Từ khi chiến đấu với Trùng tộc nữ vương bị thương đến nay, Giang Mặc Thịnh vẫn bình tĩnh tiếp nhận sự thật, không cam chịu cũng không hối hận, hình như người bị thương không phải là anh.

Giờ giờ phút này, anh vô cùng hi vọng mình khỏe mạnh, cái ý nghĩ này tới thật đột nhiên cũng làm anh có chút khó hiểu, không rõ vì sao đột nhiên lại suy nghĩ như vậy nhưng cũng không ảnh hưởng sự thật rằng anh đã nghĩ như vậy.

Nhưng hiện thực chính là hiện thực, cho dù muốn nhanh khỏe mạnh thì hiện thực cũng sẽ không dựa theo tưởng tượng của mọi người mà thay đổi đâu.

Có điều ngay sau đó, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân vui sướng, thậm chí so với mọi ngày còn nhẹ nhàng hơn nữa, bước chân của chủ nhân ấy tựa như rất vui.

Cảm xúc Giang Mặc Thịnh trong nháy mắt liền vững vàng lại, mặc dù anh không biết vì sao.

Cả một buổi nhìn chằm chằm vào cửa phòng giờ thu ánh mắt lại, một lần nữa nhìn lên trần nhà như trước đó cái gì cũng chưa làm.

Cửa phòng mở ra, người còn chưa đi đến trước mặt, giọng nói đã truyền tới trước.

"Đùi...... A Thịnh, tui tới đưa cho anh dịch dinh dưỡng, anh có thấy tốt hơn chút nào không?" Du Cẩn Lật cười đi đến mép giường Giang Mặc Thịnh, sau đó vô cùng tự nhiên nâng tay đối phương lên, đem toàn bộ linh lực mình tích lũy được đưa vào trong cơ thể đối phương, sẵn tiện kiểm tra tình huống cơ thể của anh một chút.

Tuy độc vẫn chưa được giải nhưng bộ phận bị độc tố phá hư nghiêm trọng ở bên trong đã dần khép lại, chắc chắn cứ kiên trì như vậy thì thân thể bị phá hư sẽ sớm khá lên thôi, về phần những thứ độc kia chỉ sợ còn phải chờ cậu khôi phục lại tu vi mới có thể xử lý được.



"Ừm." Giang Mặc Thịnh gật đầu nhẹ đáp.

"Tui nói với anh nè, hôm nay tui theo Lý tẩu đi vô cửa hàng nguyên liệu nấu ăn, bên trong có rất nhiều nguyên liệu tự nhiên, tui còn tìm được những loại quen thuộc, còn tìm được gia vị luôn, chờ anh khỏe lại tui sẽ làm món ngon cho......" Du Cẩn Lật hưng phấn quơ chân múa tay chia sẻ vui sướng của mình với Giang Mặc Thịnh.

Vừa nói đến ăn là Du Cẩn Lật càng lải nhải, làm như mấy món mỹ thực đã làm ra xong hết rồi, còn cậu thì đang ăn uống thỏa thích, nói mà nước miếng nhịn không được muốn chảy xuống tới nơi rồi đây này.

Giang Mặc Thịnh không có cắt ngang đối phương, cũng không xen mồm vào, cứ lẳng lặng nghe đối phương nói.

Anh lần đầu phát hiện, chẳng qua là nghe một người nói chuyện vậy cũng xem là một điều rất tốt đẹp.

Sau khi Du Cẩn Lật chia sẻ với Giang Mặc Thịnh những thứ mà cậu nhìn thấy nghe được trong một lần thì phát hiện thời gian không còn sớm nữa, cậu muốn đi làm bữa tối.

Cậu đã nói trước với Kiều Mục Lam, bữa tối hôm nay sẽ do cậu chuẩn bị, cậu kiên quyết không ăn thịt nấu bằng nước mà còn không có muối đâu.

Chờ tìm được nhiều gia vị với nguyên liệu thêm, cậu nhất định sẽ khiến mọi người nếm thử mùi vị chân chính của thịt luộc, tuyệt đối không phải cái loại mới chỉ nấu bằng nước đã gọi thịt luộc!



Từ trong phòng Giang Mặc Thịnh đi ra, trên mặt Du Cẩn Lật vẫn luôn treo nụ cười tươi, lập tức đi xuống phòng bếp.

Kiều Mục Lam đang trong phòng khách xem TV thấy Du Cẩn Lật đi xuống cười nói: "Tiểu Lật muốn xuống bếp hả? Cần mẹ hỗ trợ không?

Kiều Mục Lam tuy là nguyên soái phu nhân nhưng bản thân đôi lúc cũng xuống bếp làm đồ ăn cho chồng và con trai ăn.

"Không cần đâu ạ, mẹ hãy chờ Tiểu Lật làm món ngon đi, tuyệt đối sẽ làm mọi người chấn động." Du Cẩn Lật kiêu ngạo nói, tuyệt đối tự tin với tay nghề của mình.

Nếu ở Hoa Hạ thì cậu có khả năng không có tự tin cho lắm, nhưng ở cái thế giới chỉ biết lấy nước nấu thịt mà được xem là mỹ thực này thì tay nghề của cậu tuyệt đối là vô tiền khoáng hậu*.

(*): Trước đây chưa từng có.

"Vậy mẹ sẽ chờ đây." Kiều Mục Lam cười cổ vũ nói.

Du Cẩn Lật ưỡn ngực kiêu ngạo giống một con gà trống nhỏ khí phách hiên ngang lại như con trâu lớn mạnh mẽ đi vào phòng bếp.

[Giáng Sinh vui vẻ cả nhà iu ơiiiii]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play