Tiết Chí Khiêm dừng lại hành động của hắn, một tay chống cằm đem cặp mắt đầy dục vọng ngắm nhìn người con gái đang nằm cạnh anh ta. Sau đó Tiết Chí Khiêm mỉm cười xấu xa, ngón tay lướt trên đôi môi anh đào của Ngữ Hân, rồi lại một lần nữa hắn cường bạo quấn lấy đôi môi đó như muốn nuốt trọn cô vào miệng.

Cảm giác rùng rợn đó khiến Ngữ Hân khẽ nghiêng đầu né tránh qua một bên, cô thở dốc.

Là ai đang hôn mình, nụ hôn này không phải của Lãnh Mạc, thật khủng khiếp…người đó là ai, anh ta đang làm gì mình…sao tay chân mình không cử động được.

“Ưmmm” Ngữ Hân cố gắng mở mắt, vùng vẫy thoát khỏi tên yêu ma kia “anh làm gì tôi?”

“Cô tỉnh rồi sao?” Tiết Chí Khiêm cười xấu xa, anh ta kéo người Ngữ Hân lại nhưng bất thành.



Ngữ Hân lắc đầu để lấy lại tỉnh táo, cô đứng bật dậy mặc cho hai chân và hai tay bị trói cố định. Bằng kỹ thuật tự cởi trói mà hồi còn bé cô đã được học, rất nhanh chóng hai sợi dây thừng đều tuột xuống đất. Ngữ Hân gương mặt đầy sát khí, tư thế phòng ngự liền chuyển sang thế tấn công, lấy mục tiêu là Tiết Chí Khiêm, bàn tay cuộn hình nắm đấm của Ngữ Hân hướng ngay thái dương của hắn nhanh như chớp. Tiết Chí Khiêm chau mày, hắn mất một giây để đỡ lấy cú đấm thần tốc của Ngữ Hân, rồi ác ý thuận tay kéo lấy tay cô, Ngữ Hân cáu gắt khi cả thân hình của mình bị anh ta ôm trọn.

“Chết tiệt, tôi có thù gì với anh?”

Tiết Chí Khiêm đểu cáng không trả lời cô, anh ta kéo tuột một bên vai áo của Ngữ Hân xuống rồi ngửi mùi hương trên đó. “Tôi thích cô”

Ngữ Hân lợi dụng lúc Tiết Chí Khiêm sơ hở, cô một tay đập thẳng lên cổ của anh ta, xoay người 180 độ thoát thân. Ngữ Hân kéo vai áo lên, cô nhếch môi khinh bỉ “hừ, thích tôi sao? Anh có bản lĩnh đó?”

“Jasmine, cô theo tôi sẽ có tương lai hơn là làm tình nhân với Lãnh Mạc. Cô nên nhớ, hắn ta đã có phu nhân rồi, phu nhân của hắn ta còn là người cùng hắn ta lớn lên từ bé, cô ta là người đầu tiên mà hắn dạy võ. Tuy hắn và cô ta đã ly hôn nhưng cô cũng không thể xen vào giữa hai người họ được bởi vì…hắn đã tìm lại được con trai của mình. Jasmine, cô không muốn làm người phụ nữ thứ ba chứ?”

Ngữ Hân nghe xong mà đầu óc mơ hồ, tên này đang nói gì vậy. Phu nhân của Lãnh Mạc chẳng phải chính là cô hay sao? Còn việc dạy võ, lớn lên cùng nhau, còn đứa con trai gì đó. Rốt cuộc là sao đây. Tuy Tiết Chí Khiêm không nhận ra cô chính là Giang Ngữ Hân, nhưng những lời hắn ta nói vừa nãy thì tất cả đều hướng đến nhân vật chính là cô.

Ngữ Hân nhíu mày, hơi thở căng thẳng “Giang Ngữ Hân cũng là người đứa trẻ tên Tiểu Hân mà ngày xưa Lãnh Mạc đã dạy võ bên con suối ở ngoại thành đúng chứ?”

Tiết Chí Khiêm cười ha hả, rồi nhanh nhảu gật đầu “đúng thế, là cô ta đấy”

“Giang Ngữ Hân, chẳng phải con trai của cô ấy là Lãnh Mạc đã chết rồi sao?” Ngữ Hân khó thở đến cực hạn khi nhắc về cục bột nhỏ của mình.

“Ha ha, con của họ vẫn còn sống. Nó vừa được Lãnh Mạc nhận về từ cô nhi viện Lam Sơn sau ba năm mất tích, chính hai tên Dany và Hà Sinh đã giấu đứa nhỏ” Tiết Chí Khiêm nói một cách khẳng định.

Lúc này đôi mắt Ngữ Hân đã tràn đầy nước mắt, cô ngã xuống đất lạnh lẽo. Chẳng biết tâm tư của mình nên buồn hay nên vui, chuyện mà Lãnh Mạc giấu cô thực ra là còn có những gì nữa đây. Hắn giết cha mẹ cô rồi còn dạy cô học võ, suốt bảy năm bên nhau, cô xem hắn như tri kỷ, lý do hắn luôn giấu tên của mình với cô hóa ra là như vậy. Còn tiểu cục bột…cô phải đi tìm con của cô.

“Áaa” Ngữ Hân trong chốc lát bị Tiết Chí Khiêm bế thốc lên, anh ta ném cô lên giường, phà hơi thở nóng bỏng vào mặt cô “mẹ kiếp, buông tôi ra” hai tay Ngữ Hân đánh liên tục vào người Tiết Chí Khiêm.



Tiết Chí Khiêm hung hãn, nghiến răng “Jasmine, quên người tình Lãnh Mạc của cô đi, hắn ta suốt đời này chỉ yêu mình Giang Ngữ Hân, phu nhân của hắn thôi. Mãi mãi không còn chỗ trống nào cho cô đâu” sau đó, anh ta lật ngược người Ngữ Hân lại, khóa hai tay cô sau lưng, áp mặt cô xuống tấm nệm dày. Ngữ Hân ngộp thở vùng vẫy “buông ra…” nhưng cô vẫn không thể nào nói với tên điên kia rằng cô chính là Giang Ngữ Hân được, nếu không hắn ra sẽ làm ra những trò điên rồ hơn nữa.

Roẹt…chiếc áo của Ngữ Hân bị hắn xé rách một mảng lớn, hình xăm to lớn “Hắc Long quấn lấy Phượng Hoàng” đập vào mắt Tiết Chí Khiêm. Đôi mắt rực lửa của anh ta quá đáng sợ nhưng chợt buông lỏng Ngữ Hân ra, giọng nói tràn đầy sự chết chóc “cô chính là Giang Ngữ Hân?”

Hình xăm độc nhất vô nhị này của phu nhân bang Hắc Long vốn dĩ tất cả các bang phái đều truyền miệng nhau rằng đó là hình hai linh vật rồng, phượng đang giao hoan. Nhưng người nhìn thấy thì ngoài tên xăm hình của Hắc Long ra, chỉ có thể là lão đại và phu nhân Hắc Long. Đó được xem như là sự chiếm hữu và đóng dấu chủ quyền, cô chính là người phụ nữ của Lãnh Mạc. Ngữ Hân kéo lấy chiếc chăn bông che phần lưng của mình, cô cất giọng “phải, tôi là Giang Ngữ Hân”

Tiết Chí Khiêm thể hiện sự tức giận rõ rệt, anh ta một đấm đập gãy làm đôi chiếc bàn gỗ, hét lớn. Tại sao ngay cả người phụ nữ hắn yêu, Lãnh Mạc cũng nhìn trước. Ngữ Hân mím môi, cô nhìn thái độ của Tiết Chí Khiêm mà loạn cả trí óc “thả tôi ra”

“Giang Ngữ Hân, tôi không thể làm tình với cô, nhưng cũng không thể thả cô ra dễ dàng như vậy được. Bạch Hổ và Hắc Long có mối giao thù từ lâu, dĩ nhiên tôi luôn muốn giết chết Lãnh Mạc, ha ha lần này ông trời không phụ lòng của tôi rồi” Tiết Chí Khiêm nhếch môi “dùng cô để giết hắn, thế nào?”

“Tiết Chí Khiêm, anh”

“Người phụ nữ tôi muốn có được hóa ra lại là phu nhân của kẻ thù, thật hài hước, tôi sẽ giết hắn sau đó danh chính ngôn thuận cưới cô về” Tiết Chí Khiêm nâng cằm Ngữ Hân, hắn dịu dàng hẳn “thế nào, đến lúc phải trả thù cho cha mẹ cô rồi”

Ngữ Hân bị đưa về bang Bạch Hổ, ở đây cô bị kiểm soát chặt chẽ như một người tù. Ngày nào Tiết Chí Khiêm cũng đến dùng những lời khiêu khích cô, dụ hoặc cô. Nhưng cô đều im lặng với hắn. Tầng bảo vệ của Bạch Hổ quá nhiều lớp, hiện giờ Ngữ Hân đang án binh bất động, tốt nhất là nên sớm tìm ra bản đồ của Bạch Hổ để có thể trốn thoát ra khỏi đây.

…..

Ông cậu một tuần qua không thấy Ngữ Hân về nhà, ông lo lắng tột độ. Đã đi đến tận công ty của cô, gặp luôn giám đốc Lý thế mà vẫn không tìm ra tung tích nào của Ngữ Hân cả.

“Có khi nào là Lãnh Mạc tới bắt nó đi rồi không? Không…không thể nào, hắn ta và nó đã không còn quan hệ gì nữa rồi, tuyệt đối không thể nào…vậy thì còn có thể là ai bắt Tiểu Hân đi nữa” ông cậu nói lẩm bẩm đủ điều nhưng suốt mấy giờ qua vẫn không thể nào thông tỏ được.

Rầm…cánh cửa nhà của ông cậu bị hai tên nào đó đạp tung, ông cậu sợ sệt xua tay, che mắt “trời ơi, hai anh đừng tìm chúng tôi nữa mà”



“Tôi đến tìm phu nhân” Lãnh Mạc từ đằng sau Dany và Hà Sinh tiến lên phía trước đối diện mặt ông cậu “Hân Hân đâu?”

“Nó…nó, tôi không biết” ông cậu lắc đầu, lúc đầu ông ta cũng định chối cãi để giấu giếm hành tung của Ngữ Hân vì muốn bảo vệ cháu gái của mình. Nhưng sau đó ông lại hoang mang, bây giờ ngay đến việc nó đang ở đâu ông cũng không biết vậy thì còn bảo vệ gì nữa.

Tiểu Hân đang gặp nguy hiểm, nếu không báo cho chồng của nó vậy thì còn trông chờ vào ai nữa. Nhưng mà khoan đã, chúng nó đã ly hôn rồi mà. Trời ạ, nhưng Tiểu Hân đang gặp sự cố. Mà không được, Lãnh Mạc cũng đang muốn giết nó.

Ông cậu bối rối.

“Chu Thái Lan, do hai người xử lý, quăng vào hồ cá sấu là tốt nhất” Lãnh Mạc chưa kịp xoay người bỏ đi thì ông cậu đã òa khóc thảm thương “hu hu, Tiểu Hân nó đi đâu cả tuần nay không thấy về rồi, tôi lo lắm, lão đại, xin lão đại niệm tình nó là phu nhân trước đây của lão đại mà tìm nó giúp tôi với”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play