“Ngữ Hân, con dọn dẹp phòng thiếu gia xong chưa?” Thím Lý nhìn Giang Ngữ Hân với sắc mặt nghiêm trọng “Ngài ấy rất khó tính, con tuyệt đối đừng chạm vào bất cứ đồ vật gì trong phòng”

“Không chạm vào thì lau chùi kiểu gì?” Ngữ Hân khoanh tay trước ngực, cô nghiêng đầu chất vấn, giọng điệu ghét gẩm tên lão đại ác quỷ kia “anh ta kỹ tính quá thì tốt nhất tự thân vận động, đừng thuê mướn người làm nữa”

“Suỵt, khẽ thôi, đứa nhỏ này, qua chuyện sáng nay con vẫn còn đối mặt với Ngài ấy sao?” Thím Lý gắt gỏng, đảo mắt qua trái rồi qua phải thăm dò, thấy thế Ngữ Hân cũng chẳng bận tâm, cô tức giận chính bản thân mình vì sao sáng nay lại nhát gan đến thế, khí thế của cô chỉ đáng tầm đó thôi sao, trước bao nhiêu người thế kia mà la toáng lên, quá ư là mất mặt.

“Ngữ Hân, thực ra con là cô gái đầu tiên mà thiếu gia tha thứ nhiều lần như vậy, đâu như những người trước đây, đều bị đám người của Hắc Long giết chết nếu họ không làm vừa lòng thiếu gia” thím Lý thỏ thẻ bên tai cô, biết ý tứ, Giang Ngữ Hân cũng thì thầm lại.



“Chẳng lẽ những người phụ nữ mà hắn ta từng quan hệ, đều…bị giết hết sao thím?”

Nghe đến đây người phụ nữ trung niên đó xanh xao cả mặt mày “Ngữ Hân, đến chuyện bí mật này con cũng biết, con rốt cuộc là”

“Hây da, không, con chẳng là ai cả” Ngữ Hân lại cặm cụi rửa chén bát, thoáng chốc cô ngước đầu xem biểu hiện của thím Lý, rồi nhếch môi cười.

Lãnh Mạc hắn ta vốn dĩ nổi tiếng đào hoa với các phụ nữ bên ngoài, điều này trong hắc đạo ai mà chẳng biết, huống hồ gì Ngữ Hân lại là một người có mối thù sâu sắc với bang Hắc Long và Đại Bàng, chuyện của hắn ta, dĩ nhiên cô đều nắm trong lòng bàn tay. Suy đi tính lại, Lãnh Mạc này hắn ta vô cùng tàn bạo với người ngoài nhưng đối với người nhà của hắn, đặc biệt là người anh trai quá cố Lãnh Đông Kiều, hắn ta cực kỳ yêu thương và kính trọng. Cũng chính vì điểm này, lúc Giang Ngữ Hân ra tay giết chết Lãnh Đông Kiều vì nghĩ anh ta là hung thủ bắn chết cha mẹ cô, cô đã bị Lãnh Mạc lôi về Lãnh gia trả giá.

“Phải, thiếu gia đều thủ tiêu bọn họ” thím Lý cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngữ Hân “Ngài ấy tuy quan hệ với các cô gái, nhưng chưa từng gần gũi họ, tất cả chỉ là qua gián tiếp, đến cả một cái ôm, một nụ hôn, một màn dạo đầu đều không có” thím Lý khẽ lắc đầu “Ngài ấy quả thực rất dị”

Giang Ngữ Hân xì một tiếng thật dài, cô chẳng quan tâm đến Lãnh Mạc, chỉ là do thím Lý tự kể thôi, cô cũng chưa từng muốn quan tâm đến đời sống dơ bẩn của hắn ta.

Cánh cửa nhà chính mở toang, từ bên trong có thể nghe thấy tiếng chào hỏi Lãnh Mạc của gia nhân trong nhà, Giang Ngữ Hân thầm biết ngay tên ác quỷ kia về rồi, nhưng cũng cầu mong sao hắn ta đừng phiền đến cô.

“Ngữ Hân, ba mươi phút nữa hãy dọn thức ăn ra bàn, nhớ phải có rượu vang đỏ và nến trắng” thím Lý thúc nhẹ vào vai cô dặn dò “chuẩn bị hai ghế cho thiếu gia và tiểu thư Hà Băng”

“Vâng” phiền phức thật đấy, chỉ có hai người mà bày vẻ đến mức này sao, thức ăn cũng tràn lan thế này liệu có ăn hết hay không, còn nữa những thứ xa hoa này…chậc chậc, càng nhìn kỹ càng không phải cùng tầng lớp với mình, giá như ông cậu lúc này cũng được ăn ngon như vậy thì hay biết mấy.

Giang Ngữ Hân mải mê suy nghĩ thì Lãnh Mạc đã đứng cạnh cô từ lúc nào không biết, hắn ta đôi mắt nồng nặc sát khí như muốn giết người, lạnh lùng siết chặt cổ tay Ngữ Hân.

“Lãnh Mạc, anh làm gì vậy, định đưa tôi đi đâu, buông ra” Giang Ngữ Hân bị Lãnh Mạc kéo đi một cách không thương tiếc, đóng kín cửa phòng của mình, Lãnh Mạc nổi giận lôi đình.



“Cô đã làm gì với phòng của tôi”

“Dọn dẹp” Giang Ngữ Hân đáp nhanh gọn

“Tôi có bảo cô động vào máy tính của tôi không?” Lạnh Mạc nghiến răng “năm lần dò tìm mật khẩu”

Giang Ngữ Hân gãi đầu, cười trừ “ờ…Lãnh Mạc à, tôi chỉ là hiếu kỳ một chút thôi, lần sau sẽ không như vậy nữa”

“Còn có lần sau” hắn ta gằng giọng, bàn tay thêm lực bóp chặt cổ tay Ngữ Hân khiến cô đau điếng chảy nước mắt, quát lớn

“Mẹ kiếp, cổ tay tôi từng bị thương, buông ra đi tên khốn”

Lãnh Mạc gương mặt tối sầm lại, Ngữ Hân vừa chửi thề, lại gọi hắn là “tên khốn” trước đây chưa có tên nào dám nói chuyện với hắn như vậy cả, kể cả Lãnh Đông Kiều, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô Lãnh Mạc càng đắt ý, hắn đã tìm thấy điểm yếu trên người cô, rất dễ để thu phục “đau sao, rất tốt, bây giờ tôi sẽ chặt đi bàn tay của cô, từ nay khỏi đi phá hoại”

“Lãnh Mạc, anh điên rồi” Giang Ngữ Hân cúi xuống cắn vào tay Lãnh Mạc, chỉ với dụng ý khiến hắn thả tay cô ra, nhưng cho đến khi mùi máu tanh xộc vào mũi Ngữ Hân, bàn tay quỷ quái kia vẫn không buông tay cô, chất lỏng màu đó từng giọt rơi xuống nền đất trắng xóa. Giang Ngữ Hân đã định thần lại, cô tròn xoe mắt, nhả bày tay Lãnh Mạc ra, ngẩng đầu lên nhìn hắn ta ngơ ngác.

“Cắn đủ chưa?”

Máu của Lãnh Mạc một ít bị dính trên mép môi của Giang Ngữ Hân, nhưng cô vì quá hoảng sợ hắn nổi cơn điên với mình mà quên mất chùi vết tích đó, Ngữ Hân ngập ngừng “tôi…không…cố ý”

Không khí trong căn phòng chùng xuống hẳn, cảm giác ghê rợn đang rình rập Ngữ Hân, vẻ mặt Lãnh Mạc đáng sợ, như muốn bóp nát Ngữ Hân, hắn ta nhìn chằm chằm vào cô, giữ nguyên tư thế như vậy mà chẳng nói gì cả suốt hơn mười phút, thấy thế Giang Ngữ Hân bèn chống chế “Lãnh Mạc, gia đình anh nợ gia đình tôi mạng sống, tôi cũng đã lấy lại mạng của Lãnh Đông Kiều, chúng ta không ai nợ ai nữa, đã là chuyện quá khứ tôi từ nay sẽ không tiếp tục trả thù, vì vậy anh cũng đừng làm khó tôi nữa được không? Lãnh Mạc chỉ cần anh thả tôi và ông cậu của tôi ra, tôi hứa sau này anh sẽ không thấy mặt của tôi nữa”



“Cô là cái thá gì mà ngả giá với tôi” lúc bấy giờ Lãnh Mạc mới lên tiếng, hắn nhếch môi rồi buông tay Ngữ Hân ra, thấy cô xoa xoa vết hằn đỏ ở cổ tay, Lãnh Mạc liền quăng đến chai thuốc “thả cậu cô thì được, còn cô thì không”

“Tại sao chứ, ông cậu tôi già rồi, cần người chăm sóc” Giang Ngữ Hân nhíu mày

“Vì cô đã giết nhầm người” Lãnh Mạc cầm di ảnh của Lãnh Đông Kiều đưa trước mặt Ngữ Hân “anh hai tôi không phải người bắn chết cha mẹ cô mà là người khác, cô nghe rõ chưa hả” hắn quát lớn.

Giang Ngữ Hân bóp bóp mi tâm “Kẻ đó là ai?”

“Sau này cô sẽ biết” Lãnh Mạc nắm tóc cô giật lên, để di ảnh Lãnh Đông Kiều sát mặt Ngữ Hân “anh hai, anh ấy rất yêu cô, xem cô là tất cả nhưng cuối cùng thì sao chứ, lại bị cô bắn chết, nhưng cô biết sao không, đến chết anh ấy vẫn ôm tấm hình của cô”

“Đó chỉ là một trong những mặt nạ của tôi, Đông Kiều chỉ yêu bộ mặt đó” Ngữ Hân giọng nói có chút khó nhọc “anh ta và tôi là kẻ thù, dù anh ta có yêu tôi và tôi cũng yêu anh ta đi nữa thì tôi cũng sẽ giết chết anh ta, bởi vì chúng tôi là hai người ở hai đầu chí tuyến, mối thù diệt vong này, tôi không thể bỏ qua, anh hiểu không?” Giang Ngữ Hân lạnh lùng đến khó tả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play