Edit: Sa
Chống lại ánh mắt lãnh đạm của Ngôn Sơ Âm, không biết nghĩ tới điều gì mà Lâm Tâm Tâm khoát tay: “Không có gì, tao đi tắm đây.”
Ngôn Sơ Âm không nói gì, tựa vào cửa phòng ngủ nhìn Lâm Tâm Tâm hớt
hải chạy vào phòng tắm, ung dung nhắc nhở: “Quần áo ở trong phòng ngủ,
nhớ lấy đó.”
Lâm Tâm Tâm không có quần áo ở nhà Ngôn Sơ Âm, cả hai đều mặc size M, tuy Ngôn Sơ Âm gầy hơn Lâm Tâm Tâm nhưng cô nàng cũng không phải dạng
quá béo, vì thế mỗi lần tới nhà Ngôn Sơ Âm, cô nàng đều mặc quần áo của
bạn. Đồ lót cũng mới hoàn toàn, Ngôn Sơ Âm thích mua sắm, thường xuyên
không kịp mặc đồ mới nên toàn bị Lâm Tâm Tâm chiếm dụng.
Nghe bạn “tốt bụng nhắc nhở”, Lâm Tâm Tâm khựng lại, sau đó xoay
người đi vào phòng ngủ lấy quần áo, suốt thời gian đó cô nàng toàn cụp
mắt chứ không dám nhìn Ngôn Sơ Âm.
Ngôn Sơ Âm điềm tĩnh nhìn cô nàng mãi cho đến khi cửa phòng tắm đóng
lại mới xoay người đi vào phòng ngủ, ngồi trên giường ngẩn ngơ. Cô còn
chưa ngốc đến mức không nhận ra Lâm Tâm Tâm cố ý gài mình lên mạng xem
tình hình, nhưng quả thật hiện tại Ngôn Sơ Âm không muốn lên mạng.
Cô lên mạng để làm gì? Xem cư dân mạng đánh giá cô ư? Hơn nữa hành
động hôm nay của Thẩm Gia Thụy khiến ai cũng bất ngờ, cô biết thừa trên
mạng sẽ bàn tán những gì, ắt hẳn có hai chiều hướng: cảm động và không
thích; những người cảm động trước tấm “chân tình” của Thẩm Gia Thụy sẽ
khuyên họ quay về với nhau, còn ai không thích sẽ cho rằng cô không đáng để anh phải hạ mình. Bất kể là thái độ nào, Ngôn Sơ Âm đều không muốn
để ý, bây giờ cô cần phải tỉnh táo, chỉ khi tỉnh táo, cô mới biết rõ
mình cần cái gì, hợp với cái gì chứ không thể để người khác ảnh hưởng
tới bản thân dẫn đến quyết định sai lầm.
Chẳng qua biểu hiện vừa rồi của Lâm Tâm Tâm khiến cô rất tò mò, rốt cuộc nó đọc tin tức gì mới ngạc nhiên cỡ đó chứ?
Ngôn Sơ Âm ngồi trên giường suy nghĩ một hồi, cuối cùng không dằn
lòng nổi mà lấy điện thoại, nhưng chưa kịp mở Weibo thì có người gọi
điện.
Là Thẩm Gia Thụy, tay Ngôn Sơ Âm hơi khựng lại.
Thẩm Gia Thụy đóng mạnh cửa xe, nổ máy rồi lái xe ra khỏi bãi giữ xe.
Em út trong nhóm tưởng quyết định về đây của anh là quyết định bộc
phát nhưng thật ra hôm qua anh đã đặt vé máy bay rồi, cũng đã lên kế
hoạch để xe ở bãi giữ xe của sân bay, giờ này tự lái xe thì chưa tới nửa tiếng, anh sẽ về tới nhà. Bây giờ chắc cô vẫn chưa ngủ, hai cậu em của
anh chỉ mới rời khỏi nhà cô nửa tiếng, cô chưa ngủ ngay đâu.
Sao lại không nghe điện thoại?
Thẩm Gia Thụy nhíu mày, đạp mạnh chân ga. Bảo vệ gác cổng bãi giữ xe
vừa ngẩng đầu chỉ kịp nhìn thấy đuôi xe, nhìn chiếc xe mất hút mà lắc
đầu, người biết thì sẽ biết là có kẻ lái xe chạy đi, ai không biết còn
tưởng là kẻ đó phóng tên lửa ấy chứ, bộ vội vã đi đầu thai hả? Cũng may
bây giờ đã quá nửa đêm rồi, đường cái vắng vẻ nên mới có thể khiến kẻ đó phóng xe thoải mái.
Thẩm Gia Thụy đạp chân ga hết cỡ, đầu bên kia điện thoại càng lâu
nghe máy càng khiến anh bồn chồn. Anh có thể tỏ tình trước toàn thế giới thì việc xuất hiện trước mặt cô chẳng có gì khó khăn? Thừa nhận mình
hồi hộp thì có làm sao? Mất thể diện trước thế giới thì có hề gì? Cuộc
đời này của anh chỉ bị khuất phục bởi cô, nhớ thương suốt mười năm, mỗi
lần đứng trước mặt cô, anh vẫn bối rối chẳng khác nào thuở mười tám, quả thực kinh nghiệm sống của nhiều năm qua cứ như đổ sông đổ bể. Song,
trước kia anh cần thể diện nên mới hoài phí mười năm, bây giờ ở trước
mặt cô, anh còn chẳng cần tự tôn thì việc gì phải quan tâm tới cách nhìn của người khác?
Chỉ cần cô quay về bên anh, như thế nào cũng được.
Nhưng chỉ có cô, qua bao nhiêu năm, khi đứng trước mặt cô, anh luôn
thấp thỏm và dè dặt đoán suy nghĩ và thái độ của cô. Trước đây, Thẩm Gia Thụy cũng từng nghĩ đến việc cô gặp một người thích hợp hơn anh hay sẽ
có một ngày nào đó cô hoàn toàn quên anh, khi đó, anh không có cảm giác
nhiều, nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ tới việc cô không đón nhận anh, bất
kể anh làm gì, cô cũng sẽ không cho anh cơ hội, những hành động của anh
không bao giờ làm cô rung động được nữa,… anh không tài nào thở nổi.
Nếu cô không còn chút cảm giác nào với anh nữa, vậy thì dẫu anh thổ
lộ trước toàn thế giới, cô cũng sẽ không ngoái đầu nhìn dù chỉ một cái.
Nếu thế, những việc anh đã làm có ý nghĩa gì? Cuộc sống này còn ý nghĩa gì?
Giờ phút này, Thẩm Gia Thụy suy nghĩ rất nhiều, khi mà anh hầu như đã đứng trên bờ tuyệt vọng, rốt cuộc cuộc gọi cũng được nghe máy, trong
thoáng chốc, tâm trạng Thẩm Gia Thụy như từ địa ngục bay lên thiên
đường, tốc độ xe dần ổn định, nghe giọng nói của cô có phần lãnh đạm,
khóe môi anh dần cong lên.
“… Bạn hả? Về cả rồi…”
Lâm Tâm Tâm ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy bạn mình đang nghe điện thoại thì hỏi nhỏ: “Ai thế?”
Ai lại gọi điện thoại lúc hơn nửa đêm vậy kìa?
Ngôn Sơ Âm lắc đầu, nói vào điện thoại: “Chưa nghỉ ngơi nữa à? Bạn tôi chuẩn bị ngủ rồi…”
Hồi nãy Thẩm Gia Thụy hỏi hôm nay bạn cô có tới chơi không, cô nói
Lâm Tâm Tâm ngủ lại nhà mình, tối nay cô nàng sẽ ngủ cùng cô, nên bây
giờ cô nói thế có nghĩa là đang muốn uyển chuyển biểu đạt mình cũng buồn ngủ rồi.
Thẩm Gia Thụy làm như không hiểu ám hiệu của Ngôn Sơ Âm mà kể về lịch trình ngày mai của mình.
Ngôn Sơ Âm: Ha ha…
Nếu ngày mai còn phải biểu diễn, phải tập luyện thì sao bây giờ cứ lôi cô nói chuyện cùng?
Trong khi người ở đầu bên kia điện thoại không nghe hiểu tiếng người
thì người trong phòng cứ nhìn cô chằm chằm làm như trên mặt cô nở hoa
khiến cô đau đầu khôn tả, quyết định đi ra phòng khách nghe điện thoại.
Lâm Tâm Tâm kìm nén để không đi theo Ngôn Sơ Âm, nhìn vẻ mặt bạn
mình, cô nàng đoán người gọi điện cho Âm Âm có lẽ là Thẩm Gia Thụy.
Âm Âm luôn tránh nhắc đến quan hệ của nó và Thẩm Gia Thụy, cũng không thích các cô nhắc tới, bây giờ nói chuyện điện thoại với Thẩm Gia Thụy
trước mặt mình thì chắc chắn không được thoải mái, vậy nên mới đi ra
phòng khách nghe điện thoại? Mình không đi theo thì hơn, đằng nào cũng
chẳng nghe được người kia nói gì.
Lâm Tâm Tâm cảm thấy mình quá là tâm lý. Cô nàng dựa vào cửa tự khen
bản thân một hồi rồi mới chợt nhớ ra một chuyện: Thẩm Gia Thụy đã về tới Bắc Kinh rồi mà, sao còn gọi điện cho Âm Âm? Chẳng lẽ là vì anh ấy sợ
Âm Âm giả chết không mở cửa cho anh ấy ư?
Lâm Tâm Tâm nghĩ nếu Thẩm Gia Thụy gõ cửa nhà tỏ ý muốn gặp Âm Âm
nhưng Âm Âm không muốn gặp anh thì có thể bảo cô nàng hoặc dì Lâm ra mở
cửa rồi đuổi khéo Thẩm Gia Thụy đi, chẳng lẽ Thẩm Gia Thụy lại chạy vào
phòng ngủ xem Âm Âm ngủ hay thức?
Chậc, quá gian xảo, không ngờ thoạt nhìn Thẩm Gia Thụy kiêu ngạo như vậy mà cũng dùng kế sách này.
Có điều hành động này chứng minh một việc là Thẩm Gia Thụy rất hiểu Âm Âm.
Có trò hay để xem rồi đây.
Lâm Tâm Tâm càng lúc càng tò mò, dán tai lên cửa vừa hóng hớt tình huống bên ngoài vừa nhắn tin Wechat.
Khoảng nửa tiếng sau, Lâm Tâm Tâm nghe thấy tiếng mở cửa, cô nàng lập tức mở cửa phòng ngủ, quả nhiên không thấy Ngôn Sơ Âm trong phòng khách đâu cả, cô nàng tiến lên vài bước, nhìn thấy bạn mình và Thẩm Gia Thụy
đang đứng ngoài cửa nhà.
Trời đất ơi, lãng mạn quá! Nếu không phải do không đúng lúc, Lâm Tâm
Tâm rất muốn huýt sáo, hơn nửa đêm Thẩm Gia Thụy bay về từ thành phố
khác lại còn nhớ mua hoa tươi nữa.
Một người đàn ông điển trai ôm bó hoa hồng xuất hiện trước cửa nhà
vào nửa đêm, nhìn bạn bằng đôi mắt ngập tràn tình yêu… Thử hỏi có cô gái nào kháng cự nổi? Ngay cả trái tim già cỗi gần ba mươi tuổi của Lâm Tâm Tâm cũng nhộn nhạo hết cả lên.
Sau đó, cô nàng phát hiện con bạn thân của mình y như ni cô không
màng hồng trần thế tục, thanh tâm quả dục, chẳng những thờ ơ mà còn phát hiện ra cô nàng xem lén nữa!
Bị phát hiện, Lâm Tâm Tâm vội vàng giấu điện thoại, giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Âm Âm, Thẩm… Thẩm Gia Thụy sao lại về giờ này?”
Thẩm Gia Thụy không lên tiếng, Ngôn Sơ Âm lạnh lùng nhìn cô nàng,
lòng thầm nghĩ phản ứng của con bạn quá kỳ lạ, trông giả vô cùng, hình
như không hề bất ngờ về việc Thẩm Gia Thụy đột nhiên về đây? Chẳng lẽ
lúc nãy Lâm Tâm Tâm kích động là vì đọc được tin tức này? Nếu vậy, bên
cạnh cô lại có đồng đội heo rồi, vỗn dĩ có thể tránh khỏi một kiếp mà.
Ngôn Sơ Âm lẳng lặng chửi thầm bạn mình.
Lâm Tâm Tâm vẫn chưa biết mình đã biến thành đồng đội heo, can đảm lên tiếng: “Âm Âm, không mời anh Thẩm vào chơi ư?”
Ngôn Sơ Âm không hỏi ý kiến của Thẩm Gia Thụy mà lắc đầu: “Cậu vào ngủ trước đi.”
Ngay sau đó, Ngôn Sơ Âm đóng cửa lại, ngăn chặn sự hóng hớt của bạn mình.
Lâm Tâm Tâm thất vọng nhìn cánh cửa nhà khép chặt, sau khi nhìn qua
mắt mèo trên cánh cửa một hồi, cuối cũng vẫn ngoan ngoãn trở về phòng
ngủ vì đằng nào cũng chả nhìn được gì.
Lâm Tâm Tâm nhanh chóng leo lên giường rồi chia sẻ tin tức cho hai cô bạn.
“Tin tức siêu đặc biệt đây, Thụy Bảo thật sự về gặp Âm Âm!!!”
Lâm Tâm Tâm gửi mấy tấm ảnh vừa chụp lén lên nhóm chat, vì góc độ
không tốt nên cô nàng chỉ chụp được đằng sau lưng Ngôn Sơ Âm mặc váy ngủ và sườn mặt của Thẩm Gia Thụy, bó hoa hồng trên tay anh là điểm sáng
nhất tấm ảnh.
Viên Lộ cấp tốc trả lời, cô nàng còn kích động hơn cả Lâm Tâm Tâm: “Đồng ý đi! Gả cho anh ấy đi! Lên!”
Tống Thi Văn bình tĩnh hơn nhiều, cô ấy phát hiện ra một điểm sáng khác: “Âm Âm mặc váy ngủ đi ra gặp Thẩm Gia Thụy?”
Lâm Tâm Tâm thấy không có gì đặc biệt, trả lời: “Ừ, nó tắm rồi,
đang chuẩn bị ngủ. Mày không biết Thụy Bảo gian xảo thế nào đâu, anh ấy
còn chưa tới nhà mà đã gọi điện cho Âm Âm, sau đó nói chuyện tới khi đến trước cửa nhà Âm Âm mới thôi. Như vậy Âm Âm có thể nào không mở cửa
được không?”
“Không thể.” Tống Thi Văn nhắn trước hai chữ tán đồng với đánh giá của Lâm Tâm Tâm về Thẩm Gia Thụy, sau đó lại nhắn tiếp: “Âm Âm mặc váy ngủ đó, váy ngủ tơ tằm đó, da trắng như tuyết đó, đêm hôm khuya khoắt đó,…”
Cuối cùng Lâm Tâm Tâm cũng hiểu ra, gửi ba dấu chấm than rồi nói, “Âm Âm không cho tao hóng hớt nên đóng cửa lại rồi, bây giờ nó và Thụy Bảo đang đứng ngoài hành lang, trai đơn gái chiếc…”
Hai người còn lại rất ăn ý, đồng thời nhắn ba chữ: “Hị hị hị…”
Tống Thi Văn lại nói tiếp: “Sau này nếu hai người họ tiến tới với nhau, vậy thì mày là bà mai rồi.”
Lâm Tâm Tâm tưởng tượng vào một ngày nào đó, trong hôn lễ thế kỷ,
Thẩm Gia Thụy cầm micro cảm ơn cô nàng đã giúp đỡ anh tán gái, ui chao,
sao vui thế nhỉ?
Trong lúc Lâm Tâm Tâm ảo tưởng, Ngôn Sơ Âm cũng nhận ra tình huống
của cô và Thẩm Gia Thụy tương đối lúng túng, cúi đầu nhìn cổ váy ngủ hơi rộng của mình, cô quyết định nhận nhanh bó hoa của Thẩm Gia Thụy rồi
che trước ngực, cười khách sáo: “Cảm ơn anh.”
Ngôn Sơ Âm lại mắng thầm Lâm Tâm Tâm quả nhiên là đồng đội heo, nếu
cô nàng nhắc nhở, ít nhất cô còn có thể thay quần áo. Bây giờ mặc cái
váy mỏng tang đứng trước chàng trai vừa tỏ tình với mình, đây chẳng phải là ngoài miệng thì từ chối nhưng thân thể rất thích thú ư?
“Sinh nhật vui vẻ.” Thẩm Gia Thụy nhoẻn môi cười, lấy một cái hộp
tinh xảo từ túi áo ở mặt trong áo khoác ra đưa cho cô: “Tuy muộn hai
tiếng nhưng vẫn muốn chính miệng chúc mừng sinh nhật em.” Bù lại cho
mười năm bỏ lỡ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT