Châu Kỳ đã không còn là người của Hắc Long, nhưng tất cả mọi chuyện có liên quan đến Lãnh Mạc, cô ta đều biết hết. Nhất là việc giết chết Tiết Chí Khiêm, chỉ trong một đêm bang Bạch Hổ hoàn toàn sụp đổ. Bạch Hổ như rắn mất đầu, những tên đàn em đều bị chết hoặc còn có kẻ bị Lãnh Mạc bắt về làm nô lệ. Nhân lực và địa vị của Hắc Long trong thế giới ngầm đang là dẫn đầu, biết chuyện này Châu Kỳ nhếch môi. Cô ta vẫn còn nuôi mối thâm thù với Ngữ Hân, ngồi trước bức tường dán đầy hình của Ngữ Hân, cô ta điên cuồng phóng phi tiêu vào đó, xong rồi cười lớn như điên dại, xong rồi lại gào khóc gọi tên Lãnh Mạc. Đối với Châu Kỳ, kẻ thù của cô ta hiện giờ chính là Ngữ Hân, nghe đồn Ngữ Hân được Lãnh Mạc đưa về Hắc Long, rồi cưng chiều cô như xưa. Nghĩ đến đây, Châu Kỳ điên tiết gào lớn, lấy dao lam tự rạch tay của mình.
“Cô điên rồi” Lãnh Gia Hào chạy lại băng bó vết thương cho Châu Kỳ. Mấy tháng qua, kể từ khi Châu Kỳ bị Lãnh Mạc đuổi khỏi Hắc Long, chính Gia Hào là người âm thầm cưu mang cô ta.
“Để cho tôi chết đi, khốn nạn” Châu Kỳ như một kẻ điên, hai chân loạng choạng cầm chai rượu, trông cô ta hiện nay quá là thê thảm “Lãnh Mạc, em yêu anh, tại sao lại đối xử với em như vậy. Haha, là Giang Ngữ Hân xen vào chuyện tình cảm giữa hai chúng ta, em sẽ giết cô ta, sau đó anh lại yêu em như ngày xưa, đúng không? Hì hì, em biết mà, em sẽ giết Giang Ngữ Hân, ả đàn bà đê tiện…” Châu Kỳ nói lầm bầm trong miệng, vừa nói vừa cười ngu ngốc. Cô ta chẳng để ý vết cắt ở cổ tay đang có người băng bó lại, chỉ biết uống rượu và uống rượu, rồi khóc lóc, hoảng sợ khi nhớ lại lần bị đám nô lệ cưỡng hiếp.
Lời bác sĩ còn lưu lại trong tâm khảm của Châu Kỳ. Từ nay về sau, Châu Kỳ không thể quan hệ tình dục được nữa, càng mất khả năng sinh con. Châu Kỳ nghiến răng ken két, đập chai rượu xuống sàn “tất cả là do Giang Ngữ Hân, là do cô ta”
“Cô say rồi, đi ngủ đi”
“Anh cút đi haha anh là ai mà có quyền quản tôi? Ờ mà phải rồi, anh cứu tôi, âm thầm cưu mang một kẻ tàn tạ như tôi là có dụng ý gì nhỉ? Yêu tôi à?” Châu Kỳ quay sang đưa ánh mắt lờ mờ đầy mù quáng nhìn Gia Hào, nhưng anh ta vẫn dửng dưng giật phắt lại ly rượu, sau đó tạt vào mặt Châu Kỳ “mẹ nó, cô tỉnh táo lại đi. Phấn chấn trở thành một Châu Kỳ của trước đây không ai hạ gục được. Cô nhìn cô bây giờ ma không ra ma, quỷ không ra quỷ, hình người thì càng không phải. Cô nói tôi yêu cô, là yêu cái khỉ gì chứ? Nếu không vì cô từng là một thuộc hạ có tình có nghĩa, thì tôi đã bỏ xác cô từ lâu rồi”
“Haha hay cho câu có tình có nghĩa của anh” Châu Kỳ ngất ngây, đầu nghiêng nghiêng, cười cười khờ khạo “tôi gặp Mạc trước, tại sao anh ấy lại không yêu tôi”
“Hừ, tình yêu không quan trọng là gặp trước hay sau, mà quan trọng là cảm xúc của mỗi người. Hơn nữa, tôi nói sự thật cho cô biết, Giang Ngữ Hân chính là Tiểu Hân lúc nhỏ, luận về thời điểm, khi anh hai tôi chín tuổi đã gặp cô ấy rồi”
Lãnh Gia Hào nói dứt lời, anh ta kéo tay Châu Kỳ áp sát đầu ci6 ta vào một tấm gương lớn rồi hét lên “Châu Kỳ, đừng vì tình yêu mà mù quáng nữa. Nhìn lại mình bây giờ đi. Nhìn cho kỹ vào.”
Châu Kỳ ngất đi, cô ta trong cơn mơ thấy mình quay lại hồi còn nhỏ, cũng được Lãnh Mạc đem cho một cây kẹo hồ lô khi cô đánh thắng được một tên to con. Mỗi lần Châu Kỳ hoàn thành nhiệm vụ, cô đều được hắn thưởng cho một món quà, dù chỉ là cây kẹo, hay chiếc bánh, là cô đã vui đến phát khóc rồi. Nhưng kể từ ngày Lãnh Mạc gặp lại Giang Ngữ Hân ở khách sạn Ngân Doanh, phát hiện cô ta là Tiểu Hân của ngày bé, hắn đã chẳng còn quan tâm đến cô nữa. Vì tất cả tâm tư đã dành cho Ngữ Hân hết rồi. Châu Kỳ đã từng có ý định bỏ cuộc, nhưng do lời nói khiêu khích của Hà Băng khiến cô thành ra nông nỗi thế này. Một khi đã ném lao thì phải theo lao, Châu Kỳ đã không còn đường lui nữa rồi.
Châu Kỳ mỉm cười đau khổ, cô ta tỉnh giấc giữa khuya. Bước xuống giường rời khỏi ngôi nhà lạ lẫm này, cô đi trong vô thức. Nếu như giết Giang Ngữ Hân bất thành, cái giá cô sẽ trả là rất lớn, nhưng cô vẫn muốn thử rằng thực ra trong lòng Lãnh Mạc cô chiếm được bao nhiêu phần quan trọng đây?
….
Lãnh Mạc bắt cục bột nhỏ đến khu nhà chính, đây chính là ác mộng ban ngày của nó. Đôi mắt Lãnh Mạc nhìn nó như muốn đốt cháy, còn nó tuy rất sợ nhưng không thể hiện rằng mình đang sợ. Tay cục bột nhỏ nắm chặt vạt áo, nó phải bảo vệ ông cậu, người đàn ông già nua “nhát gan” đang run cầp cập quỳ bên cạnh nó. Ngữ Hân không thèm tham gia cuộc thẩm vấn nhảm nhí kia, cô đã quá bực mình với cục bột nhỏ, cũng không vừa lòng với daddy của nó, lại càng nổi điên lên với cậu của mình. Tốt nhất Ngữ Hân nên đi chỗ khác giải tỏa tâm lý. Cái cô cần nhất bây giờ là ly hôn và dành lại con trai.
Lãnh Mạc nhíu mày, Lãnh Thiên Kỳ cũng hành động nhíu mày y chang ba nó. Nó tuy bé xíu mà tính tình ngang ngược không kém những đứa trẻ mười tuổi. Về mặt này nó giống Lãnh Mạc, còn cái thói cứng đầu, bướng bỉnh, không chịu khuất phục lại giống hệt mẹ nó. Cuối cùng, Lãnh Mạc tức giận, cho nó một vé đi nuôi trồng rau củ với ông cậu kia. Cấm túc tuyệt đối không được lảng vảng đến gần phòng của mami.
“Huhu con không chịu, con muốn ở cùng mami”
“Dany mau lôi nó ra, ném vào vườn rau cho sâu cắn chết nó vì tội không nghe lời” giọng Lãnh Mạc nghiêm nghị, hắn ta khiến Lãnh Thiên Kỳ òa khóc đòi mẹ “daddy muốn độc chiếm mami, không cho con gần mami, daddy sợ mami yêu Thiên Kỳ hơn nên mới cấm con lại gần mami đúng không? Huhu con không chịu đâu, mami là của Thiên Kỳ, mami là của Thiên Kỳ mà”
Chết tiệt, đứa nhỏ này dám ăn nói với lão đại. Bây giờ còn đòi độc chiếm phu nhân, chắc nó không muốn đi trồng rau mà muốn đi huấn luyện cá sấu rồi. Hây da, hóa ra cái thứ hành hạ phu nhân, khiến cô ấy ăn không ngon ngủ không yên, mệt mỏi chóng mặt suốt thời kỳ mang thai là nó sao. Thảo nào đúng thật, nó là quỷ con, không hơn không kém mà.
Dany và Hà Sinh cười khổ, phải lôi nó đi càng sớm càng tốt nếu chần chừ thêm một lúc nữa. Chắc lão đại sẽ không niệm tình cha con mà cho nó thi bơi cùng cá sấu trong hồ cũng nên.
Tiểu cục bột bị lôi ra vườn rau, nó bíu lấy lưng quần ông cậu có ý giật giật, chút nữa thôi là không bị nó kéo bay cái quần, khiến ông cậu suýt nữa mất mặt cùng các chị em làm rau ở đây rồi. Ông cậu quay qua quát lớn với nó “con đừng nghịch nữa, con nghịch ngợm như vậy chả trách bị daddy quăng vào đây. Tiểu quỷ, sao con cứ bám lấy ta thế nhỉ, định ám ta cả đời sao. Ôi trời ơi sao số của tôi khổ quá vậy chứ. Ngày xưa mami nó ngoan hiền bao nhiêu, bây giờ nó chẳng được một chút tính khí nào như mami nó. Nó giống cái quái gì không biết”
“Con giống daddy con” Lãnh Thiên Kỳ nghiêm túc đến lạ thường, ngay cả lời nói đầy sát khí lúc nãy của nó cũng khiến ông cậu chảy mồ hôi.
Daddy, daddy hãy đợi đấy, con sẽ cướp lại mami, sớm thôi hì hì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT