Edit: Sa
Ngôn Sơ Âm vốn định lấy thức ăn để bịt miệng chị Trương, tuy ban nãy
cô giải thích rồi nhưng có thể là do chột dạ nên trước mặt người dày dạn như chị Trương, cô không dám chắc chị ấy có tin lời giải thích của mình hay không, không ngờ thông minh quá tất bị thông minh hại, cô đã vô
tình tạo điều kiện để chị Trương tán dóc.
Chị Trương uống ngụm canh vừa được Ngôn Sơ Âm chia cho, cả người sảng khoái, thở một hơi dài: “Lâu nay nghe Triệu Tử Phi nói cô giúp việc nhà em nấu ăn ngon lắm, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Ngôn Sơ Âm mỉm cười, không tài nào giải thích được là cô giúp việc
nhà cô về quê rồi, mấy món này là do cô giúp việc nhà Thẩm Gia Thụy nấu.
Cũng may chị Trương chỉ tán dóc bình thường thôi chứ không mở lời
muốn đến nhà cô thưởng thức tay nghề của cô giúp việc. Chị Trương vừa
húp canh vừa nhích lại gần Ngôn Sơ Âm, nói nhỏ: “Nghe nói Thẩm Gia Thụy
đến rồi?”
Ngôn Sơ Âm giật thót, cố gắng tỏ ra bình tĩnh đáp ừ: “Sao thế?”
“Hôm nay cậu ấy diễn cuối mà tới sớm ghê, với thân phận của cậu ấy, cậu ấy không cần thiết phải ở đây chờ hai, ba tiếng.”
Chị Trương phân tích rất hợp lý, ở địa vị của Thẩm Gia Thụy, chấp
nhận biểu diễn cho đài Bắc Kinh là đã nể mặt đài lắm rồi, anh lại hát ca khúc của mình, muốn tập dượt hay không đều tùy anh, nhà đài càng không
thể yêu cầu anh tới xem các tiết mục khác.
Tất nhiên đó không phải là đãi ngộ dành riêng cho Thẩm Gia Thụy mà là đặc quyền chung của các ca sĩ ở đẳng cấp Thiên vương, Thiên hậu. Thẩm
Gia Thụy lại nổi tiếng là người thường xuyên yêu sách nên hành động mấy
ngày qua của anh khiến ai cũng bất ngờ.
Ngôn Sơ Âm vờ như không hiểu ý của chị Trương, cười: “Chắc là muốn
đến xem biểu diễn, đạo diễn đâu có nói là không cho người ta đến sớm.”
Chị Trương nở nụ cười mờ ám: “Thay vì nói thầy Thẩm muốn xem biểu diễn, chi bằng nói cậu ấy muốn xem dẫn chương trình.”
Ngôn Sơ Âm lắc đầu cười: “Có câu ăn khế trả vàng, sao canh cũng không lấp được miệng chị vậy?”
“Chị đã khẩu hạ lưu tình lắm rồi đó.” Chị Trương cười toe, “Em biết còn có tin đồn gì không?”
“Không biết.”
Chị Trương thì thầm vào tai Ngôn Sơ Âm: “Có người nói thầy Thẩm đi tới đây cùng em.”
“Ờ.” Ngôn Sơ Âm thờ ơ đáp.
Chị Trương ngạc nhiên: “Em không giải thích?”
“Giải thích cũng vô dụng.” Ngôn Sơ Âm tỏ ra mặc kệ, đừng nói là hiện
tại cô và Thẩm Gia Thụy thực sự mập mờ, mà trước đó, ngay từ khi Thẩm
Gia Thụy công khai tỏ tình, cô đã không thể giải thích gì rồi. Quần
chúng ăn dưa đều cho rằng sớm muộn cô cũng sẽ nhận lời Thẩm Gia Thụy,
đồng nghiệp cùng cơ quan thì càng tin tưởng vào điều đó, thậm chí tất cả mọi người còn cảm nhận được gian tình của họ từ lâu.
“Cũng đúng, dù em thừa nhận hay không, người em cũng đã dán mác là
người của thầy Thẩm rồi.” Chị Trương tán đồng gật đầu, biết rõ thái độ
của cô, cuối cùng cũng dừng chủ đề.
Ăn xong cũng sắp tới tiết mục mở màn, chị Trương nhanh chóng dặm lại
lớp trang điểm cho Ngôn Sơ Âm, sau đó, dưới sự thúc giục của nhân viên
hậu trường, Ngôn Sơ Âm vội vã đi tới khu vực sân khấu.
Buổi lễ hôm nay được tổ chức ở hội trường lớn nhất đài truyền hình
Bắc Kinh là hội trường số 1, khán đài không còn chỗ trống, không chỉ là
khu vực khán giả được lấp đầy mà những hàng ghế dành cho khách quý cũng
đã kín chỗ, không biết có phải Thẩm Gia Thụy làm gương tốt hay không mà
tất cả khách mời hôm nay đều đến sớm, trừ các khách mời biểu diễn ở
những tiết mục đầu tiên, các khách mời khác đều ngồi bên dưới hiếm khi
đông đủ như bây giờ khiến cả người trên sân khấu lẫn khán giả hào hứng
vô cùng.
Lâm Vũ Tường nói lên “hiện tượng” này: “Cho tôi tự khen vài câu nhé
quý vị, quý vị có thấy chương trình hôm nay của chúng ta rất được chào
đón không? Khán phòng hôm nay đông chưa từng có!”
MC nam khác dẫn chương trình tối nay chính là Tống Viễn Hàng – người
bạn nối khố của Lâm Vũ Tường, ăn ý tiếp lời: “Khu vực khán giả kín chỗ
thì không phải lần đầu, năm ngoái cũng kín chỗ, có điều khu vực khách
mời đông vui như hôm nay thì đúng là lần đầu thấy thật.”
Đạo diễn phản ứng rất nhanh, ống kính lập tức lia xuống khu vực khách mời, giữa dàn khách mời xuất hiện trên màn hình, Thẩm Gia Thụy vô cùng
sáng chói. Như được tập từ trước, Lâm Vũ Tường quay đầu hỏi Ngôn Sơ Âm:
“Âm Âm ơi, em có biết vì sao không?”
Ngôn Sơ Âm còn chưa kịp trả lời đã có người nhanh chóng trả lời thay
cô: “Thẩm Gia Thụy!” Giọng của vị này rất khỏe, có thể nói là phá rách
trời xanh.
Ống kính lập tức quay cận cảnh gương mặt Thẩm Gia Thụy, trên màn hình là hình ảnh anh chăm chú nhìn lên sân khấu.
Thẩm Gia Thụy bình thản, Ngôn Sơ Âm cũng không luống cuống, đây không phải là lần đầu tiên cô gặp tình huống như thế này, lúc đầu còn hơi
ngượng ngùng nhưng bây giờ đã rất thản nhiên: “Xem ra thầy Thẩm rất được chào đón.”
Lâm Vũ Tường nhịn cười, nói: “Còn phải nói, Gia Thụy hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu nam thần quốc dân đó.”
Anh ấy và Tống Viễn Hàng coi như tốt bụng, mở màn trêu ghẹo vài câu
rồi nhanh chóng chuyển đề tài, sau đó không nhắc gì đến chuyện của Ngôn
Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy nữa, nhưng đạo diễn thỉnh thoảng vẫn cho lia máy
quay về phía khách mời, đặc biệt là khi Ngôn Sơ Âm lên sân khấu giới
thiệu, trên màn hình chắc chắn sẽ là gương mặt cận cảnh của Thẩm Gia
Thụy.
Đài truyền hình Bắc Kinh đã có kênh trực tuyến nên chương trình hôm
nay cũng phát online trực tiếp, bình luận vô cùng náo nhiệt, mỗi khi tới cảnh này, cư dân mạng điên cuồng bình luận, nội dung chủ yếu là nói đạo diễn gian manh, đạo diễn quá ác, nhân viên làm tốt lắm, tất nhiên là
không thể thiếu ánh mắt si mê của Thẩm Gia Thụy, còn có người chụp lại
màn hình khuôn mặt của Thẩm Gia Thụy để làm meme, tấm ảnh ghi chữ “Nhìn
ngu” cực kỳ phù hợp với biểu cảm gương mặt anh và được lan truyền rộng
rãi.
Nhờ vào chiêu này, buổi tiệc Nguyên tiêu năm nay của đài truyền hình
Bắc Kinh thu được tỷ suất người xem khá cao, ngay từ khi mở màn đã đánh
trúng tâm lý của khán giả, vì để bắt gặp khoảnh khắc “ánh mắt si mê” của Vua Giấm nên quần chúng ăn dưa luôn theo dõi chương trình tới tận khi
anh lên sân khấu biểu diễn,
Thẩm Gia Thụy biểu diễn tiết mục cuối cùng, gần kết thúc chương trình mới lên sân khấu nhưng trong khoảng thời gian anh biểu diễn, tỷ suất
người xem liên tục tăng cao, không chỉ có fans ủng hộ thần tượng mà quần chúng ăn dưa cũng đợi cả đêm để xem màn tương tác của anh và Ngôn Sơ
Âm.
Ngay từ lúc chương trình công bố danh sách các màn trình diễn, trên
Weibo đã có rất nhiều punster lớn bày tỏ vô cùng mong đợi Vua Giấm và cô Y “cùng chung khung hình”, các blogger lớn đã chia sẻ bài viết này làm
vô số quần chúng ăn dưa cũng mong đợi theo.
Thẩm Gia Thụy hát ca khúc “Ánh sao đẹp nhất”. Đang trong
thời gian diễn ra tour thế giới, album mới có bao nhiêu bài lại không
hát, cứ phải chọn ca khúc ra mắt, mà còn là bản tình ca ngọt ngào duy
nhất trong album đầu tay của Burning nên ai cũng tin anh có ẩn ý sâu xa
khi chọn ca khúc này. Anh và Ngôn Sơ Âm còn chưa cùng chung khung hình,
các punster đã không kiềm được mà oán thán.
Đêm Nay Uống Cho Say: Vua Giấm quả nhiên không từ bỏ bất cứ cơ hội thổ lộ nào, cái đồ mưu mô boy 23333
Thiên Sứ Chốn Nhân Gian: Há há há lại là “Ánh sao đẹp nhất”, kể từ ngày chuyện cô Y của Thẩm Gia Thụy bị lộ, số lần bài này lên ti vi nhiều ghê.
Tiểu Bàn Đạt: Nghe nói Vua Giấm mới viết hai bản tình ca mà, sao không hát?
Nam Thần Không Đứng Đắn: Ái nè nè, hiện giờ Thụy Bảo danh bất chính ngôn bất thuận, anh ấy nào dám hát [cười ra nước mắt]
Trên Weibo vô cùng náo nhiệt, khán giả ở hội trường cũng không ngại
to chuyện, Thẩm Gia Thụy hát xong, Ngôn Sơ Âm và Lâm Vũ Tường đi lên,
theo lệ là sẽ hàn huyên cùng Thẩm Gia Thụy vài ba câu, nhưng họ vừa lên
sân khấu, không biết ai đầu têu mà bên dưới khán đài đồng thanh hô “Yêu
nhau đi”, “Yêu nhau đi”.
Chuyện này quá bất ngờ, Ngôn Sơ Âm giật thót mình, suýt thì trượt
chân, Lâm Vũ Tường âm thầm vịn cô, sau đó quay đầu trò chuyện cùng Thẩm
Gia Thụy, Thẩm Gia Thụy cũng phối hợp tiếp lời. Đôi câu qua lại, đề tài
dần được mở rộng, khán giả bên dưới cũng dần yên tĩnh trở lại.
Thái độ của Ngôn Sơ Âm trên sân khấu rất chuyên nghiệp, xem Thẩm Gia
Thụy như bao khách mời khác, không thân thiết cũng không lạnh nhạt, quần chúng ăn dưa nổi lòng thương xót, chụp màn ảnh khuôn mặt mỉm cười của
Thẩm Gia Thụy khi nghe cô nói chuyện rồi làm thành meme [bé tủi
thân.jpg].
Tuy chương trình tối nay không xảy ra chuyện mà mọi người trông ngóng nhưng có thể chứng kiến cảnh Thẩm Gia Thụy nhìn đắm đuối cô Y nhà anh
cả buổi cũng đủ khiến quần chúng ăn dưa thỏa mãn, mưa dầm thấm lâu, tin
rằng với sự chân thành của mình, không bao lâu nữa tình cảm của Vua Giấm sẽ được đền đáp.
***
Kết thúc, Ngôn Sơ Âm mệt rã rời, đi vào hậu trường thay trang phục,
cô ngã ngồi vào ghế, không nhúc nhích nổi, để mặc chị Trương tẩy trang
giúp.
Có lẽ là vì mới bệnh xong, sức khỏe vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, hơn
nữa lại có Thẩm Gia Thụy ở đó nên cô luôn cảnh giác đề phòng có sự cố,
vì vậy vất vả hơn công việc bình thường rất nhiều.
Theo thường lệ, khuya nay sẽ có buổi liên hoan, nhưng ba người kia
biết Ngôn Sơ Âm bị bệnh nên không cần cô từ chối, họ đã chủ động bảo cô
về nhà nghỉ ngơi.
Trước khi tách nhau ra, Lâm Vũ Tường nói với Ngôn Sơ Âm một việc.
“Âm Âm, năm ngoái em nói muốn chuyển nhà, nay anh có người bạn đang
cho thuê nhà, có muốn anh đánh tiếng với cậu ấy không? Vì là bạn anh nên em khỏi lo vấn đề bảo mật.”
Thình lình nghe việc đó, Ngôn Sơ Âm hơi sửng sốt, ấp úng khước từ:
“Làm phiền anh cả quá, nhưng gần đây em bận bù đầu, chắc là không có
thời gian chuyển nhà…”
Lâm Vũ Tường tỏ ra đã hiểu, gật đầu: “Không sao, anh cũng chỉ nói vậy thôi.”
Vì cái tội nói một đằng làm một nẻo, Ngôn Sơ Âm ngượng ngùng không
dám đối mặt với ánh mắt hài hước của Lâm Vũ Tường mà bỏ chạy trối chết,
lòng thầm thấy may mắn vì không có Triệu Tử Phi ở đây, nếu không cô sẽ
bị cười cho thối mũi mất. Hai người anh Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng
chưa từng ép cô, tuy lên sóng truyền hình thỉnh thoảng cũng nhắc tới đời tư nhưng đó là do đạo diễn yêu cầu chứ thực tế là họ thường xuyên dời
chủ đề giúp cô, cô luôn biết ơn về việc đó.
Không đi liên hoan với đồng nghiệp, tất nhiên Ngôn Sơ Âm đi xe của
Thẩm Gia Thụy về nhà. Thẩm Gia Thụy gọi điện không phải để thúc giục cô
mà là hỏi cô có khỏe không, có cần kêu người tới đón không.
Ngôn Sơ Âm kiên quyết từ chối, có thể người khác không nhận ra nhân
viên của Thẩm Gia Thụy nhưng nhân viên của đài Bắc Kinh đều biết họ vì
nửa năm nay làm việc rất nhiều với ekip của anh. Dẫu là bịt tai trộm
chuông, Ngôn Sơ Âm vẫn muốn yên ổn làm việc.
Nghỉ ngơi một lát, cô cầm túi xách đi xuống hầm giữ xe.
Đi được nửa đường, trợ lý Tề tới đón: “Chị Ngôn.”
Ngôn Sơ Âm ngớ người: “Các cậu còn chưa về à?”
Thời gian này Thẩm Gia Thụy đều bảo họ về trước, anh tự lái xe đưa cô về.
“Hôm nay Thụy ca hơi mệt, bọn em không yên tâm để anh ấy lái xe. Chị
Ngôn đừng lo, trừ em và tài xế Lưu ra, những người khác đã về trước
rồi.” Trợ lý Tề giải thích xong lại mở to mắt nhìn Ngôn Sơ Âm, ra hiệu
cô cứ yên tâm, họ rất biết giữ bí mật.
Ngôn Sơ Âm gật đầu, thầm nghĩ có anh ta ở đây thì chẳng tài nào có
cái gọi là bí mật. Nhưng trợ lý Tề đã nói vậy rồi, cô không thể nói gì
hơn vì người ta đâu phải trợ lý của cô, chỉ còn nước đi theo trợ lý Tề
thôi.
Từ xa nhìn thấy chiếc xe chuyên dụng sang trọng của Thẩm Gia Thụy,
Ngôn Sơ Âm không hề bất ngờ, tài xế Lưu xuống xe mở cửa sau giúp cô,
Thẩm Gia Thụy ngồi trong xe giơ tay ra, Ngôn Sơ Âm mím môi, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Trợ lý Tề thức thời bò lên trên ghế phụ lái, ngoảnh đầu thấy hai bàn
tay vẫn nắm chặt nhau thì cười toe toét, trêu: “Hôm nay toàn hội trường
đều kêu gọi Thụy ca và chị Ngôn yêu nhau đi, nhưng họ đâu biết anh chị
đã hẹn hò lâu rồi!”
Ngôn Sơ Âm không ngờ Thẩm Gia Thụy lại không chịu buông tay mình ra,
cô muốn rút tay ra nhưng đối phương quá khỏe. Ngôn Sơ Âm ngẩng đầu trừng Thẩm Gia Thụy, anh nhoẻn môi cười, nhìn cô bằng gương mặt cực kỳ dịu
dàng làm cô không giận nổi, đành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phản bác trợ lý Tề: “Ai nói bọn tôi hẹn hò?”
Trợ lý Tề lẳng lặng nhìn đôi bàn tay nắm chặt, thầm nghĩ đã bắt đầu
ngược chó rồi mà còn phản bác cái gì, chả thuyết phục tẹo nào. Sau đó
nghĩ tới biểu hiện gần đây của Thụy ca, ở trước mặt chị Ngôn, anh ấy
hoàn toàn không dám cãi lời, còn hơn cả sợ vợ, đúng là “thê nô” thứ
thiệt, mình vẫn đừng nên chọc giận chị Ngôn thì hơn. Nghĩ vậy, trợ lý Tề dời mắt, vờ như đồng ý lời nói của Ngôn Sơ Âm.
Thẩm Gia Thụy vô cùng tự giác nhích lại gần Ngôn Sơ Âm, ôm vai cô, dỗ dành: “Em đang giận chuyện hội trường hôm nay à? Anh đâu biết họ sẽ làm vậy chứ, hay là chúng ta công khai yêu nhau nhé?”
“Ai yêu đương với anh?”
“Ừ ừ ừ, chúng ta không yêu đương.” Thẩm Gia Thụy dỗ dành, tỏ vẻ “Em nói gì cũng đúng”.
Ngôn Sơ Âm chưa kịp trả lời thì trợ lý Tề đã không kiềm được mà phì cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT