Edit: Sa
Bây giờ, Thẩm Gia Thụy quang minh chính đại cầm chìa khóa nhà Ngôn Sơ Âm thoải mái ra vào nhà cô. Sáng sớm hôm sau, Ngôn Sơ Âm còn chưa rời
giường, cửa phòng ngủ đã bị gõ: “Dậy chưa em?”
Ngôn Sơ Âm đã dậy từ lâu, hôm qua cô ngủ nguyên ngày, mới rạng sáng
đã tỉnh dậy, nằm trên giường cầm máy Kindle đọc sách, bây giờ lại thấy
mệt, vừa nằm xuống chưa được mấy phút đã bị Thẩm Gia Thụy gõ cửa. Ngôn
Sơ Âm không muốn dậy, ôm chăn “Ừm” một tiếng, không nhúc nhích.
Thẩm Gia Thụy biết cô đáp qua loa, tự mở cửa đi vào, nhấc một góc
chăn lên, đưa tay vén tóc Ngôn Sơ Âm ra sau tai, nhân tiện sờ gương mặt
hơi ửng đỏ của cô, vẫn hơi nóng, nói: “Dậy rửa mặt nhé? Lát nữa dì Tống
tới đấy.”
Ngôn Sơ Âm đẩy tay anh ra, trở mình, đưa lưng về phía Thẩm Gia Thụy, càu nhàu: “Còn sớm mà…”
“Chiều nay em còn đi làm, dậy sớm truyền nước, nhanh thôi, phải khỏe
thì mới đi làm được, bác sĩ Trương đang trên đường tới đây đó.” Thẩm Gia Thụy ngồi xuống giường, dỗ dành xong, anh cúi đầu, cả người ghé sát vào Ngôn Sơ Âm.
“Anh làm gì vậy?” Ngôn Sơ Âm cảm nhận được hơi thở nóng hổi, vội vã mở mắt, thấy gương mặt Thẩm Gia Thụy gần trong gang tấc.
“Đo nhiệt độ cho em.” Thẩm Gia Thụy giữ mặt Ngôn Sơ Âm bằng hai tay,
cụng trán mình vào trán cô, dừng vài giây mới thả ra, “Hơi nóng, anh đi
lấy nhiệt kế.”
Ngôn Sơ Âm hoàn toàn tỉnh ngủ, tự ngồi dậy, nhìn Thẩm Gia Thụy cầm nhiệt kế đi vào, lườm anh: “Thừa thãi.”
Thẩm Gia Thụy cười mà không nói gì, thầm nghĩ mình đã tích cực hầu
hạ, đều tự tay làm chứ không nhờ cậy ai, kiếm chút lợi lộc là hiển
nhiên.
Tuy Thẩm Gia Thụy cũng có mục đích nho nhỏ nhưng anh sắp xếp rất ổn
thỏa. Ngôn Sơ Âm truyền nước biển xong thấy hơi buồn ngủ, ngủ một giấc
tới ba giờ chiều, được Thẩm Gia Thụy gọi dậy, cô mới có cảm giác sống
lại, tinh thần phấn chấn, chuẩn bị ăn lót dạ rồi đi làm.
Nhà Ngôn Sơ Âm đã yên tĩnh trở lại, bác sĩ, cô giúp việc, trợ lý và
tài xế đều đã về hết. Ban đầu Ngôn Sơ Âm còn không để ý, ăn cháo xong,
lúc định về phòng thay quần áo thì Thẩm Gia Thụy đứng dậy khỏi bàn ăn,
căn dặn: “Chờ anh vài phút, anh về thay quần áo với lấy chìa khóa xe rồi đưa em đi.”
“Ơ này…” Ngôn Sơ Âm chưa kịp ngăn cản, Thẩm Gia Thụy đã đi ra cửa, cô bèn không nói nữa.
Ngôn Sơ Âm thay quần áo xong đi ra ngoài, Thẩm Gia Thụy đứng gần cửa
đánh giá cô, nhíu mày: “Sao lại mặc thế, không có áo lạnh hả?”
Ngôn Sơ Âm lắc đầu, hôm nay không lạnh đến mức đó, xuống lầu là lên
xe ngay, ở cơ quan lại có điều hòa, không đáng để cô quấn mình như cái
bánh chưng.
Thẩm Gia Thụy không làm gì được cô, cũng may là anh chuẩn bị trước,
tiến lên vài bước, đeo cái khăn choàng kiểu nam lên cổ Ngôn Sơ Âm, quấn
mấy vòng, đến khi che kín nửa khuôn mặt của Ngôn Sơ Âm mới hài lòng:
“Được rồi, đi thôi.”
“Đâu lạnh lắm đâu, sao lại quấn tôi thành cái bánh chưng thế này.”
Ngôn Sơ Âm dở khóc dở cười, kéo cái khăn xuống nhưng không tháo ra, chỉ
là chê kỹ thuật quấn khăn choàng cổ của Thẩm Gia Thụy thôi, chả đẹp tí
nào, sau đó nghiêm nghị nói: “Hôm nay tôi tự lái xe, truyền nước hai
ngày nay rồi, bây giờ khỏe lắm.”
“Nhìn cảnh em ngủ suốt hai ngày nay, anh chỉ lo em ngủ gục lúc lái
xe.” Thẩm Gia Thụy lắc đầu, vừa ôm vai cô vừa nói: “Cứ để anh đưa em đi, em mệt thì ở trên xe còn ngủ được, ngoan nào.”
Có thể là do phụ nữ bị bệnh sẽ dễ mềm lòng và không có nguyên tắc,
Ngôn Sơ Âm bị anh dỗ dành đi vài bước, ra tới cửa mới nghĩ lại: “Hay
khỏi đi, hai ngày nay tôi làm phiền anh nhiều quá, anh cứ làm việc của
mình đi, cùng lắm là nhờ tài xế Lưu chở tôi?”
“Tài xế Lưu về nhà rồi, bây giờ gọi anh ấy tới đây, em không sợ trễ
hả? Hơn nữa gần đây anh cũng không bận gì, chuyện quan trọng nhất hiện
tại là bệnh của em.”
Ngôn Sơ Âm nghĩ trong bụng hai hôm trước gặp tổng giám đốc Thiệu, anh ta còn tố khổ với cô kia kìa, anh ta nói đã từ chối rất nhiều lời mời
tham dự sự kiện của Thẩm Gia Thụy, mà những người mời toàn là nhà đầu
tư, đến mức bây giờ anh ta không dám mở điện thoại luôn. Nếu Thẩm Gia
Thụy thực sự rảnh rỗi thì có thể đồng ý tham gia vài hoạt động để cứu
vớt người quản lý, coi như tích đức.
Tuy nhiên, dù biết rõ lời ngon tiếng ngọt không đáng tin nhưng phụ nữ vẫn thích nghe, Ngôn Sơ Âm không ngoại lệ, trong lòng ít nhiều cũng xúc động, trên hết là Thẩm Gia Thụy không chỉ nói suông, hai ngày ngã bệnh, cô thấy hết những hành động của Thẩm Gia Thụy, nếu không cô sẽ không để yên cho anh được voi đòi tiên, ở nhà cô mà tự nhiên như nhà mình.
Thẩm Gia Thụy làm rất thuận tay, cúi đầu nhìn tủ giày, sau đó lấy đôi giày đế bằng ra: “Mang đôi này cho dễ đi nhé?”
Ngoài miệng là hỏi ý kiến Ngôn Sơ Âm nhưng anh đã đưa giày đến chân cô, hơi có ý không cho phép phản đối.
Ngôn Sơ Âm ngoan ngoãn thay giày. Xuống đến hầm giữ xe, nhìn chiếc xe thể thao bắt mắt ở phía xa của Thẩm Gia Thụy, Ngôn Sơ Âm đi chậm lại,
hỏi: “Đi chiếc kia hả?”
Động tác chọn chìa khóa của Thẩm Gia Thụy khựng lại, quay đầu nhìn Ngôn Sơ Âm: “Ừ, em không thích?”
Ngôn Sơ Âm lắc đầu, lấy chìa khóa xe ra khỏi túi xách, đưa cho Thẩm
Gia Thụy: “Đi xe tôi, xe anh phô trương quá, tôi sợ đồng nghiệp dị
nghị.”
Thẩm Gia Thụy ngoan ngoãn nhận chìa khóa, nhưng lên xe rồi mà lòng
vẫn cứ bứt rứt, không biết cảm giác của anh có sai không, đây không phải là lần đầu tiên cô nhíu mày khi nhìn chiếc xe này. Hay là… đổi sang
chiếc xe nào phổ thông một chút nhie?
Ngôn Sơ Âm không muốn cứ bám riết lấy chuyện cỏn con này. Lúc trước
cô rơi vào thế bị động, mâu thuẫn giữa việc tiếp nhận hay tránh xa Thẩm
Gia Thụy, nói thẳng ra là khi đó cô rất mông lung, có lẽ cô và Thẩm Gia
Thụy sẽ quay lại với nhau và sau đó họ sẽ lại mỗi người mỗi ngả, vì vậy
quan hệ của Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ hệt như cây kim trong lòng cô,
không cử động nhưng thỉnh thoảng sẽ đâm mấy nhát khiến người ta mệt mỏi.
Tất nhiên, bây giờ Ngôn Sơ Âm đã đưa ra quyết định, tuy Mộc Phỉ vẫn
là vấn đề không thể phớt lờ nhưng suy nghĩ của Ngôn Sơ Âm đã thay đổi.
Không thể thay đổi những chuyện đã qua thì cô sẽ cố gắng rộng lượng và
quên đi, đối xử với Mộc Phỉ như bình thường, xem cô ấy chỉ là một trong
những người yêu cũ của Thẩm Gia Thụy.
Nói một cách công bằng, cô cũng có người yêu cũ, vậy tại sao Thẩm Gia Thụy lại không được có? “Lương duyên” bị đứt đoạn thì không cũng không
thể coi là vợ cả, dẫu không đứt… thì đó cũng là chuyện sau này.
Nghĩ kỹ lại, trong cuộc sống, có quyết định nào là không mạo hiểm?
Cho dù không có Mộc Phỉ thì cũng không có nghĩa là cô và Thẩm Gia Thụy
sẽ suôn sẻ ở bên nhau cả đời, không thể vì sợ cái kết không tốt đẹp mà
bỏ qua cơ hội cố gắng.
Suy nghĩ thông suốt, Ngôn Sơ Âm cũng thấy bình thản hơn, cho nên ngầm chấp nhận sự chăm sóc suốt một tuần của Thẩm Gia Thụy.
Có câu “bệnh đến như núi đổ, bệnh đi kéo tơ”, Ngôn Sơ Âm cứ sốt rồi
lại hạ, hạ rồi lại sốt, sốt sốt hạ hạ như vậy suốt bốn năm ngày mới khỏi hẳn. Tuần này, Ngôn Sơ Âm ghi hình đủ các chương trình, cũng tham gia
đầy đủ các buổi tập dượt tết Nguyên tiêu, lúc cô khỏi bệnh cũng là
nghênh đón buổi tiệc Nguyên tiêu.
Buổi lễ hôm nay, Ngôn Sơ Âm không biểu diễn tiết mục nào, cô chỉ đảm
nhiệm vai trò dẫn chương trình, nhưng chương trình kéo dài bốn năm
tiếng, trạng thái không tốt sẽ rất khó chống cự nổi, cũng may bây giờ cô đã khỏe hẳn, khôi phục hoàn toàn trạng thái làm việc.
Chương trình vẫn chưa bắt đầu, Ngôn Sơ Âm trang điểm xong, ngồi trong phòng hóa trang học kịch bản, Triệu Tử Phi nhảy vào như khỉ, giật lấy
tờ kịch bản khỏi tay Ngôn Sơ Âm, vẻ mặt hóng hớt lộ liễu: “Hôm qua chưa
kịp hỏi cậu, nhắn tin cũng không thèm trả lời, khinh người quá đáng.”
Tống Viễn Hàng và anh Kim đã về, vị trí MC không tới lượt Triệu Tử
Phi nữa, Triệu Tử Phi được sắp xếp tiết mục khác, là một màn hát và một
tiểu phẩm, vì vậy anh ta cũng tham gia không sót buổi tập dượt nào.
Lúc tập dượt, Ngôn Sơ Âm còn bị bệnh, Thẩm Gia Thụy cũng ở đây, vì
vậy không lãng phí thời gian, hai người hẹn nhau ở hầm giữ xe, cùng nhau tan làm.
Ngôn Sơ Âm không lay chuyển được Thẩm Gia Thụy, sợ anh thực sự gọi
điện thoại cho lãnh đạo xin nghỉ giúp cô nên bèn làm theo ý anh. Họ rất
cẩn thận, thường là Thẩm Gia Thụy tập dượt xong trước Ngôn Sơ Âm, vì vậy anh ở trên xe chờ cô, các nhân viên trong đài cũng thường đi về trước
nên không gặp được hai người ở cùng nhau, hơn nữa Thẩm Gia Thụy đã đổi
xe, quả thực ít ai phát hiện hai người đi cùng nhau.
Tất nhiên cũng có người phát hiện nhưng ai nấy đều tinh ý, biết hai
người muốn giữ bí mật nên chẳng ai nói ra, mãi cho đến hôm qua, lúc Ngôn Sơ Âm lên xe thì đụng phải Triệu Tử Phi.
Triệu Tử Phi không sợ phiền, anh ta luôn theo dõi gian tình của cô
bạn thân và Thẩm Gia Thụy, bắt gặp thế này tất nhiên sẽ không làm như
không biết mà lập tức cợt nhả chào hỏi.
Có điều Triệu Tử Phi cũng biết hai người muốn giữ bí mật nên còn chưa kịp hóng hớt thì đã thả cho họ đi trước, dù sao cũng đã “bắt được tang
chứng vật chứng”, hòa thượng bỏ chạy thì vẫn còn miếu ở đó, vì vậy, vừa
tới cơ quan, Triệu Tử Phi liền bắt tay “thẩm vấn”.
“Còn giả ngu với tớ cơ đấy?” Triệu Tử Phi lườm, biết nhiều người
nhiều miệng, kề sát tai Ngôn Sơ Âm, hỏi nhỏ: “Cậu và thầy Thẩm… quay lại với nhau rồi à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT