Ngữ Hân ở trong phòng, mặc cho đã mở điều hòa đóng kín cửa nhưng vẫn nghe thoang thoảng mùi dầu mỡ của thức ăn chiên xào dưới nhà bếp. Đầu óc của cô trở nên quay cuồng, liền đặt chiếc ipad đang chơi game xuống giường, nhanh chân chạy vào nhà tắm nôn mửa hết ra những thứ trong dạ dày.
Lãnh Mạc đã đi công tác hơn một tuần, giao phó việc chăm sóc Ngữ Hân lại cho người hầu Tiểu Thúy và ông cậu của cô. Dĩ nhiên còn có Dany và Hà Sinh, hai người luôn bị cô đày đọa đến nghẹt thở.
“Hân Hân, em ở nhà có làm loạn lên không?”
“Không có”
“Vừa nãy anh gọi, sao em bắt máy lâu vậy?”
“Lúc đó em đang trong toilet”
Ngữ Hân một tay cầm ipad chơi game, để chiếc laptop trên bàn để chế độ webcam nói chuyện với Lãnh Mạc.
“Tập trung nói chuyện với anh” giọng Lãnh Mạc đanh lại, hắn nhíu mày khi thấy Ngữ Hân chỉ toàn lo lắng việc đánh boss mà bỏ bê hắn “nghe anh nói gì không?”
“Haizzz, anh phiền quá, chết nữa rồi này” Ngữ Hân nhăn nhó, cô bực mình dẫm chân xuống đất, giơ ipad lên, cô đã bị con gấu đen đè bẹp. Màn hình xuất hiện chữ Game Over to đùng.
Lãnh Mạc xoa trán, hắn tựa đầu vào chiếc ghế xoay, rồi châm một điếu thuốc “em đừng chơi game nữa, hại mắt đấy”.
“Em biết rồi, sẽ chơi một ván nữa rồi em đi ngủ” Ngữ Hân nháy mắt “anh đừng hút thuốc, đừng uống rượu và…không được lên giường với cô nào đâu đấu biết chưa”
“Anh biết rồi bà xã, em yên tâm đi, anh ngoài em ra sẽ không lên giường với phụ nữ nào khác”
“Tốt đấy” Ngữ Hân lại bắt đầu cảm thấy choáng váng mặt mũi, cô vừa đứng dậy định đi lấy cốc nước mới thì chân đã không đứng vững “Mạc, em buồn ngủ, em đi ngủ đây”
“Ừm, em ngủ ngon” Lãnh Mạc nói xong, hắn mỉm cười rồi đóng màn hình laptop lại, Ngữ Hân cũng đã leo lên giường, đắp chăn sau đó cô chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng.
…..
Một tuần trôi qua, Lãnh Mạc từ Thụy Sỹ trở về, hắn có mua rất nhiều Socola tặng Ngữ Hân và có cả đồng hồ hàng hiệu. Ngữ Hân ngồi trên đùi Lãnh Mạc, cô săm soi chiếc đồng hồ đã được đeo vào tay mình, miệng không khỏi thốt ra lời khen ngợi “đẹp thật đấy” sau đó Ngữ Hân cho socola vào miệng “rất ngon” cô vui vẻ vì ăn socola không có mùi tanh, lại ngọt ngào, thơm mùi sữa. Dù sao không bị buồn nôn cũng tốt.
Lãnh Mạc vuốt tóc Ngữ Hân, trước mặt bao nhiêu đàn em của mình, hai người họ đều không quan tâm lắm.
“Hân Hân, em thích chứ?”
Ngữ Hân gật đầu, vòng tay qua cổ Lãnh Mạc, đặt lên môi hắn một nụ hôn “thưởng cho anh” rồi cô lại ăn socola.
Lãnh Mạc nhếch môi, hắn bế thốc Ngữ Hân lên rồi ôm cô về phòng. Ngữ Hân có hơi khó chịu, khi Lãnh Mạc tiến lại cởi nút áo của mình, cô liền giữ cổ áo mình lại, lắc đầu chán chường.
“Mạc, em không muốn” cô nhíu mày, né sang một bên.
“Em làm sao vậy?”
“Gần đây em không khỏe, liên tục bị chóng mặt, hoa mắt” Ngữ Hân rúc đầu vào bộ ngực vững chãi của Lãnh Mạc, cô thực sự đang mất thăng bằng, rất cần một điểm tựa.
Lãnh Mạc giọng điệu lo lắng, sờ trán của cô “em không bị sốt”
“Ừm, không” giọng Ngữ Hân lí nhí “em chỉ mệt trong người” cô khẽ nhắm mắt lại.
“Anh nghe ông cậu nói, em thường xuyên bỏ bữa, đúng không?” Lãnh Mạc kéo Ngữ Hân dậy, hắn muốn cô đối diện nói chuyện với mình, nhưng Ngữ Hân cứ ôm chầm lấy Lãnh Mạc, không chịu rời khỏi tư thế đó, giọng cô gắt gỏng “em muốn dựa một chút, anh để yên đi”
Giọng Lãnh Mạc có chút dịu lại, thấy Ngữ Hân mệt mỏi, hắn càng đau lòng. Lãnh Mạc chỉ đi công tác nửa tháng, mà bọn người kia để cô ra nông nổi này, nhìn xem phu nhân của hắn ngày càng gầy gò, trơ xương ra.
Hơn nửa giờ, Lãnh Mạc khẽ lay Ngữ Hân mới biết cô đã thiếp đi lúc nào không biết “Hân Hân, xuống ăn tối”
Ngữ Hân tỉnh giấc, cô lắc đầu phản đối “em không muốn ăn, chỉ muốn ngủ”
“Ngoan đi, đừng để anh nổi giận với em” Lãnh Mạc gằng giọng, Ngữ Hân cho dù thế nào cũng theo hắn miễn cưỡng xuống nhà ăn.
Bàn ăn to lớn, sang trọng nhưng chỉ có vẻn vẹn ba người là Lãnh Mạc, Ngữ Hân và ông cậu. Thức ăn chưa đem ra mà Ngữ Hân đã uống sạch ly nước trái cây trên bàn, ly thứ hai, thứ ba đem lên cô đều uống cạn.
“Tiểu Hân, con uống nhiều nước vậy làm sao mà còn bụng ăn cơm được” ông cậu kéo ly nước trái cây ra xa cô “thức ăn gần có rồi, con chờ một chút”
Nếu là Ngữ Hân trước đây, chỉ cần nghe đến thức ăn, cô sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng, nhưng tại sao bây giờ, mỗi lần nghe ai đó nhắc đến việc ăn cơm, cô lại cảm thấy sợ hãi. Chắc là do cơ thể của cô suy dinh dĩnh nên kén ăn hay do dạ dày cô lại có vấn đề. Ngữ Hân nghe ông cậu nói “thức ăn gần có” mà hai tay cô siết chặt ly nước ép trái cây, cô rất sợ cảm giác trong bụng không có gì mà phải nôn mửa ra hết. Cảm giác đó đau đến thắt ruột mà còn rát buốt cổ họng, rất khó chịu.
“Thức ăn của phu nhân đây ạ, là mực xào ngũ quả và canh gà hầm thuốc bắc” Tiểu Thúy vừa đặt bát canh gà lên bàn, Ngữ Hân đã che miệng lại chạy thật nhanh đến sàn nước nôn ra sau đó ho sặc sụa.
Lãnh Mạc và ông cậu chạy đến “em sao vậy? Không khỏe à?”
“Tiểu Hân…con…con có phải đã có…” ông cậu lắp bắp, đôi mắt có chút tia nghi hoặc nhìn biểu hiện của cháu gái lúc này, cứ y như phụ nữ mang thai.
“Khụ…khụ…” Ngữ Hân không ngừng ho khan, nhìn ông cậu “co..n không muốn ăn, đừ..ng ép con”
“Trời ơi, đứa bé này, không ăn làm sao mà sống chứ” ông cậu thở dài
Ngữ Hân quệt nước mắt, nước mũi “gần đây con không thể ăn được, cứ thấy thức ăn đến là nghe mùi hôi tanh, đều nôn ra hết. Cậu à, con chỉ muốn đi ngủ, không ăn uống gì cả”
“Em không ăn không được” Lãnh Mạc lắc đầu “lát nữa anh đưa em đến phòng nghiên cứu nhờ bác sĩ khám”
Ông cậu lẩm bẩm gì đó, rồi hỏi gặng Ngữ Hân “tháng này con có bị trễ không?”
Ngữ Hân đỏ mặt “cậu à, tự nhiên lại đi hỏi những chuyện này, con không thích đâu”
“Tiểu Hân trả lời cậu đi, mau lên”
Ngữ Hân dửng dưng “tháng này sao…hình như trễ hai tuần nay”
Ông cậu nghe xong, đôi mắt sáng rỡ vội chạy lên phòng mình sau đó đem xuống vật gì đó nhét vào tay Ngữ Hân. Lãnh Mạc đứng bên cạnh nhìu mày “que thử thai?”
“Không phải chứ?” Ngữ Hân xoa xoa bụng nhỏ “không thể nào đâu, con còn chưa muốn có”
Ngữ Hân bị đẩy vào toilet, cô được ông cậu hướng dẫn cách dùng que thử thai rồi dúi vào tay của cô hơn mười que để cho chắc cú.
Ngữ Hân hơn hai mươi phút ngồi thừ trong toilet, cô như người mất hồn khi nhìn thấy cả mười chiếc que quăng tung tóe dưới đất đều xuất hiện hai vạch.
Rầm..
Lãnh Mạc tự ý mở cửa bước vào, hắn thấy thái độ của Ngữ Hân lạ lùng “em…”
Ông cậu theo sau, ông nhặt que thử thai lên, miệng há hốc hình chữ O. Tiểu Hân của ông trúng thưởng rồi.
Ngữ Hân không nói gì, cô bỗng dưng khóc lớn như một đứa con nít, sau đó chạy lại đánh tới tấp vào ngực Lãnh Mạc “đồ biến thái, anh hại em, là anh hại em có thai rồi, em vẫn chưa muốn phải mang thai mà, là anh hại em huhu”
“Hân Hân, đừng khóc nữa, em sắp làm mẹ rồi, đừng mít ướt như thế, đâu phải tính tình của em”
“Biến thái, anh còn dám nói như vậy, là thứ yêu nghiệt nhà anh hại em ăn không ngon ngủ không yên. Em vẫn còn trẻ, em muốn đi chơi, chưa muốn làm mẹ, anh biết không hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT