sắp xếp, một phần là cô không có thành kiến với các đồng đội của Thẩm Gia Thụy, ngược lại còn thấy họ rất thú vị.
Ngôn Sơ Âm không biết buổi tụ tập không chỉ có các đồng đội của Thẩm
Gia Thụy mà còn có cả Mộc Phỉ, nếu không cô sẽ không “sao cũng được”,
nhưng khi nhìn thấy Mộc Phỉ thì cô đã đi vào phòng bao, dẫu khó chịu vô
cùng cũng không thể kéo Thẩm Gia Thụy bỏ đi.
Lần này, ngồi cạnh Ngôn Sơ Âm không phải là Mộc Phỉ, Ngôn Sơ Âm và
Thẩm Gia Thụy ngồi gần nhau, đám Kỷ Thư Tề trưng ra vẻ mặt “Haiza kẻ
cuồng show ân ái tới rồi, cún FA tránh mau”, tuy hơi lố nhưng Kỷ Thư Tề
đã làm chuyện tốt là lôi Mộc Phỉ tránh rất xa, chỉ có Tống Thừa Vũ không ngại ăn cơm chó nên đã ngồi gần Ngôn Sơ Âm.
Thanh niên nghiện game dạo này đang u mê một game siêu hot, đi chơi
cũng không rời tay khỏi game. Ngôn Sơ Âm không muốn nói chuyện nên ghé
tới xem anh ta chơi game.
Tống Thừa Vũ chơi xong một ván, ngẩng đầu nhìn Ngôn Sơ Âm: “Muốn chơi thử không?”
Dẫu sao cũng đang chán, Ngôn Sơ Âm lập tức nhận lấy điện thoại, cười
nói: “Anh bày tôi chơi nhé, tôi chỉ mới xem bạn chơi thôi chứ chưa chơi
bao giờ.”
Tống Thừa Vũ kiên nhẫn hướng dẫn, tay Ngôn Sơ Âm rất linh hoạt, đợi
đến khi Giang Vân Hạo quay trở vào sau khi nghe xong điện thoại thì thấy trên sofa có ba người, Ngôn Sơ Âm và Tống Thừa Vũ say sưa chơi game,
còn Thẩm Gia Thụy ngồi bên cạnh thỉnh thoảng nhìn về phía hai người kia
bằng đôi mắt hình viên đạn.
Phía xa xa Kỷ Thư Tề vừa dạy Mộc Phỉ đánh bóng bàn vừa xem kịch, vô
cùng cật lực nhịn cười, nói với Giang Vân Hạo: “Anh nhìn bóng đèn Thừa
Vũ kìa, sáng mù mắt luôn… Em nghĩ đại ca sắp tức đến nội thương rồi.”
Giang Vân Hạo liếc anh ta: “Vậy mà em vẫn đứng im xem?”
“Chứ em làm gì được giờ? Oái, anh Vân Hạo, anh đi đâu thế?”
Không đợi Kỷ Thư Tề nói xong, Giang Vân Hạo đã nhấc chân đi về phía
ba người kia. Giang Vân Hạo đứng phía sau sofa xem chiến tích của Ngôn
Sơ Âm, hơi ngạc nhiên: “Âm Âm cũng chơi game nữa à?”
Ngôn Sơ Âm không ngẩng đầu lên, trả lời: “Giờ thì không chơi nữa, trước kia chơi nhiều lắm.”
Tống Thừa Vũ hỏi: “Game gì?”
Ngôn Sơ Âm nói ra một cái tên: “Bây giờ ít ai chơi game đó chứ hồi tôi học lớp mười hai và đại học thì thịnh hành lắm.”
Tống Thừa Vũ biết game ấy: “Nó là game đầu tiên tôi chơi đó.”
“Khéo thế à?” Giang Vân Hạo cảm thán, “Nếu hai người quen nhau sớm, có thể tổ đội đánh Boss rồi.”
Nghe vậy, Thẩm Gia Thụy hừ lạnh, thầm nghĩ nếu họ quen nhau sớm, nhỡ
không chỉ tổ đội đánh Boss cùng nhau mà còn yêu qua mạng thì sao? Anh
nhớ cô nào đấy không chỉ một lần công khai nói Thừa Vũ đẹp trai nhất
Burning đâu.
Đáng tiếc hiện tại mọi người mải chuyện trò, đội trưởng chỉ có thể
lặng yên khó chịu uống giấm chứ không ai để ý tới tâm trạng của anh.
Kỷ Thư Tề thấy họ trò chuyện rôm rả thì cũng chạy tới trách cứ Ngôn
Sơ Âm: “Chả biết đài cô nghĩ gì mà lại mời Thụy ca quay show vào tháng
sau nữa.”
Hôm trước sau khi hỏi ý Thẩm Gia Thụy, Ngôn Sơ Âm hồi đáp nhà đài
xong thì để họ tự liên lạc với Thiệu Uyên Minh theo quy trình bình
thường, cô chỉ có thể mời Thẩm Gia Thụy giúp đài truyền hình thôi, còn
các yêu cầu và catse thì phải do Thiệu Uyên Minh quyết định, dù cô làm
cho đài truyền hình thì cũng không thể để bạn trai mình chịu thiệt được. Vì vậy, Ngôn Sơ Âm không hỏi tới chuyện hợp tác nữa để tránh đài truyền hình lại nhờ cô ra mặt nói giúp để lấy giá hữu nghị…
“Đúng vậy, ký hợp đồng xong xuôi cả rồi, có điều thời gian không
thích hợp lắm.” Kỷ Thư Thề buồn buồn, “Phải chi là tháng này, tôi và anh Vân Hạo đều có thời gian, chứ tháng sau thì chỉ có một mình Thừa Vũ đi
theo Thụy ca được thôi.”
Ngôn Sơ Âm thầm nghĩ tháng sau ghi hình là để khớp thời gian tuyên
truyền cho ca khúc mới của Đỗ Dịch An, có điều ở đây không chỉ có
Burning mà còn có bạn bè trong giới của họ nên Ngôn Sơ Âm không nói rõ,
bèn cười an ủi Kỷ Thư Tề: “Sau này còn có cơ hội mà.”
Kỷ Thư Tề gật đầu, anh ta than vậy thôi chứ không hẳn là muốn phải
tham gia ghi hình, than xong thì quay lại chỗ cũ tiếp tục dạy Mộc Phỉ
chơi bóng.
Buổi hẹn hò đã trôi qua như thế.
Thẩm Gia Thụy có buổi hòa nhạc vào thứ sáu nên thứ ba đã bay đến
Hongkong, anh đi sớm là vì còn có hoạt động quan trọng, do đó buổi hẹn
hò riêng tư mà anh mong mỏi từ lâu đành tiếp tục trì hoãn.
Ngôn Sơ Âm cũng có chương trình phải ghi hình nên không thể đi sớm cùng anh, cho nên hai người chia ra đi riêng.
Thứ năm ghi hình xong, Ngôn Sơ Âm mang hành lý đi thẳng từ đài truyền hình ra sân bay để kịp chuyến bay lúc sẩm tối.
Trước khi đi, Thẩm Gia Thụy đã sắp xếp cho cô hai nhân viên, một trợ
lý nữ và một vệ sĩ. Lúc đầu Ngôn Sơ Âm còn thấy anh lo lắng thái quá vì
sau khi chuyện họ công khai hẹn hò hạ nhiệt thì chỉ nhận được rất nhiều
lời mời từ các chương trình giải trí và phỏng vấn chính quy chứ chưa bị
paparazzi bám đuôi, có thể là vì địa chỉ nhà của họ chưa bị bại lộ,
phóng viên không biết đi đâu để tìm, hoặc cũng có thể là bám đuôi chẳng
còn giá trị nữa, đằng nào cũng công khai rồi, có lén bám đuôi cũng chỉ
có thể xem họ khoe ân ái, chẳng thà quang minh chính đại phỏng vấn còn
hơn. Tóm lại, Ngôn Sơ Âm cảm thấy vẫn chưa đến mức đi đâu cũng có vệ sĩ
hộ tống, có điều cô không ngờ ngồi trên máy bay mà cũng gặp được quá
trời “người quen”, đều là fans của Thẩm Gia Thụy, họ bay đến Hongkong để xem hòa nhạc của anh.
Có thể nói hiện nay fans rất thân thuộc với Ngôn Sơ Âm, tuy chỉ là sự thân thuộc đơn phương từ phía họ nhưng cũng không làm trở ngại việc họ
nhìn một cái là nhận ra Ngôn Sơ Âm. Mọi người tíu tít chào hỏi Ngôn Sơ
Âm, có người gọi “chị dâu”, có người gọi Âm Âm, ai ai cũng nhiệt tình và vui vẻ, cười khì hỏi có phải cô đi xem hòa nhạc không.
Ngôn Sơ Âm hơi bất ngờ, thấy thái độ của họ khá tốt thì thoải mái gật đầu, cười nói: “Các em cũng vậy à?”
Nhận được câu trả lời xác nhận, fans tỏ ra mừng rỡ một phen, có cô
gái còn bạo gan hỏi: “Chị dâu ơi, chị cho tụi em biết số tầng và khách
sạn mà chị ở được không? Bọn em hứa sẽ không tiết lộ ra ngoài đâu.”
“Xin lỗi em, không được đâu.”
Có thể vì cô luôn nở nụ cười ấm áp, lại còn là “người nhà” nên fans
không thất vọng với lời từ chối của cô, vẫn vay quanh cô nói chuyện
phiếm, một chàng trai cười hì hì hỏi cô: “Thụy ca có ra sân bay đón chị
không ạ?”
Ngôn Sơ Âm lắc đầu, hỏi gì cũng đáp không biết: “Không biết nữa, có thể là không…”
Ngôn Sơ Âm không biết thật, lúc ra sân bay, cô gọi điện cho trợ lý
Tề, cậu ấy nói anh đang diễn tập nên cô không nói chuyện với anh được.
Fans không bất ngờ, ngày mai là diễn ra hòa nhạc rồi, bây giờ có lẽ
thần tượng của mình đang bận luyện tập, cho dù luyện tập xong rồi thì
cũng phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Mọi người rối rít an ủi Ngôn Sơ Âm: “Không sao đâu chị dâu, chắc là
Thụy ca không có thời gian thôi. Bọn em sẽ thay anh ấy chăm sóc chị, đến Hongkong, bọn em sẽ đưa chị ra ngoài.”
“Chúng ta có thể chụp cùng nhau tấm ảnh được không ạ?”
Ngôn Sơ Âm suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cái này thì được.”
Sau đó một đám thanh thiếu niên hào hứng lôi kéo cô chụp ảnh chung,
nếu không phải tiếp viên hàng không kịp thời đi tới nhắc nhở mọi người
về lại chỗ ngồi, có lẽ họ còn bám theo Ngôn Sơ Âm xin chữ ký.
Hongkong.
Xe chạy rất nhanh, Thẩm Gia Thụy vừa kết thúc luyện tập, đang dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, biết anh không ngủ, trợ lý Tề ngồi ở ghế phụ
lái hí hứng quay đầu lại: “Thụy ca, chị Ngôn lên hotsearch kìa!”
Thẩm Gia Thụy chầm chậm mở mắt: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chị Ngôn gặp một nhóm fans trên máy bay, trùng hợp đó lại là nhóm
quản lý fanclub, hình như họ trò chuyện dăm ba câu với chị Ngôn, còn
chụp ảnh chung nữa, trước khi tắt nguồn điện thoại đã đăng lên Weibo,
hiện tại fans đang thảo luận chuyện này.” Trợ lý Tề vừa nói vừa cố ý
chọn mấy câu trong bài đăng: “Mấy fanboy nói siêu ngưỡng mộ Thụy ca,
hình như chị Ngôn vừa tan làm là lập tức ra sân bay, tuy thần sắc có vẻ
mệt mỏi nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời các câu hỏi của họ, vừa tốt tính vừa dịu dàng, lại xinh đẹp quá xá, quả thực là mẫu hình lý tưởng của đàn
ông…”
Thẩm Gia Thụy nhướn môi, nụ cười vừa kiềm chế vừa đắc ý.
Trợ lý Tề tiếp tục thuật lại tình hình trên Weibo: “Rất nhiều fans
Bắc Kinh hối hận vì không đi xem concert, nói chỉ cần tình cờ gặp được
anh và chị Ngôn trên máy bay thôi là cũng đủ rồi. Cư dân mạng cũng rất
nhiệt tình, bảo kể từ khi anh chị công khai, cứ cách dăm ba bữa là lại
ngược chó, họ muốn biết buổi concert ngày mai Thụy ca có tung đại chiêu
gì hay không.”
Đọc Weibo xong, trợ lý Tề nhìn Thụy ca nhà mình, dè dặt hỏi: “Nhưng
mà Thụy ca, em thấy trên Weibo đã truyền tin rồi, không biết fans và
truyền thông Hongkong có làm gì không… Vẫn đi đón chị ấy ư?”
“Ừm.” Thẩm Gia Thụy lời ít ý nhiều, biểu đạt quyết tâm không thể lay chuyển của mình.
Được rồi. Trợ lý Tề chấp nhận số mệnh mà gật đầu, thầm nghĩ sếp muốn
lên trang nhất thì cứ để sếp lên trang nhất đi, dù sao bị ngược cũng
không phải một mình cún ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT