"Là cậu liên lụy con, là cậu vô dụng, tại cậu, tất cả là tại cậu, Tiểu Hân à làm sao mà cậu dám nhìn mặt ba mẹ con nơi suối vàng đây hu hu" ông cậu khóc đến đỏ hoe cả đôi mắt, trên gương mặt già nua xuất hiện đầy nếp nhăn, tóc bạc cũng hơn nửa mái đầu.

Giang Ngữ Hân thấy ông cậu của mình khóc, bỗng dưng từ đâu khóe mắt của cô cũng ướt nhòe đi, chẳng biết từ bao giờ, Ngữ Hân mới có cảm giác đau lòng, cô nghĩ rằng mình mạnh mẽ, mình chai sạn với giông tố cuộc đời, nhưng không, Ngữ Hân tự dưng thấy quá đau lòng, cô ôm ông cậu, hít một hơi thật dài.

"Đã nói là không sao mà cậu, cậu không tin con đúng không?"

"Con đừng an ủi cậu, cậu biết, cậu biết hết, Lãnh Mạc dùng cậu uy hiếp con, để con lên giường với anh ta" ông cậu sụt sùi, quệt nước mắt "đàn ông mà, sau khi anh ta có được con, sẽ bắt đầu xa lánh và căm ghét con, khinh thường con, Tiểu Hân, cậu lo lắm"

Giang Ngữ Hân bật cười "hắn ta xa lánh con, con càng mừng đấy, cậu nói thử xem, sau khi hắn ta chán ghét con, sẽ đuổi cổ chúng ta đi, chẳng phải khi đó chúng ta tự do bay nhảy rồi sao?" Cô nhéo gò má của ông cậu "đừng lo nữa cậu, cậu quên con là ai rồi sao, con không dễ đối phó đâu hì hì"

Ông cậu buông tay Ngữ Hân, đến phòng thuốc lấy thảo dược bôi vào những vết tích trên người đứa cháu gái mà ông yêu thương "về sau con phải cẩn thận biết chưa"



Giang Ngữ Hân mỉm cười hạnh phúc, cô như đứa bé ngoan ngoãn gật đầu "vâng, thưa cậu"

"Còn đau không?" Ông cậu bôi vào dấu răng trên cổ của Ngữ Hân còn rướm máu, ông tiếp tục bôi đến vết bầm tím trên bả vai của cô, rồi tiến xuống ngực, ông cậu chua xót, lắc đầu.

"Không đau" Ngữ Hân cắn răng. Chết tiệt Lãnh Mạc, anh tốt nhất nên chết luôn ở Thụy Sỹ.

Tiểu Thúy thấy cửa phòng không khóa liền bước vào "tiểu thư, thiếu gia sẽ vắng mặt vài ngày, có dặn cô không được bước ra khỏi nhà"

Ngữ Hân tức giận, đứng bật dậy, quát lớn "hắn ta nghĩ mình là ai mà cấm cung tôi, rõ ràng tuần này tôi có giờ kiểm tra, không thể nghỉ học được"

Lúc này, thư ký Hà cũng bước vào, anh ta lạnh lùng như một cái máy học thuộc lòng, đáp "thiếu gia không cho phép, cô nên vâng lời, đừng làm trái ý anh ấy, cô biết hậu quả rồi chứ?" Liếc mắt sang ông cậu đang ngồi đằng kia, thư ký Hà nhếch môi "vô dụng"

Ngữ Hân cảm thấy tức hết đường lùi, cô đấm thẳng vào mặt thư ký Hà, nhưng rất nhanh chóng, anh ta bắt được tay Ngữ Hân "tại sao thiếu gia lại dung túng kiểu phụ nữ ngang ngược như cô chứ, nếu không phải vì cô, bây giờ tôi đã cùng anh ấy và Dany đi Thụy Sỹ làm phi vụ, không phải rắc rối dính vào việc trông nom phụ nữ" thư ký Hà nói xong, anh ta thả tay Ngữ Hân ra, gương mặt nồng nặc sát khí ra khỏi phòng rồi khóa cửa bốn lớp.

"Mẹ kiếp, mở cửa ra cho tôi, mở ra" Ngữ Hân hai tay đập mạnh vào cánh cửa, miệng không khỏi chửi bới, nhưng cô lại lần nữa bất lực ngã xuống đất rồi ngất đi trước mặt Tiểu Thúy và ông cậu.

.....

"Tiểu thư, cô tỉnh rồi, cậu ơi, cô ấy tỉnh lại rồi" giọng Tiểu Thúy inh ỏi đánh thức ông cậu, khiến Ngữ Hân nhức cả đầu, khẽ nhíu mày.

"Cô nhỏ tiếng một chút" Ngữ Hân chỉ nói duy nhất một câu như thế rồi nghiêng đầu sang hướng khác, nhắm mắt lại, ai lay gọi cô cũng không tỉnh.

"Vừa nãy cô ấy có mở mắt" Tiểu Thúy vừa thuật lại cho bác sĩ vừa chỉ tay về hướng Ngữ Hân đang nằm trên giường, giọng ngơ ngác "nhưng lại ngủ rồi"

"Sau khi kiểm tra sơ lược, cô ấy không có vấn đề gì ngoài suy nhược cơ thể nên tình trạng sốt nhẹ kéo dài, cứ cho cô ấy ngủ đi" bác sĩ tiêm vào tay của cô nối với chai nước biển đặt trên cao, từng giọt nước biển rơi dần truyền vào cơ thể Ngữ Hân "có thể cô ấy ức chế nhiều việc, chuyển thành bệnh cũng nên" ông ta lắc đầu thở dài.

Thư ký Hà cũng ở đó, nghe toàn bộ câu chuyện, cũng thở dài "Giang Ngữ Hân tốt nhất cô đừng dở trò"

Ông cậu liền quay sang cậu thanh niên đó, giọng gắt gỏng "cậu nói gì thế, Tiểu Hân nhà tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi liều chết với cậu" nói rồi ông cậu đuổi thư ký Hà ra ngoài



Giang Ngữ Hân nghe tiếng đóng cửa, ngồi bật dậy như siêu nhân, cười ha hả trong lòng, giơ ngón tay cái trước mặt ông "cậu là số một"

"Tiểu Hân, sau này đừng giả bệnh như vậy nữa biết chưa?" Ông cậu thì thầm "nhìn người ta đâm kim vào người con, cậu xót lắm"

"Vâng" Ngữ Hân tựa đầu vào vai ông cậu, gương mặt nhợt nhạt hẳn, lúc nãy cô không hề giả bệnh, cô đã ngất đi là thật, do hậu quả của việc tiếp xúc với hóa chất nhiều giờ đồng hồ liền nên mới vậy. Ngất đi rồi đến khi tỉnh lại đã là một ngày một đêm, Ngữ Hân tự nghĩ, mình ngủ lâu đến vậy sao? Nhìn tay phải bị thương đang băng bó, tay trái thì nặng trịch do nối với nước biển, Ngữ Hân cảm thấy mình thê thảm hơn bao giờ hết.

Năm ngày sau, Ngữ Hân dần dần khỏe lên, nhưng vẫn phải truyền nước biển, bị nhốt trong phòng buồn chán, cô chỉ biết bầu bạn cùng ông cậu và Tiểu Thúy.

"Haha, này phải đánh vào chỗ đó mới giết được boss" Ngữ Hân vừa chỉ đạo vừa bóc bánh qui ăn. Cô đang chăm chú xem ông cậu và Tiểu Thúy chơi game trên màn hình ti vi bằng đồ điều khiển từ xa. Ngữ Hân hưng phấn đứng trên giường, tức tối vì ông cậu chơi quá dở, cứ thua hoài, bị quái vật tấn công "cậu à, đã bảo là đập ngay đầu của nó mà"

"Cậu biết rồi mà" ông cậu tập trung cao độ vào màn hình, Tiểu Thúy cũng cầm vững tay điều khiển để canh chừng quái vật, còn Ngữ Hân đang bóc bịch bánh qui tiếp theo, khắp căn phòng toàn vỏ bánh vứt lung tung.

"Nếu con mà có hai tay, là sẽ đánh thắng boss rồi, mẹ nó sống dai quá" Ngữ Hân lại một lần nữa nhảy cẫng lên khi ông cậu và Tiểu Thuy chơi thua. Quá trớn, kim tiêm của chai nước biển đâm mạnh vào tay cô khiến cô đau nhói "ây da..." Ngữ Hân nhăn mặt.

"Tiểu Hân, cẩn thận, con đang truyền nước biển, mau ngồi xuống đi, đứng lên nhảy nhót như vậy không tốt" ông cậu cằn nhằn.

Giang Ngữ Hân dường như không để ý, cô nhìn màn hình canh chừng boss "cậu ơi, tập trung đi"

"Áaa tới kìa, chém nó đi" Ngữ Hân quát lớn.

Két...cánh cửa phòng của cô mở ra, nhưng tiếng âm nhạc của game quá lớn khiến mọi người không để ý.

"Haha, em thắng rồi" Tiểu Thúy cười lớn nhìn Ngữ Hân, cô gật đầu tán thành

"Ông cậu à, đưa máy đây con chơi, cậu chơi dở quá" Ngữ Hân nhăn nhó "để con bứt cây kim này ra, phiền phức"

"Em dám" âm thanh lạnh lẽo kia vang lên, Ngữ Hân giật cả mình quay lại, ông cậu và Tiểu Thúy sợ hãi xanh cả mặt, liền đi ra khỏi phòng.

"Ủa, chưa chơi xong mà" Ngữ Hân nói to "tại anh mà mọi người đi mất, bực mình" nói xong, Ngữ Hân ngồi xuống chiếc giường, lúc này ga giường đều nhàu nát, cô tiếp tục ăn bánh qui.



"Em bị bệnh?" Lãnh Mạc nghiêm nghị

"Không" Ngữ Hân thờ ơ đáp, nhưng một giây suy nghĩ cô lại nói "à có bị bệnh, tôi bị anh giam cầm nên mới bệnh, cho tôi đi học, tôi sẽ khỏe lại"

"Được, mai tôi cho người chở em đi"

"Là thật?" Ngữ Hân tròn xoe mắt trước câu nói dứt khoác của Lãnh Mạc, có chút cảm thấy hắn là lạ, cô nghi ngờ "anh bị điên hả?"

"Thử nói lại một lần nữa xem" hắn gằng giọng, đôi mắt như muốn xé nát Ngữ Hân, thấy thế cô hạ giọng "ừm" rồi cầm chai coca uống hết phân nửa còn lại.

"Tôi cũng muốn uống" Lãnh Mạc nhanh như chớp đến bên cạnh Ngữ Hân phủ lên môi cô, như muốn hút cạn hết chất ngọt cô vừa mới đưa vào miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play