Kiều Mục Lam xuất hiện làm Du Cẩn Lật để ý, cậu nhìn thấy tầm mắt đối phương dừng trên thức ăn là biết chắc chắn đã đói bụng rồi, vội vàng nói: "Mẹ chờ một chút, chờ xong món này nữa là chúng ta sẽ ăn cơm."

"Được, mẹ không vội, Tiểu Lật Tử cũng không cần gấp gáp, đừng để bị phỏng đó."

Mặc dù Kiều Mục Lam gấp không chờ nổi muốn nếm thử nhưng nhìn thấy Du Cẩn Lật làm nhanh hơn nên vẫn lấy nhân tố hàng đầu là an toàn của đối phương mà suy nghĩ, ngăn lại khát vọng được ăn đã.

Du Cẩn Lật làm nhanh tay hơn, đồng thời khiến bọn Trịnh Bội Kỳ đem đồ ăn đã làm xong để lên bàn cơm, mang cơm lên đầy đủ, làm xong này nọ thì cuối cùng món cuối cùng cũng theo đó rời khỏi nồi.

Khoai tây sợi, trứng xào cà chua, thịt vụn xào cà, rau xanh xào và canh xương khoai từ, bốn món một canh đối với đại gia tộc như Giang gia xem như khá mất mặt, thân là gia tộc nhất đẳng, bình thường ai không phải cũng một bàn đầy món mặc sức mà ăn chứ?

Nhưng bình thường Giang gia tương đối tiết kiệm, không muốn lãng phí, đồ đủ ăn là tốt rồi, hơn nữa lần này có bốn món một canh hoàn toàn không giống so với ngày thường, mỗi món vừa đủ, hoàn toàn đủ cho ba người Giang Chấn Đào, Kiều Mục Lam và Du Cẩn Lật cùng ăn.



Tuy hôm nay làm đều là những món ăn tại nhà thường thấy nhất, nhưng đối với người ở đây chỉ biết nấu ăn bằng nước mà nói thì có lẽ đây là lần đầu tiên thấy đi.

Cho nên ngay lúc đồ ăn vừa mang lên bàn một cái thì dù là Giang Chấn Đào luôn luôn bình tĩnh cũng phải nhịn không được âm thầm nuốt nước miếng, huống chi những cặp mắt của đám người hầu bận rộn ở phòng khách đều hận không thể dính lên bàn cơm.

"Mấy cái này...... Đều là Tiểu Lật làm?" Giang Chấn Đào nhìn bàn đầy thức ăn kinh ngạc nói.

"Đương nhiên, Tiểu Lật Tử của chúng ta rất lợi hại đó." Kiều Mục Lam không tiếc chút nào khích lệ nói, khen đến nổi mặt Du Cẩn Lật đỏ hết cả lên.

"Đây là lần đầu con nấu nên sợ nấu chưa ngon, ba mẹ nếm thử xem ngon không?" Du Cẩn Lật chờ mong nhìn Kiều Mục Lam và Giang Chấn Đào.

Này đúng thật là lần đầu tiên cậu dùng nguyên liệu dị thế để nấu ăn, tuy ba vị đầu bếp đều cảm thấy ăn rất ngon nhưng nếu không hợp khẩu vị của ba mẹ thì không tốt rồi.



"Tiểu Lật Tử nấu chắc chắn ăn ngon, nhìn thôi là mẹ đã nhịn không được rồi." Kiều Mục Lam cười khen nói, sau đó gắp một đũa khoai tây sợi bỏ vào miệng, lập tức bị mùi hương tê dại kia chinh phục.

Bình thường ăn đều là một ít nguyên liệu nấu bằng nước không có vị gì, đều phải dựa hết vào mùi vị của chính nguyên liệu thôi, nhưng mấy cái này bỏ thêm gia vị, không những có thể giữ lại mùi vị của nguyên liệu mà còn thêm một chút mùi của gia vị làm kích phát mùi vị vốn có của nguyên liệu, hòa lại vào nhau tự nhiên sẽ nấu ngon hơn rất nhiều rồi.

Huống chi vị của đồ ăn xào ra với nấu bằng nước không giống nhau, vô hình chung lại tăng thêm một bậc mỹ vị, phối hợp với cơm gãi đúng chỗ ngứa, thật sự khiến người ta có thể ăn tám chén!

"Ăn ngon quá, không nghĩ tới Tiểu Lật Tử vậy mà là đầu bếp thiên tài." Kiều Mục Lam không phải lần đầu tiên ăn món giống như vậy, nhưng là lần đầu ăn đồ ngon như thế, so với chưởng môn của cổ trù thế gia gần như không khác chút nào.

Kiều Mục Lam nhịn không được lại lần nữa cảm thán bọn họ may mắn, không chỉ tìm được một đứa con dâu ngoan ngoãn đáng yêu, mà đứa con dâu còn lại một đại bảo bối luôn có thể mang đến kinh hỉ cho bọn họ.

Giang gia bọn họ, thật là nhặt được bảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play