Edit: Sa
Liên hoan xong, Ngôn Sơ Âm leo lên xe Thẩm Gia Thụy như điều hiển nhiên.
Tuy nhiên, dẫu nói như điều hiển nhiên nhưng vì ban nãy hai đương sự
chỉ chào hỏi sơ qua nên khi nhóm bạn thân nhìn thấy Ngôn Sơ Â lên xe
Thẩm Gia Thụy thì cũng vô cùng ngạc nhiên, Triệu Tử Phi uống hơi nhiều
không kiểm soát được lời nói: “Họ hẹn hò rồi á? Thẩm Gia Thụy nhanh tay
ghê.”
“Chớ nói lung tung.” Lâm Vũ Tường thầm nghĩ tình hình này cho dù có
chưa hẹn hò thì cũng là sắp hẹn hò thôi nhưng vẫn cắt ngang lời Triệu Tử Phi là vì sợ có người nghe thấy rồi lợi dụng làm gì thì không hay, “Em
đi xe anh hay chờ trợ lý tới?”
“Đi xe anh cả ạ.” Triệu Tử Phi có điên mới đứng trong gió rét chờ trợ lý, không nói nhiều mà bò lên xe Lâm Vũ Tường.
Ngôn Sơ Âm tựa vào lưng ghế, trong bữa tiệc cô uống ít rượu vang, lúc đó không thấy gì nhưng vừa ra ngoài là thấy choáng váng, cho nên ngay
sau khi lên xe, cô liền dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong xe dặt dìu tiếng nhạc hệt như tiếng ru, có điều nó không làm
Ngôn Sơ Âm buồn ngủ mà khiến cô càng lúc càng tỉnh táo. Ngôn Sơ Âm quay
cửa sổ xe xuống, những cơn gió lạnh ùa vào khoang xe.
“Không lạnh à?” Thẩm Gia Thụy nhướn mày nhìn sang.
Ngôn Sơ Âm lắc đầu chứ không lên tiếng, cô đang hết sức chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Giờ này ngoài đường chẳng có mấy chiếc xe, đèn đường
hắt bóng xuống mặt đường càng toát ra sự vắng vẻ, bỗng nghĩ tới cái gì
đó, Ngôn Sơ Âm quay đầu nhìn Thẩm Gia Thụy, “Nghe nói năm nay anh định
ăn Tết ở Bắc Kinh?”
“Ừm.” Thẩm Gia Thụy gật đầu, không giải thích, biết rõ còn hỏi: “Cô nói cho em biết à?”
“Ừ, mẹ tôi còn nói anh ở Bắc Kinh không có bà con thân thích nào,
đáng thương quá nên mới mời anh qua nhà tôi ăn bữa cơm tất niên?” Ngôn
Sơ Âm vừa nói vừa nheo mắt quan sát gương mặt Thẩm Gia Thụy.
Song, cô buộc phải đánh giá cao độ mặt dày của Thẩm Gia Thụy, nói đến thế rồi mà anh còn không chớp mắt lấy một cái, vô cùng thản nhiên nói:
“À, chắc là cô hiểu lầm rồi, anh nói bố mẹ và ông bà nội ở nước ngoài,
chứ còn họ hàng xa thì ở đây vẫn có.”
Ngôn Sơ Âm cúi đầu mím môi cười, càng xác định Thẩm Gia Thụy cố ý nói dối mẹ cô, chú bác mà lại nói là họ hàng xa?
Có điều chuyện đã được quyết định, Ngôn Sơ Âm cũng không tính so đo,
lúc Thẩm Gia Thụy còn sĩ diện, cô có thể lấy cái này ra trêu anh, nhưng
bây giờ người ta đã bung lụa rồi, Ngôn Sơ Âm nói nhiều cũng vô nghĩa.
