Edit: Sa Ngôn Sơ Âm hoàn toàn biến mất trong bốn ngày, đừng nói là truyền thông, ngay cả Thẩm Gia Thụy gọi cho cô thì mười cuộc đã có tới chín cuộc không kết nối được, cuộc duy nhất kết nối được lại chẳng thấy người cần nói chuyện đâu cả, chẳng biết là do cô bận hay vì tín hiệu kém. Thẩm Gia Thụy rất ngột ngạt, theo như lời quản lý của anh nói là đợt này anh quá rảnh, không có chuyện gì làm.

Thiệu Uyên Minh tự nhận mình là người quản lý có lương tâm chứ không phải là loại ông chủ lòng dạ hiểm ác bóc lột nghệ sĩ, lịch trình năm ngoái của Thẩm Gia Thụy có rất nhiều hoạt động được ký kết hơn nửa năm trước đó nên khó mà hủy bỏ, còn năm nay, những hoạt động và sự kiện không quan trọng đều từ chối hết, nghệ sĩ nhà mình chỉ cần chịu trách nhiệm thể hiện tốt ở tour diễn thế giới là được.

Bây giờ mới là đầu tháng Giêng, buổi diễn đầu tiên trong năm được sắp xếp vào cuối tháng, mà hoạt động duy nhất trong thời gian tới của Thẩm Gia Thụy là tham gia buổi lễ Tết Nguyên tiêu của đài Bắc Kinh, hai ngày trước khi tổ chức mới cần tổng duyệt một lần, vậy nên ai đó mới rảnh rỗi sinh nông nổi.

Có điều dù rảnh đến phát điên nhưng Thẩm Gia Thụy vẫn không dám oanh tạc điện thoại của Ngôn Sơ Âm, tuy thái độ hiện nay của Ngôn Sơ Âm đối với anh đã tốt hơn nhiều nhưng không có nghĩa là anh được voi đòi tiên, chuyện nhỏ thì không sao, Thẩm Gia Thụy biết nếu hành động của anh làm ảnh hưởng tới công việc của cô thì chắc chắn sẽ phiền phức to. Cô gái đó nói trở mặt là trở mặt ngay.

Thẩm Gia Thụy chỉ còn nước chôn vùi bất mãn trong lòng, tiếp tục duy trì liên lạc khi có khi không cùng Ngôn Sơ Âm.

Kể ra, so với cư dân mạng sốt ruột chờ người trong cuộc lộ diện, Thẩm Gia Thụy bình tĩnh hơn nhiều.

Phần lớn cư dân mạng đã bắt đầu tin tưởng bài báo hôm trước, paparazzi khiến người ta ghét là vì họ không từ thủ đoạn, thậm chí còn gây ảnh hưởng tới cuộc sống riêng tư của nghệ sĩ để lấy tin, họ không viết báo thì thôi, nhưng nếu một khi đã quyết định viết báo thì hiếm khi tin tức là giả. Do đó, căn cứ vào sự tin tưởng dành cho truyền thông, hơn nữa dựa vào thực tế, quần chúng ăn dưa hoàn toàn tin rằng Thẩm Gia Thụy và Ngôn Sơ Âm đang “hẹn hò”, tuy ngạc nhiên về tốc độ tên lửa của họ nhưng không thể phủ nhận mọi người rất thích hóng hớt tin này, Vua Giấm đã thành công theo đuổi nữ thần, thật đáng khen, khắp chốn mừng vui, có thể chuẩn bị tiền mua CD mới rồi!

Nhưng hai ba ngày trôi qua kể từ hôm có tin tức, đôi nam nữ trong câu chuyện tình yêu vẫn im lặng, không hề có ý định đáp lại tin đồn, cư dân mạng nhận ra có điều không đúng: Đừng nói là Ngôn Sơ Âm, đến Thẩm Gia Thụy theo đuổi nữ thần theo phong cách rùm beng, ngay cả ghen cũng công khai hết rồi thì liệu nếu thực sự ôm được mỹ nhân, anh có im lặng nổi không? Tất nhiên là không rồi, với cái tính ghen tuông đó, sao anh bỏ qua cơ hội tuyên bố chủ quyền tốt như thế này được!

Hiện tại Thẩm Gia Thụy còn không đánh nổi cái rắm, chắc chắn là do vẫn chưa thành công, không thể tuyên bố chủ quyền, nhưng lại không cam lòng giải thích rõ ràng vì khó khăn lắm mọi người mới hiểu nhầm, đây là chuyện tốt để thúc đẩy cơ hội tái hợp, Thẩm Gia Thụy dại gì lại vội vàng giải thích, chẳng thà cứ giữ im lặng để mọi người tiếp tục hiểu nhầm còn hơn.

Quan điểm này được đông đảo quần chúng ăn dưa tán thành, mọi người nhất trí cho rằng Thẩm Gia Thụy quá nham hiểm, không thể để anh tiếp tục đắc ý được, nếu tin hẹn hò là giả, vậy thì bà con mau giải tán thôi.

Trước khi quần chúng ăn dưa tan cuộc, một cư dân mạng đã tổng kết kinh nghiệm sau lần hóng hớt này: “Sau này đừng tin báo chí nữa, truyền thông sao bằng Vua Giấm? Nếu ngày nào đó Vua Giấm thành công, chắc chắn anh ấy sẽ không dằn lòng nổi mà tự mình chiêu cáo thiên hạ, truyền thông hay gì đó toàn là lũ vô dụng thôi.”

Được cư dân mạng tin tưởng, trong lòng Thẩm Gia Thụy lại đắng ngắt vì cuối cùng anh đã hiểu hôm đó mình đã ký hiệp ước bất bình đẳng, ngoài miệng thì cô nói là dì Tống nhưng thực chất là đang ngăn cái miệng của anh?

Sao cô biết hiện tại cư dân mạng không thèm tin truyền thông mà chỉ tin anh?

Lòng Thẩm Gia Thụy rối như tơ vò.

Thật ra Ngôn Sơ Âm không biết sự việc đã phát triển thành như thế, cô nói vậy với Thẩm Gia Thụy là vì cô biết gia cảnh nhà anh, nếu không được sự cho phép của anh, dù truyền thông phát hiện ra cái gì thì họ cũng sẽ không tùy tiện đưa tin. Nói cách khác, khi truyền thông thu thập được tin tức, họ sẽ thả ra dần dần để thăm dò thái độ của Thẩm Gia Thụy rồi mới dám tung tin chính. Vì thế, quyền điều hướng dư luận nằm trong tay Thẩm Gia Thụy, mà Ngôn Sơ Âm nói thế là đã chặn đứng con đường này của anh. Có điều Thẩm Gia Thụy không làm gì nhưng vẫn nhận được hiệu quả tốt, hiện tại trên mạng đều nhận định chỉ theo sát anh, sau này đỡ tốn sức biết bao!

Ngôn Sơ Âm không biết Thẩm Gia Thụy có ngột ngạt hay không, khi lướt Weibo nhân lúc chờ máy bay, đọc bình luận, trong lòng thấy hơi hả hê.

“Rốt cuộc cũng được về rồi, mấy ngày nay mệt chết mất.” Đạo diễn Tân xoay cổ tay, hiếm khi than thở.

Biên kịch nghe vậy, cười nói: “Đạo diễn Tân à, chúng ta vẫn sướng chán, mấy người tuyến đầu như Âm Âm và cameraman mới mệt kìa!”

Cameraman gật đầu: “Đúng đó, mấy ngày qua bò lên bò xuống, có cảm giác như cơ thể không phải của mình nữa rồi, về nhà phải nghỉ xả hơi mấy ngày mới được.”

Mọi người xúm vào trò chuyện, Ngôn Sơ Âm cất điện thoại, gia nhập đội ngũ tán dóc: “Hiaz, quay chương trình này, số lần em leo núi còn nhiều hơn cả đời cộng lại nữa.”

Cameraman cười: “Âm Âm về là làm việc liền đúng không?”

“Vâng.” Ngôn Sơ Âm vừa nghĩ tới đã thấy đau đầu, cô phải quay hai chương trình, tập dượt cho buổi lễ Tết Nguyên tiêu, tối nay còn có bữa tiệc, không biết Thẩm Gia Thụy đã chuẩn bị quà giúp cô chưa.

Ngôn Sơ Âm đang đắn đo không biết có nên gọi điện hỏi Thẩm Gia Thụy không thì nghe đạo diễn Tân gọi: “Tiểu Ngôn, hôm qua về đã uống trà gừng chưa? Chị thấy hôm qua em bị lạnh cóng luôn đó.”

Hôm qua đang quay thì trời mưa, may là cũng quay gần xong rồi nên họ không phải làm việc trong mưa, tuy nhiên lúc xuống núi thì cả đám đều phải hứng mưa. Bây giờ nghe đạo diễn Tân hỏi, Ngôn Sơ Âm chợt có cảm giác trán mình hơi nóng nhưng vẫn cười gật đầu: “Uống rồi ạ, chắc không sao đâu.”

Đạo diễn Tân cười nói: “Vậy thì tốt, em…”

Còn chưa dứt lời, đằng trước đã bắt đầu soát vé lên máy bay, ekip vội vã lấy hành lý, chuẩn bị xếp hàng.

Hơn hai giờ bay, Ngôn Sơ Âm ngủ suốt, sau đó mơ màng đi theo ekip xuống máy bay, lấy hành lý, lúc nhận được điện thoại của trợ lý Tề, cô mới hoàn toàn tỉnh táo, chào tạm biệt đồng nghiệp: “Đạo diễn Tân, em có bạn tới đón, em về trước nhé.”

“Chúc mừng năm mới chị Ngôn.” Thấy Ngôn Sơ Âm từ xa, trợ lý Tề đi nhanh tới kéo hành lý cho cô, cười nói: “Tài xế Lưu đang đỗ xe ở bên ngoài, chúng ta ra thẳng xe luôn.”

“Làm phiền các cậu quá.” Ngôn Sơ Âm cười, “Các cậu đi làm lại sớm thế?”

“Chị Ngôn đừng nhắc nữa, hiếm khi em có kỳ nghỉ dài như tết năm nay, nếu còn không đi làm lại, bố mẹ em lại tưởng em bị đuổi việc.” Trợ lý Tề đùa, “Mà thật ra cũng không sớm lắm, hai hôm nữa là Thụy ca tập dượt rồi.”

“Cũng phải.” Ngôn Sơ Âm cười, gương mặt không giấu nổi sự mệt mỏi.

Trợ lý Tề nhìn sắc mặt cô, cũng hiểu cho cô, cười nói: “Chị Ngôn mệt ạ? Lên xe là có thể nghỉ ngơi.”

Ngôn Sơ Âm không mệt lắm mà chỉ hơi đau đầu, giống như chưa ngủ đủ giấc, vì vậy vừa lên xe liền ôm gối ôm ngủ suốt chặng đường về nhà.

Tài xế Lưu dừng xe bên ngoài, chắc là sắp đi đâu đó, trợ lý Tề ra sau xe lấy hành lý của Ngôn Sơ Âm rồi nói với tài xế Lưu: “Anh chờ một chút nhé, em đưa chị Ngôn lên nhà.”

Ngôn Sơ Âm phản xạ chậm nửa nhịp mới nhận lấy hành lý từ tay trợ lý Tề, “Tự tôi lên được, các cậu mau đi đi.”

Trợ lý Tề không khiên cưỡng, kéo hành lý Ngôn Sơ Âm tới thang máy rồi rời đi.

Ngôn Sơ Âm tưởng Thẩm Gia Thụy đi ra ngoài, chắc là trợ lý Tề và tài xế Lưu đi tới chỗ Thẩm Gia Thụy, nào ngờ thang máy vừa mở ra đã nhìn thấy anh đứng trước cửa nhìn cô.

Ngôn Sơ Âm sửng sốt: “Anh ở nhà?”

“Không thì sao?” Thẩm Gia Thụy vươn tay kéo vali của cô, vô tình đụng vào tay cô, cô lập tức buông tay ra như bị điện giật, đi ra thang máy.

Thẩm Gia Thụy đi theo, “Tiểu Tề nói trông em mệt lắm, có cần anh nói với Thiệu ca là tối nay em không đi được không?”

“Không cần.” Ngôn Sơ Âm mở cửa vào nhà, “Tôi đã đồng ý với tổng giám đốc Thiệu rồi.”

“Hồi nào?” Thẩm Gia Thụy kéo hành lý vào nhà rồi đổi giày.

“Hồi sáng anh ấy có gọi cho tôi.” Ngôn Sơ Âm không ngăn Thẩm Gia Thụy, đổi giày xong liền kéo vali đi vào phòng ngủ, không ngoảnh đầu lại mà hỏi: “Chuẩn bị quà giúp tôi chưa?”

“Rồi, để ở trên xe anh, hôm nay đi xe anh nhé?”

Ngôn Sơ Âm biết tình trạng của mình, không chỉ bị cảm cúm mà còn sốt nhẹ. Nhà cô có cả thuốc cảm lẫn thuốc hạ sốt, đều do bố mẹ cô chuẩn bị, nhưng thuốc hạ sốt gây buồn ngủ, vốn dĩ cô đã mơ mơ màng màng rồi, nếu uống thuốc chỉ e ngủ mê man mất, vì vậy đành phải chờ tối về rồi uống sau.

Ngôn Sơ Âm không từ chối đề nghị của Thẩm Gia Thụy: “Chờ tôi nửa tiếng, tôi đi thay quần áo.”

Thẩm Gia Thụy nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, trả lời trái lương tâm: “Không vội.”

Vì Thẩm Gia Thụy nói không vội nên Ngôn Sơ Âm thong thả tắm rửa rồi trang điểm, lúc xong xuôi, trời đã tối đen.

Trên thực tế, Ngôn Sơ Âm về nhà là đã năm sáu giờ chiều, mà tiệc sinh nhật của Thiệu Uyên Minh được tổ chức cùng khách sạn với sinh nhật của Giang Vân Hạo, bữa tiệc tương đối long trọng nên cô không thể ăn mặc xuề xòa. Ngôn Sơ Âm cảm thấy mình chuẩn bị rất nhanh, thay quần áo, trang điểm, chọn vòng tay, hầu như không lãng phí một phút nào.

Hôm nay Ngôn Sơ Âm ăn mặc theo phong cách mạnh mẽ, cô không đeo nhiều trang sức mà chỉ chọn một sợi dây chuyền kim cương, dưới ánh đèn kim cương phát sáng óng ánh, rất hợp với chiếc váy mà cô đang mặc. Có điều trời quá lạnh, Ngôn Sơ Âm không những mặc thêm áo khoác mà còn choàng khăn quàng, bao kín người nên không nhìn thấy sợi dây chuyền.

Thẩm Gia Thụy đã thay trang phục từ bao giờ, anh mặc âu phục ngồi ở phòng khách nhà cô, thấy cô đi ra liền đứng dậy: “Đi được chưa?”

Ngôn Sơ Âm lười tìm hiểu rốt cuộc Thẩm Gia Thụy có đưa chìa khóa nhà cô cho dì Tống hay không, gật đầu: “Đi thôi.”

Tài xế Lưu và trợ lý Tề đưa Ngôn Sơ Âm về rồi đi ngay, vậy nên đương nhiên Thẩm Gia Thụy tự lái xe, Ngôn Sơ Âm đi theo anh xuống lầu, nhìn thấy chiếc xe thể thao nổi bần bật giữa hầm giữ xe, cô hơi khựng lại.

Thẩm Gia Thụy nhìn qua: “Sao thế?”

“Không có gì.” Ngôn Sơ Âm lắc đầu, có lẽ vì mệt nên không muốn nói chuyện, cô không muốn nói với Thẩm Gia Thụy về việc này. Sao cô có thể nói nhìn chiếc xe này, cô lập tức nhớ đến cảnh anh và Mộc Phỉ lưu luyến nhau ở hầm giữ xe nọ?

Ngôn Sơ Âm biết bây giờ mà còn so đo mấy chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì, Thẩm Gia Thụy có Mộc Phỉ, cô cũng có người yêu cũ, chia tay nhiều năm, cô không thủ thân như ngọc vì Thẩm Gia Thụy thì có tư cách gì yêu cầu anh không thể có cô gái khác ngoài cô?

Nhưng tại sao cứ phải là Mộc Phỉ? Ai cũng đều tốt hơn cô ấy…

Ngôn Sơ Âm tựa vào cửa sổ xe, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Thẩm Gia Thụy tưởng cô mệt nên không lên tiếng quấy rầy cô mà lẳng lặng tăng nhiệt độ điều hòa lên hai độ, người ngủ dễ bị lạnh.

Hai người tới sảnh tổ chức tiệc sinh nhật của Thiệu Uyên Minh.

Sảnh tiệc đèn đóm sáng bừng, quần là áo lượt, khách mời đã đến đông đủ. Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy đến muộn thu hút rất nhiều sự chú ý, Thiệu Uyên Minh đang tán gẫu với khách mời thì trông thấy Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy ở phía xa xa.

“Âm Âm, A Thụy, các em tới rồi.” Thiệu Uyên Minh cười chào hỏi, kín đáo nhìn qua xương quai xanh của Ngôn Sơ Âm rồi dời mắt đi như không có gì, trêu chọc: “Mới không gặp dịp tết này thôi mà Âm Âm nhà ta lại xinh hơn rồi.”

“Thiệu ca đừng trêu em mà.” Ngôn Sơ Âm cười nói: “Em mới vừa từ tỉnh J về, cũng may hôm nay máy bay cất cánh đúng giờ nên mới không bỏ lỡ sinh nhật của Thiệu ca.”

“Công việc mà, đâu còn cách nào khác chứ, cho dù em không tới dự, anh cũng nhận được tấm lòng của Âm Âm.” Thiệu Uyên Minh vô cùng thông cảm, hoàn toàn khác với người đã nhiệt tình gọi điện cho Ngôn Sơ Âm hồi sáng và tỏ ra nếu Ngôn Sơ Âm không tham dự sinh nhật anh ta thì chứng tỏ cô xem thường anh ta.

Ngôn Sơ Âm không vạch trần Thiệu Uyên Minh, anh ta đâu thiếu lời chúc mừng sinh nhật, suy cho cùng cũng chỉ giúp đỡ người khác thôi.

Ngôn Sơ Âm làm như không có gì, tặng quà: “Chúc mừng sinh nhật Thiệu ca.”

“Cảm ơn em.” Thiệu Uyên Minh nhận quà, cười tươi rói: “Hôm nay khách khứa đông quá, anh không tán gẫu lâu với em được. A Thụy, cậu giúp anh chăm sóc Âm Âm nhé, ở đây em ấy không quen nhiều người, cậu ngồi với em ấy đi.”

Nói đến câu cuối, Thiệu Uyên Minh nháy mắt với Thẩm Gia Thụy một cách quang minh chính đại, sau đó nhìn hai người đi vào rồi quay sang chào hỏi khách khứa. Thiệu Uyên Minh thầm cảm thán trong lòng, có lẽ anh ta là người quản lý có tâm nhất hệ mặt trời, nghệ sĩ của người ta mà muốn yêu đương, công ty quản lý phá còn không kịp, đến phiên anh ta lại không ngừng hỗ trợ.

Còn nữa, tại sao A Thụy lại muốn anh ta phải từ chối mọi hoạt động? Là vì muốn có thời gian để tán gái yêu đương chứ gì! Nếu vậy mà còn không cưa đổ gái nổi nữa, chắc Thiệu Uyên Minh tức hộc máu chết mất.

Nhưng bây giờ coi bộ tiến triển rất thần tốc, theo anh ta nhớ, hôm nay Âm Âm đeo sợi dây chuyền mà năm ngoái tham gia sự kiện ở nước ngoài, A Thụy đã đi mua nó dù chỉ rảnh khoảng hai tiếng. Lúc đó chính anh ta đi cùng A Thụy, hơn nữa chỉ có hai tên đàn ông lại đi mua trang sức ở đất nước được xưng là “hủ quốc”, tới bây giờ Thiệu Uyên Minh vẫn không muốn nhớ lại ánh mắt ẩn ý của nhân viên bán hàng.

Cũng may sự hy sinh của anh ta không uổng phí, Âm Âm đã chịu mang dây chuyền do A Thụy tặng, thời điểm chấp nhận lời yêu còn xa ư?

Quả nhiên trên mạng nói không sai, dịp tết vừa rồi hai người họ tiến triển quả thực thần tốc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

***

Thiệu Uyên Minh nói ở đây Ngôn Sơ Âm không quen nhiều người là nói dối không chớp mắt, ít nhất toàn bộ thành viên của Burning đều khá thân với Ngôn Sơ Âm, hơn nữa ở đâu có Kỷ Thư Tề, ở đó không sợ chán. Cho nên dù không có Thẩm Gia Thụy ngồi cùng, Ngôn Sơ Âm cũng không thấy cô đơn, ngược lại Thẩm Gia Thụy quá được chào đón, thường xuyên có người tới chào hỏi anh, cuối cùng bị các tiền bối trong làng nhạc tha đi mất.

Trừ Thẩm Gia Thụy mặt dày đón Tết ở nhà Ngôn Sơ Âm, cô và Burning đã lâu không gặp, hiếm khi được gặp nhau nên chuyện trò rôm rả, Kỷ Thư Tề vẫn nhiều chuyện như ngày nào, tiết lộ cho Ngôn Sơ Âm một tin tức.

“Âm Âm, cô có biết gần đây anh Vân Hạo đang bận gì không?”

Ngôn Sơ Âm biết gần đây Giang Vân Hạo thường xuyên qua lại với đài Thượng Hải, xâu chuỗi với lời đề nghị của Thiệu Uyên Minh vào hôm hòa nhạc của Thẩm Gia Thụy, cô cũng đoán được phần nào.

Nhưng Ngôn Sơ Âm vẫn hỏi: “Anh ấy bận gì?”

“Hai việc.” Kỷ Thư Tề làm dấu tay ra hiệu cho Ngôn Sơ Âm ghé sát lại. Tuy ở đây toàn người trong ngành nhưng có rất ít nghệ sĩ, phần lớn là đạo diễn và người trong giới âm nhạc, cũng có không ít quản lý cấp cao của các công ty giải trí và nhà đầu tư nổi tiếng. Phóng viên không vào được, nhưng để an toàn, Kỷ Thư Tề vẫn hạ thấp giọng, nói bằng giọng chỉ hai người nghe: “Có thể vài tháng nữa, người bạn nằm viện của anh Vân Hạo sẽ xuất viện.”

“Thật không?” Ngôn Sơ Âm ngạc nhiên. Nếu được xuất viện, có nghĩa cô ấy đã tỉnh lại, sống đời thực vật lâu như vậy mà vẫn có thể tỉnh lại, quả là hiếm thấy, hơn nữa tính cách của cô ấy khá bi quan, hiện tại lại không có hành động gì, thậm chí ngay cả việc Giang Vân Hạo không ở Bắc Kinh cùng cô ấy mà cũng không có ý kiến gì, thực sự rất lạ. Không phải Ngôn Sơ Âm mong Giang Vân Hạo gặp chuyện xui xẻo mà là lúc trước cô gái kia có thể náo loạn thành ra như vậy thì việc im lặng như bây giờ không phải là phong cách của cô ấy.

“Thật, người bạn đó bị mất trí nhớ, sinh hoạt hơi bất tiện, Thiệu ca đang liên hệ với bố mẹ cô ấy để tìm cách đưa cô ấy ra nước ngoài.” Vẻ mặt Kỷ Thư Tề rất vui vẻ. Nói ra hơi ác nhưng khi sắp được trút bỏ gánh nặng, thời gian này anh Vân Hạo càng ngày càng thích cười, Kỷ Thư Tề cũng mừng thay cho anh ấy, chờ người đó ra nước ngoài cùng gia đình thì sẽ không còn liên quan gì tới anh Vân Hạo nữa.

“Liệu có đơn giản vậy không?” Ngôn Sơ Âm không được lạc quan như vậy, cô từng nghe Thẩm Gia Thụy kể bố mẹ của cô gái đó đã bỏ mặc con gái mình để ra nước ngoài định cư, suốt bao năm qua chưa từng liên lạc, nếu bây giờ họ quay lại, chắc chắn không phải là vì con gái.

Kỷ Thư Tề khoát tay, nói rất ra dáng đại gia: “Chẳng qua là vòi tiền mà thôi, chuyện nhỏ.”

Ngôn Sơ Âm lẳng lặng gật đầu, cô quên mất mấy người này ai cũng giàu sụ, có lòng xót tiền giùm họ thì chẳng thà xót cho bản thân còn hơn, so với họ, cô còn chẳng bằng lao công giá rẻ nữa là!

Đây là tin tốt, Ngôn Sơ Âm quay đầu nhìn Giang Vân Hạo, cười nói: “Chúc mừng anh.”

Giang Vân Hạo cũng đoán được em út thì thầm to nhỏ điều gì với cô, nghe vậy thì nhoẻn môi cười, nụ cười trên gương mặt anh tựa như đã được thoát khỏi gông xiềng.

Kỷ Thư Tề trách Ngôn Sơ Âm: “Âm Âm, cô chúc mừng sớm quá đó, tôi còn chưa nói chuyện thứ hai mà!”

“Chuyện thứ hai là gì?”

“Chuyện thứ hai chính là anh Vân Hạo sắp yêu rồi.”

“Gì cơ?” Ngôn Sơ Âm ngạc nhiên.

Tống Thừa Vũ không nghe nổi nữa, giải thích với Ngôn Sơ Âm: “Show hẹn hò ấy mà, tên là “Khi tình yêu đến”, chắc cô từng nghe qua rồi, của đài Thượng Hải.”

Ngôn Sơ Âm dở khóc dở cười, Kỷ Thư Tề nói vậy làm cô tưởng Giang Vân Hạo yêu thật, trong bụng còn nghĩ bề ngoài Giang Vân Hạo điềm đạm thế mà bên trong lại nóng bỏng như lửa, anh ấy rời khỏi Bắc Kinh chưa tới nửa tháng mà đã yêu đương rồi, lẽ nào là tình yêu sét đánh? Nghe Tống Thừa Vũ giải thích xong, Ngôn Sơ Âm mới gật đầu, như vậy là đúng với suy đoán của cô, lúc Thiệu Uyên Minh đề nghị cô và Thẩm Gia Thụy tham gia, tuy cô đánh giá cao chương trình nhưng để tránh phiền phức, cô vẫn từ chối lời mời của Thiệu Uyên Minh. Có vẻ như Thiệu Uyên Minh không muốn để nước phù sa chảy vào ruộng ngoài, Thẩm Gia Thụy và cô không tham gia nên mới bảo Giang Vân Hạo tham gia?

“Vân Hạo sắp tham gia show đó à?”

“Ừm.” Giang Vân Hạo tự trả lời câu hỏi này, “Chắc là tháng sau sẽ bắt đầu ghi hình.”

“Idea của show rất hay, hơn nữa là đài lớn, chắc chắn sẽ hot.” Ngôn Sơ Âm nói, “Thiệu ca biết chọn ghê, anh rất phù hợp với show này.”

Tống Thừa Vũ tò mò hỏi: “Tại sao?”

“Đẹp trai, dịu dàng, giàu có, lại ga lăng, phù hợp với tất cả yêu cầu của phái nữ đối với người yêu lý tưởng.” Ngôn Sơ Âm không tiếc lời ca ngợi, “Tổng tài bá đạo xưa rồi, bây giờ mẫu người như Vân Hạo mới là người yêu trong mơ.”

“Anh Vân Hạo là mẫu hình lý tưởng của nhiều cô gái thế cơ á?” Kỷ Thư Tề sáp tới, hỏi với vẻ xấu xa, “Có bao gồm Âm Âm không?”

Ngôn Sơ Âm nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau nhưng không tránh né vấn đề này, thấy ba anh chàng siêu đẹp trai ngồi bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt mong đợi, cô cười nói: “Tôi hả? Tôi ăn tạp, các anh đều là mẫu hình lý tưởng của tôi.”

“Ồ, thế à?” Không bẫy được người ta, lại phải nhận ánh mắt hình viên đạn của trưởng nhóm, Kỷ Thư Tề cạn lời.

“Nói gì mà rôm rả vậy?” Thẩm Gia Thụy đi tới gần, mặt anh lạnh như tiền, ai không biết chắc sẽ tưởng anh đi bắt gian.

“Đang bàn về show sắp tới của anh Vân Hạo.” Kỷ Thư Tề nhanh chóng phủi sạch quan hệ, “Âm Âm nói anh Vân Hạo là mẫu hình lý tưởng của phái nữ, tham gia show chắc chắn sẽ được yêu mến!”

“Thế à?” Thẩm Gia Thụy thoáng nhìn Ngôn Sơ Âm, không nói gì nữa.

Điều này khiến Kỷ Thư Tề đang hóng có kịch để xem phải bóp cổ tay thở dài, có thể nào hỏi thêm một câu được không? Trưởng nhóm sợ vợ quá đấy!

Kỷ Thư Tề dời đề tài: “Anh Vân Hạo ghê lắm, sắp đi hẹn hò với mỹ nữ mà tới giờ vẫn chưa tiết lộ cho bọn tôi biết người ấy là ai!”

Tống Thừa Vũ châm chọc: “Thì tại sợ cậu dòm ngó chứ sao.”

“Tớ là người không có lễ tiết thế à?” Kỷ Thư Tề phẫn nộ.

Giang Vân Hạo nói: “Anh cũng có biết đâu, ekip chương trình bảo cần giữ bí mật.”

“Toi rồi, lời lừa gạt thế mà anh cũng đồng ý, anh không biết hợp tác cùng ai, nhỡ khi đó phát hiện ra mình ghét người ta thì phải diễn làm sao?”

Giang Vân Hạo cười, không nói gì.

Kỷ Thư Tề thấy đồng đội không hỗ trợ thẩm vấn, một mình hỏi tới hỏi lui vô vị quá bèn chuyển sang chủ đề khác.

Ngôn Sơ Âm không nghĩ nhiều, trò chuyện thêm một lát, cuối cùng không chịu nổi nữa bèn ngoảnh đầu sang chỗ khác ngáp nhẹ, một lát sau, cô thấy Thẩm Gia Thụy và Thiệu Uyên Minh cùng đi về phía này.

Thiệu Uyên Minh là chủ bữa tiệc, tối nay anh ta như cánh bướm, bay từ bàn này sang bàn khác. Anh ta không chú ý tới sắc mặt của Ngôn Sơ Âm, hăng hái tán gẫu cùng cô rồi còn muốn uống với cô vài ly nhưng bị Thẩm Gia Thụy ngăn lại: “Thiệu ca, ngày mai cô ấy còn phải làm việc, em đưa cô ấy về trước đây.”

Nghe Thẩm Gia Thụy nói vậy, Thiệu Uyên Minh mới chợt nhớ ra, gật đầu lia lịa: “Âm Âm vừa về đã tới đây rồi, chưa kịp nghỉ ngơi đúng không? Vậy hai đứa về sớm đi, đằng nào ở đây cũng không làm gì.”

Ngôn Sơ Âm nhìn đồng hồ từ nãy tới giờ, cô ngại xin về sớm, nhưng nếu Thẩm Gia Thụy chủ động đề nghị và Thiệu Uyên Minh cũng thông cảm, cô không khách sáo ở lại thêm nữa, chào tạm biệt mọi người xong rồi ra về cùng Thẩm Gia Thụy.

Vừa ra khỏi sảnh tiệc ấm áp như mùa xuân, hơi lạnh lập tức ập tới, Ngôn Sơ Âm run lên, kéo chặt khăn quàng cổ, Thẩm Gia Thụy hơi khựng lại, ân cần hỏi: “Hay em đợi ở đây đi, anh lấy xe rồi rước em sau.”

Ngôn Sơ Âm lắc đầu, đứng đây chờ cũng lạnh, chả khác biệt gì, “Cùng đi đi.”

Lên xe, hơi ấm phả ra, Ngôn Sơ Âm lại thấy hơi nóng, cô nới lỏng khăn quàng cổ, ngồi trên ghế phụ lái nhắm mắt nghỉ ngơi.

Suốt quãng đường, Thẩm Gia Thụy liên tục nhìn sang bên cạnh, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng, anh chưa bao giờ thấy cô ngủ nhiều như vậy, lúc đi cũng ngủ, bây giờ về vừa lên xe cũng ngủ, chuyến công tác này mệt lắm ư?

Thẩm Gia Thụy không giúp gì được, chỉ có thể tăng tốc để mau về nhà cho cô nghỉ ngơi.

Xe rất yên tĩnh, vì Ngôn Sơ Âm ngủ nên Thẩm Gia Thụy không mở radio, chiếc Mercedes-Benz nhanh chóng về tới hầm giữ xe của khu chung cư.

Thẩm Gia Thụy dừng xe, tắt máy, cởi dây an toàn, người bên cạnh vẫn không có dấu hiệu tỉnh ngủ, anh muốn gọi cô dậy nhưng khi nhìn thấy gương mặt say ngủ của cô, nhất thời lại không muốn gọi nữa.

Đèn ở hầm giữ xe rất mờ, Thẩm Gia Thụy ghé sát lại để nhìn rõ mặt cô hơn, anh muốn xem nó có khác so với trong trí nhớ hay không.

Song, vừa cúi đầu, ánh mắt anh rơi xuống cổ cô, ánh kim cương lấp lánh.

Thẩm Gia Thụy định kéo khăn quàng cổ của cô ra để xem có phải là sợi dây mà anh tặng không, nhưng tay vừa giơ lên, Ngôn Sơ Âm đã mở mắt, Thẩm Gia Thụy như cảm nhận được, anh nâng mắt nhìn lên.

Bốn mắt nhìn nhau.

Nửa người của Thẩm Gia Thụy áp sát Ngôn Sơ Âm, khoảng cách thân mật, hơi thở quấn quýt, Ngôn Sơ Âm trợn to mắt, cơn buồn ngủ bay sạch, vừa định đẩy người ở bên trên ra thì Thẩm Gia Thụy đã cúi đầu, chiếm hữu môi cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play