“Chị khuyên em tốt nhất sau này nên tránh xa Gia Hào ra một chút. Nếu chỉ giữ khoảng cách là đơn thuần một người hâm mộ thì không sao, chứ dây dưa vào anh ta thì không nên” Châu Kỳ vỗ vai Ngữ Hân, sau đó lại lên phòng của quản lý bàn chuyện gì đó.

“Chị Châu Kỳ, tại sao mỗi ngày chị đều phải đi gặp quản lý nhỉ?” Ngữ Hân chợt nhớ ra, cô gọi ngược Châu Kỳ quay lại “tại sao nữ tiếp tân ở đây có đến hàng chục người, mà quản lý chỉ kêu gọi mỗi chị?”

Châu Kỳ trong chốc lát gượng cười “em không nên quá tò mò đâu Jasmine à” dứt lời, Châu Kỳ bấm thang máy đặc biệt rồi lên tầng 15 của khách sạn Thế Giới.

Tại sao chị ấy phải đi thang máy đặc biệt, biết bao nhiêu nhân viên trong khách sạn này vẫn đi thang máy chuyên dụng bình thường đấy thôi. Rốt cuộc là có chuyện gì mờ ám đằng sau vậy nhỉ, nếu là chuyện kia…thì không có khả năng nào rồi bởi vì theo mình nhìn qua một lượt, chị Châu Kỳ không phải nữ nhân tầm thường, thân thủ của chị ấy khá tốt. Không thể nào bị lão già kia quấy rối được, hơn nữa thang máy đặc biệt chỉ dành cho những ai giữ chức trách cao trong một doanh nghiệp mới được quyền đi…Nhưng cái mình thắc mắc đó chính là chị Châu Kỳ, chị ấy biết quá nhiều việc của hắc đạo. Vậy thì chị ấy là ai?



Giang Ngữ Hân chau mày, máu sát thủ lại nổi lên trong người cô, với một người mà từ nhỏ đã lăn lộn với thế giới hắc đạo, sống chết gần nhau đến khó thở, thì Ngữ Hân rất nhạy cảm, việc nhìn thấu một con người của cô, tài suy luận được rèn dũa của cô, đã đạt đến mức độ nhất định. Nếu là người thường, cô dễ dàng hiểu được họ đang nghĩ gì, nhưng đối với các cao thủ, Ngữ Hân cần có thời gian để minh xác, và Châu Kỳ này là một trong số bọn người ấy. Cô ta nằm trong bạch đạo, hay hắc đạo vẫn còn là một bí ẩn. Tại sao cô ta năm lần bảy lượt giúp đỡ Ngữ Hân, khuyên cô tránh xa bọn người xấu kia chứ…càng nghĩ càng rắc rối, Ngữ Hân thở dài mệt mỏi.

Công việc tiếp tân là bộ mặt của một khách sạn, đứng từ sáng đến giờ mà không được ngồi, chân cô như muốn rụng rời, nhất là khi chị Châu Kỳ vắng mặt, công việc của Ngữ Hân bỗng dưng tăng lên gấp bội. Không nghĩ nhiều nữa, dù Châu Kỳ kia tốt hay xấu cũng không sao, nếu cô ấy không tuyên chiến với Ngữ Hân, thì Ngữ Hân cũng sẽ cứ là một người em ngây ngô trong mắt cô ấy.

“Tôi muốn trả phòng” Gia Hào không thông qua trợ lý của anh ta, mà nói chuyện trực tiếp với Ngữ Hân “thanh toán qua thẻ tín dụng của tôi”

Ngữ Hân cúi mặt, cô giơ tay đón lấy chiếc thẻ…nhưng khi cô kéo chiếc thẻ về mình, Gia Hào nắm chặt đầu thẻ bên kia lại “thưa quý khách, anh…” cho đến khi Ngữ Hân lên tiếng, anh ta mới nhếch môi, thả lỏng chiếc thẻ.

“Cô là nhân viên mới à?” Gia Hào cất giọng hỏi, sau đó anh ta nhìn vào tấm hình thẻ đeo ở cổ Ngữ Hân rồi nhếch môi “Jasmine?”

“Vâng, thưa quý khách, đã thanh toán tiền xong rồi ạ, cảm ơn quý khách đã lựa chọn khách sạn Thế Giới. Hẹn gặp lại quý khách” Ngữ Hân cúi chào, cô hoàn lại chiếc thẻ atm cho Gia Hào, mỉm cười tạm biệt.

“Dĩ nhiên tôi sẽ quay lại, tìm cô” Gia Hào làm một hành động hôn gió với Ngữ Hân, sau đó anh ta đeo lại kính râm, choàng áo khoác đen từ đầu đến cúi rồi bước vào chiếc xe hơi màu trắng sang trọng. Khoảng mười phút sau, cô gái kia cũng ra khỏi khách sạn, đi vào chiếc xe khác.

Ngữ Hân xoa trán “trời ơi, hình tượng nam thần của tôi đây sao. Nếu mà Linh Chi cũng biết Gia Hào là người như vậy, hẳn cậu ấy sẽ thất vọng y chang mình”

Phải rồi, Linh Chi chắc giờ này cô ấy đã sinh em bé rồi. Mình rất muốn liên lạc với cô ấy nhưng mà…mình không có điện thoại, hơn nữa số di động của Linh Chi lại thay đổi liên tục, chẳng biết số nào đúng nữa.



….

“Tiểu Hân à, cậu muốn đi dạo một vòng công viên” ông cậu nài nỉ liên tục khi biết hôm nay Ngữ Hân được nghỉ phép “chúng ta đã đến đây lâu như vậy rồi mà ngày nào cậu cũng ru rú trong nhà”

“Cậu à, để con ngủ một chút coi” Ngữ Hân trùm chăn kín người, giọng điệu lười biếng “cậu mà đi coi chừng…lại bị bắt đó…ở nhà đi”

“Tiểu Hân đi đi mà con, chẳng phải từ nhỏ đến lớn con rất muốn đến Paris du lịch sao? Bây giờ đã đến được Paris rồi, con lại ngủ gà ngủ gật” ông cậu vừa nói vừa giật mạnh chiếc chăn bông của Ngữ Hân, thúc giục cô phải dậy sớm “mau lên nào”

Ngữ Hân khẽ nhíu mày, cô có chút phẫn nộ. Đi làm ở khách sạn Thế Giới quả thực rất vất vả, một tuần có khi không được nghỉ ngày nào mà còn phải bị tăng ca liên tục, tiền lương đúng là có cao, nhưng thay vào đó sức khỏe của cô ngày càng xuống cấp. Có lần khi bước xuống xe điện, Ngữ Hân mất thăng bằng suýt nữa thì ngã xuống đường. Tất cả là do cô bị thiếu ngủ quá mức mà dẫn đến hậu quả như thế này, vì vậy mà khi có một ngày nghỉ quý báu, toàn thời gian Ngữ Hân chỉ dành cho việc ngủ. Ông cậu không hiểu, cứ hay càu nhàu cô này nọ, tuy nhiên vì ông cậu cũng đã có tuổi, lại rất thích đi chơi đây đó, dù miễn cưỡng, Ngữ Hân cũng muốn dẫn ông cậu đi dạo công viên.

“Được rồi, con đi với cậu” Ngữ Hân dụi mắt, gương mặt trắng bệt vì mệt mỏi, lúc bước xuống giường một lần nữa đầu óc choáng váng “khỉ thật, chẳng lẽ mình yếu thế này sao?”

Ở khu vui chơi, ông cậu và Ngữ Hân mua vé tham quan trò chơi đu ngựa, Ngữ Hân vô cùng khoái chí, trước đây vốn dĩ chỉ nhìn thấy trên phim ảnh đã cảm thấy rất lãng mạn rồi, không ngờ khi ở ngoài đời nó lại càng thu hút ánh nhìn của mọi người đến như vậy. Công viên trò chơi vào buổi sáng thì không bật quá nhiều ánh đèn, nhưng bù lại không bị giới hạn trò chơi như buổi tối. Vì là ngày nghỉ nên rất nhiều cặp tình nhân đến đây vui chơi, có người còn tình tứ hôn môi nhau giữa đám đông để bày tỏ tình cảm hoặc cầu hôn này nọ. Ngữ Hân và ông cậu cũng hòa nhập vào đám người đó, xếp thành vòng tròn cỗ vũ cho họ “đồng ý đi, đồng ý đi”

Cô gái kia cuối cùng cũng nhận lời cầu hôn của chàng trai, đám đông liền vui cười khí thế, tiếng vỗ tay càng giòn giã hơn.

Quả thực là một quốc gia “lãng mạn” họ có quyền tự do bày tỏ tình cảm nơi công cộng mà không màng đến ánh mắt ai dị nghị hết, Ngữ Hân mỉm cười, có chút cảm thấy động lòng với đất nước này. Đúng là cô quyết định không sai khi chọn nước Pháp là quốc gia để dừng chân, một đất nước hòa bình, lãng mạn, thanh bình.



“Tiểu Hân, chúng ta đi chơi trò khác đi chơi” ông cậu thấy cô đứng ngây người mặc cho đám đông kia đã tản ra hết, liền kéo cô đến khu trò chơi khác. “Cậu đó, con là Jasmine cơ mà, ở đây đông người, cậu phải chú ý chứ” Ngữ Hân đảo mắt tới lui, càu nhàu ông cậu.

Ông cậu chợt bụm miệng lại, thì thầm “cậu lại phạm lỗi”.

“Thôi đi, lần này thôi đó, con mà nghe cậu gọi hai tiếng đó nữa, là sau này không đưa cậu đi chơi đâu” Ngữ Hân thấy ánh mắt ông cậu trầm buồn, cô thúc vào tay cậu “nào, chúng ta cùng chơi phóng phi tiêu”

“Ối trời, cậu không biết chơi trò đó” ông cậu nhăn nhó “hay chơi bắn súng nước đi con”

“Không, chơi phóng phi tiêu, con sẽ chỉ cho cậu ngắm trúng hồng tâm” Ngữ Hân nháy mắt, tay chỉ về hướng quầy thu vé “con đi mua vé, cậu đứng ở đây chờ con”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play