Ngôn Sơ Âm không ngờ cô vừa nhường một bước thì Thẩm Gia Thụy đã leo
lên đầu cô ngồi: “Hồi nãy em và Đỗ Dịch An… bàn việc gì thế?”
Đây là lần thứ hai anh hỏi câu này, tất nhiên Ngôn Sơ Âm sẽ không bị
mê hoặc, cô ra vẻ thần bí: “Hai người các anh đều là ca sĩ, sao tôi tùy
tiện tiết lộ chuyện của người ta cho anh biết được?”
Thẩm Gia Thụy nhếch môi, không bị mắc mưu, thực tế là anh không cần
hỏi cũng đoán ra: “Bàn bài hát mới hả? Cậu ta mời em quay MV?”
Chuyện Đỗ Dịch An chuẩn bị ra single mới đối với Thẩm Gia Thụy không
phải là bí mật, ngay sau khi giành được giải Ca vương Kim Khúc một ngày, cậu ta đã mời anh hợp tác. Thẩm Gia Thụy không có thời gian, nhưng vì
nể mặt tân ca vương Kim Khúc, anh đã giúp cậu ta liên hệ với thầy Cung.
Bây giờ họ đang hợp tác rất suôn sẻ.
Ngôn Sơ Âm không phủ nhận, nhìn Thẩm Gia Thụy bằng ánh mắt sâu xa, ngầm nói anh biết rõ còn cố hỏi.
Thẩm Gia Thụy bặm môi, lòng hơi không vui, nếu biết trước Đỗ Dịch An
mời cô quay MV, anh sẽ không đời nào giúp cậu ta liên hệ với thầy Cung,
cô còn chưa quay MV cho anh đấy!
***
Mặc kệ Thẩm Gia Thụy có vui hay không, Ngôn Sơ Âm và Đỗ Dịch An hợp tác rất thuận lợi.
Những ngày cuối năm, công việc của Ngôn Sơ Âm giảm dần, quay bổ sung “Phụ nữ hoàn hảo” và nhận lời phỏng vấn của một kênh báo mạng xong, trước hôm Giao thừa, cô đã có thể nghỉ ngơi hoàn toàn.
Trừ các đồng nghiệp bên tổ Thời sự và những nhân viên có công việc
đặc thù cần phải làm việc ngay cả ngày lễ tết, những người khác đều được nghỉ tới mùng sáu tháng Giêng mới đi làm lại.
Trước tình hình đó, quản lý của Đỗ Dịch An nhân mấy ngày trước kỳ
nghỉ đã đích thân đem kịch bản MV đến gặp Ngôn Sơ Âm, tỏ ra vô cùng
thành ý.
Ngôn Sơ Âm vốn định chờ qua năm để xem thái độ của đài truyền hình
với Đỗ Dịch An thế nào, chẳng hạn như có mời Đỗ Dịch An tham gia “Giọng ca đẹp nhất” mùa 2 hay không, rồi mới tính tiếp, nhưng sau khi xem kịch bản MV xong, Ngôn Sơ Âm không suy nghĩ nhiều nữa mà thương lượng luôn với người quản lý của Đỗ Dịch An về việc hợp tác.
Đối phương nói thời gian này Đỗ Dịch An rất bận, đầu năm sau mới bắt
đầu thu âm, sau đó là quay MV, như vậy thời gian rơi vào tầm tháng ba,
đúng mùa hoa anh đào nở, tiện lấy bối cảnh. Ngôn Sơ Âm nghĩ về lịch
trình đầu năm sau của mình, vẫn có thể sắp xếp được.
Ngôn Sơ Âm sảng khoái quyết định luôn, không phải bị nội dung MV đả
động, thật ra kịch bản không có gì đặc biệt, là nội dung rất quen thuộc, ban đầu là yêu đường ngọt ngào, sau đó chia tay, xen kẽ là cuộc sống
của nam nữ chính sau khi chia tay. Chân chính khiến Ngôn Sơ Âm thích là
sự tinh tế của MV: từ yêu nhau đến khi chia tay, từ đau khổ vụn vỡ đến
bình tĩnh trở lại, chỉ năm ba phút không thể diễn đạt hết nội dung, Ngôn Sơ Âm nghĩ MV kéo dài ít nhất cũng phải mười phút trở lên, hơn nữa quản lý của Đỗ Dịch An rất coi trọng dự án này, có lẽ năm sau ekip của họ sẽ ra sức lăng xê ca khúc này.
Đỗ Dịch An vừa thành Ca vương Kim Khúc, tên tuổi đang lên như diều gặp gió, Ngôn Sơ Âm thấy mình không có lý do gì để từ chối.
Gặp quản lý của Đỗ Dịch An xong, nàng Xuân cũng đến gần.
Tuy được nghỉ nhưng Ngôn Sơ Âm không rảnh rang được bao nhiêu, cô
muốn nhân kỳ nghỉ viết kế hoạch chương trình mới, buổi tối thường thức
tới một hai giờ sáng, vì vậy buổi sáng toàn ngủ dậy trễ.
Hơn nữa nhà Ngôn Sơ Âm có truyền thống đón Giao thừa không phải là
thức dậy từ rạng sáng mà là chờ qua mười hai giờ đêm để đốt pháo. Hiện
giờ Bắc Kinh không được phép đốt pháo trúc nên ông Ngôn đổi sang xem
chương trình cuối năm.
Do đó ngày cuối cùng của năm cũ, Ngôn Sơ Âm ngủ nướng để lấy sức, tới gần trưa mới dậy.
Lúc Ngôn Sơ Âm vừa ngáp vừa đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy trong phòng khách có vị khách không mời mà đến.
Mẹ cô đi ra khỏi bếp, trừng cô: “Xem con kìa, mới sáng sớm Tiểu Thẩm
đã tới đây giúp tổng vệ sinh, còn giúp bố con viết câu đối đỏ…”
Nghe vợ mắng con gái bảo bối, ông Ngôn phản bác: “Bình thường Âm Âm
bận rộn công việc, mệt mỏi biết bao, bây giờ ngủ bù thì có làm sao?”
Đang cố gắng hết sức lấy lòng bố vợ tương lai, Thẩm Gia Thụy lập tức
phụ họa: “Chú nói phải đó ạ, đợt vừa rồi Âm Âm bận dữ lắm, cần nghỉ ngơi nhiều.”
Ông Ngôn hừ một tiếng, đại khái là muốn nói thằng ranh này coi như
biết điều, đối với anh chàng Thẩm Gia Thụy thường xuyên qua nhà ăn chực, ông Ngôn càng ngày càng không khách sáo. Bà Ngôn thì ngược lại, dạo này cứ thấy Thẩm Gia Thụy là bà cười còn tươi hơn hoa, lập tức nói: “Tiểu
Thẩm đừng làm quá sức, cháu cũng loay hoay cả sáng rồi, nghỉ ngơi chút
đi.”
Ngôn Sơ Âm mặc kệ một người thì nhiệt tình kêu nghỉ, một kẻ thì ngoan ngoãn nói không sao, cô đi thẳng vào phòng tắm để rửa mặt, lòng thầm
nghĩ chắc là Thẩm Gia Thụy nghiện nhà cô lắm rồi, bây giờ còn chưa tới
giờ ăn cơm tất niên đâu đấy.
Đúng là Thẩm Gia Thụy nghiện nhà Ngôn Sơ Âm thật, ăn trưa xong không
chịu về mà vô cùng nhẫn nại tán gẫu, xem ti vi cùng ông bà Ngôn, tới giờ chuẩn bị bữa cơm tất niên thì lại lẽo đẽo đi vào bếp để học hỏi tay
nghề nhưng bị bà Ngôn ngăn cản: “Trong này không cần cháu đâu, năm ngoái cũng chỉ có hai cô chú nấu nướng chuẩn bị thôi, cháu đi ra trò chuyện
với Âm Âm đi.”
Bữa cơm tất niên nhà họ Ngôn được chuẩn bị từ ba giờ chiều tới tận
sáu bảy giờ tối, tuy chỉ có bốn người ăn nhưng ông bà Ngôn không qua loa sơ sài chút nào, những thứ cần có đều có cả. Bà Ngôn dọn bàn ăn, phát
hiện không thấy Thẩm Gia Thụy đâu thì hỏi Ngôn Sơ Âm: “Tiểu Thẩm đâu?”
“Ra ngoài nghe điện thoại rồi.”
Ngôn Sơ Âm vừa nói xong, cửa nhà liền được mở ra, Thẩm Gia Thụy xách túi lớn túi bé đi vào.
Bà Ngôn thấy thế, vội đi tới giúp đỡ, trên mặt cười như nở hoa nhưng
ngoài miệng vẫn khách sáo: “Thằng bé này thật tình, qua nhà ăn cơm là
được rồi, mua mấy cái này làm chi, khách sáo quá…”
Hiện tại công phu của Thẩm Gia Thụy đã đạt tới mức thượng thừa, cực kỳ dẻo miệng: “Chỉ mong cô chú thích thôi ạ.”
Bà Ngôn miệng thì bảo Thẩm Gia Thụy khách sáo, vậy mà vừa cúi đầu
thấy chai rượu thượng hạng thì liền ngoảnh đầu gọi chồng: “Lão Ngôn,
Tiểu Thẩm mua tặng ông nè.”
Tiếng vợ lớn quá, ông Ngôn không thể giả vờ không nghe, bèn chầm chậm đi ra, nhìn thấy hộp rượu thì sáng mắt: “Rượu đặc biệt(1)? Lại còn 60 năm?”
(1) Hãng rượu nổi tiếng Mao Đài sản xuất những loại rượu
đặc biệt nhưng không bán tràn lan trên thị trường, chỉ những ai thực sự
giàu có và quyền quý mới mua được, còn nếu mua được bên ngoài thị trường thì chắc chắn là rượu giả.
Bà Ngôn không am hiểu rượu nhưng nhìn biểu cảm của chồng thì cũng
biết đây là rượu hiếm. Bà vội nhìn vào hai cái túi khác, đây là quà mà
Tiểu Thẩm tặng cho bà và con gái, tuy chưa mở ra nhưng bà Ngôn vẫn nhìn
thấy logo ở bên ngoài. Hai hôm trước con gái vừa tặng cho bà cái túi
xách thuộc nhãn hiệu này để làm quà năm mới, chỉ một cái túi da không to lắm mà giá lên tới sáu chữ số, nếu không phải con gái nói năm nay kiếm
được nhiều tiền nên muốn “khao” bố mẹ và hứa sau này sẽ không xa xỉ như
vậy nữa, bà đã bảo con gái đi trả lại rồi. Bây giờ Tiểu Thẩm lại tặng đồ của nhãn hiệu đó, tuy chưa biết là gì nhưng có lẽ giá tiền không rẻ, bà Ngôn nhất thời thấy như bị bỏng tay: “Sao tặng quà đắt tiền thế, lãng
phí quá…”
“Cô không thích ạ?” Thẩm Gia Thụy tỏ vẻ vô tội: “Đây là quà do mẹ cháu chuẩn bị, mẹ cháu không biết cô thích gì…”
Tay bà Ngôn khựng lại, nhìn sang chồng, ánh mắt hai vợ chồng ngạc
nhiên thấy rõ. Ông Ngôn nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, nói với Thẩm Gia Thụy: “Đừng đứng ngoài cửa nữa, vào nhà đã.”
Vốn dĩ bà Ngôn định hỏi gia cảnh nhà Thẩm Giả Thụy nhưng bị chồng
chen ngang nên đành thôi, vội cười nói: “Mau vào đi, mọi người ngồi
xuống bàn ăn trước đi, tôi vào bếp múc bát canh nữa là xong.”
Bà Ngôn vẫn giữ suy nghĩ trong đầu, trong bữa cơm, bà lại chuyển
hướng về gia đình Thẩm Gia Thụy, ông Ngôn khui luôn chai rượu mới trên
bàn ăn, bảo Thẩm Gia Thụy uống với ông vài ly. Bà Ngôn vừa dặn ông uống
ít thôi vừa hỏi lại Thẩm Gia Thụy: “Tiểu Thụy à, rượu này quý lắm phải
không? Làm cháu tốn công quá…”
“Cô đừng khách sáo ạ, rượu là do bạn của bố cháu tặng, nếu chú thích uống thì cháu lại lấy thêm.”
“Không cần đâu, bình thường chú cháu không hay uống rượu.” Không chờ
chồng trả lời, bà Ngôn đã từ chối trước, gắp miếng xương sườn bỏ vào
chén Thẩm Gia Thụy, tiếp tục bóng gió: “Thế bố mẹ cháu cũng biết cháu
đón Tết bên nhà cô chú à?”
“Dạ biết ạ.” Thẩm Gia Thụy gật đầu, không cần bà Ngôn hỏi tiếp mà tự
khai: “Bố mẹ cháu chưa gặp Âm Âm bao giờ nhưng biết về cô ấy từ lâu rồi
ạ, lúc sinh thời ông ngoại cháu cũng rất thương Âm Âm.”
Thẩm Gia Thụy nói vậy coi như làm rõ thái độ của bố mẹ anh, bà Ngôn
không cần phải đắn đo về ý kiến của bố mẹ anh nữa. Thật ra việc bố mẹ
Thẩm Gia Thụy chuẩn bị quà tết cho gia đình bà cũng coi như đã tỏ rõ
thành ý, nhưng khi nghe những lời của Thẩm Gia Thụy, bà Ngôn mới thực sự yên tâm. Không phải bà sợ sau này con gái sẽ xảy ra xung đột với mẹ
chồng, nhưng bố mẹ Tiểu Thẩm có ấn tượng tốt về con gái dù sao cũng tốt
hơn là không thích, hơn nữa bố mẹ Tiểu Thẩm biết rõ thằng bé ăn tết ở
nhà họ đồng nghĩa với việc Tiểu Thẩm thật lòng thật dạ với con gái bà,
đàn ông ấy mà, nếu chỉ muốn yêu đương chứ không muốn gánh vác trách
nhiệm thì sẽ không nói với gia đình.
Không chỉ riêng bà Ngôn hài lòng, thái độ của ông Ngôn dành cho Thẩm
Gia Thụy cũng tốt hơn, còn đích thân rót rượu cho anh, “Nào Tiểu Thẩm,
chúng ta uống thỏa thích nào.”
“Tiểu Thẩm đừng nghe chú cháu, uống ít thôi.” Bà Ngôn cười tươi roi
rói nhìn hai chú cháu cạn ly, hỏi tiếp: “Tiểu Thẩm, bố mẹ cháu làm gì?”
“Mẹ cháu quản lý công ty, còn bố cháu cũng làm trong ngành giải trí giống cháu ạ.”
Ngôn Sơ Âm thấy mẹ mình định hỏi tiếp thì cười: “Mẹ à, hiếm khi có người uống rượu cùng bố, mẹ để cho họ uống thoải mái đi.”
“Phải đó.” Ông Ngôn vô cùng đồng tình phụ họa, sinh con gái tốt thật
nhưng lại không có ai uống rượu cùng mình, đó là tiếc nuối lớn nhất
trong cuộc đời ông Ngôn. Tuy Thẩm Gia Thụy còn chưa được coi là một nửa
con trai nhưng thà có còn hơn không, ông Ngôn vẫn không có ý định tha
cho anh: “Tiểu Thẩm cứ kệ cô cháu đi, bà ấy thích càm ràm vậy đó, chúng
ta uống tiếp thôi.”
Thẩm Gia Thụy răm rắp nghe lời chú Ngôn, anh như nghĩ gì đó rồi nhìn
Ngôn Sơ Âm nhưng không nói gì, sau đó cung kính nâng ly mời chú Ngôn.
Suốt bữa cơm tất niên, hai người liên tục mời qua mời lại.
Bà Ngôn ngồi trông chừng, thấy cả hai đều ngà ngà thì thu lại chai rượu: “Được rồi, đừng uống nữa, ăn cơm đi.”
Cơm nước xong, chương trình cuối năm cũng bắt đầu phát sóng. Trên
mạng đang tranh nhau cướp bao lì xì, ở nhà, ông Ngôn cũng phát lì xì.
Trong lòng ông Ngôn, ngày nào con gái chưa kết hôn thì ngày đó vẫn là đứa con gái bé bỏng của ông, gần ba mươi tuổi mà bao lì xì không sót
năm nào. Năm nay trong nhà có thêm vị khách không mời, ông Ngôn không
thể thiên vị nên cũng phát cho Thẩm Gia Thụy một bao lì xì.
Thẩm Gia Thụy không ngờ anh từng này tuổi đầu rồi mà vẫn còn được
mừng tuổi, trong lúc anh cầm bao lì xì ngớ người, Ngôn Sơ Âm đã cười khà khà vừa đếm tiền vừa hỏi bố: “Bố ơi, nếu bốn mươi tuổi mà con vẫn chưa
kết hôn thì có còn được nhận lì xì nữa không?”
“Có chứ.” Ông Ngôn cười tít mắt: “Bố mừng tuổi cho con cả đời cũng được.”
Thẩm Gia Thụy đang thầm vui mừng vì cuối cùng cũng được bố vợ tương
lai công nhận, nhưng nghe hai bố con nói thế thì tim muốn bị tắc nghẽn
luôn.
Qua năm mới, Weibo rất nhộn nhịp, khắp nơi toàn là bao lì xì đỏ rực,
ngoài ra còn có hình ảnh bữa cơm tất niên. Năm nào Ngôn Sơ Âm cũng đăng
ảnh khoe bao lì xì của bố, những người theo dõi cô đã quen, nhưng năm
nay mọi người tinh ý phát hiện không lâu sau khi Ngôn Sơ Âm đăng ảnh
khoe tiền mừng tuổi, Thẩm Gia Thụy cũng đăng khoe tiền mừng tuổi. Cụ thể bao nhiêu tiền thì cư dân mạng không đếm được nhưng mọi người vẫn liên
hệ bao lì xì của anh với bao lì xì của Ngôn Sơ Âm.
“Ngôn Sơ Âm chân trước đăng ảnh khoe tiền lì xì, Thẩm Gia Thụy chân sau cũng đăng ảnh bao lì xì, đây chỉ là trùng hợp thôi sao?”
“Trả lời lầu trên: tất nhiên không phải là trùng hợp rồi, đây là vợ hát chồng bè đó nha.”
“Đây là lần đầu tiên Thụy Bảo đăng ảnh khoe tiền mừng tuổi, mà cái
bao lì xì cũng y chang bao của Ngôn Sơ Âm. Mị cược năm xu, đây chắc chắn là bố vợ mừng tuổi cho!”
“Yoyo, mới đó mà Vua Giấm đã ôm được mỹ nhân về rồi cơ à.”
“Yep, tuy kiểu dáng bao lì xì rất phổ biến nhưng tui cũng đánh cược đây không phải là trùng hợp.
“Gặp phụ huynh rồi thì cưới liền đi, xin hai anh chị đó, ít nhất còn để con trai em theo đuổi con gái nhà anh chị chứ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT