"Bạch luật sư là người rất tốt." Bạch Luật Minh lại lật ra một trang khác, "Bạch luật sư thực ưu tú."
"A... A!" Vương Tráng đột nhiên phản ứng lại, Bạch Luật Minh đang đọc nhật ký do chính hắn viết đó. Tuy rằng nhật ký cũng không có ghi cái gì bí mật, nhưng dù sao cũng là thứ riêng tư của hắn mà...
"Bạch luật sư thật tốt." Bạch Luật Minh tiếp tục đọc, "Bạch luật sư lúc làm việc thiệt nghiêm túc. Thực ước ao cũng thực thích Bạch luật sư. Bạch luật sư..." Bạch Luật Minh cười, "Nhật ký của anh toàn là về tôi nhỉ." Trên nhật ký của Vương Tráng, cơ hồ mỗi lần ghi lại đều nhắc đến Bạch Luật Minh.
Vương Tráng rất muốn bảo Bạch Luật Minh không cần đọc nữa, nhưng hắn cũng vô pháp làm ra hành động đoạt lại quyển sổ.
Vương Tráng những ngày qua đều ở tại nhà Bạch Luật Minh, hắn thực sự đối với Bạch Luật Minh rất có hảo cảm, thế nên khi viết nhật ký tự nhiên sẽ quay quanh Bạch Luật Minh. Vốn dĩ cảm thấy chuyện này cũng không có gì cả, thế nhưng lại bị đương sự phát hiện, còn lấy hắn ra làm trò mà đọc thành tiếng, Vương Tráng bỗng dưng cảm giác vô cùng ngượng ngùng, những lời tường thuật khát khao trần trụi do chính tay mình viết ra kia phảng phất có chút thay đổi ý vị, dẫu cho hắn không hề biết sự thật rốt cuộc có phải là vậy hay không.
"Bạch luật sư... Vì sao lại xem nhật ký của tôi..." Vương Tráng có điểm ủy khuất mà nhìn Bạch Luật Minh, trong con ngươi ẩn ẩn oán trách.
"Nhật ký của anh cứ mở toang ra để trên bàn như vậy, lúc tôi tiến vào không cẩn thận liếc mắt một cái, vốn cũng không muốn chú ý, chỉ là thấy được tên của tôi. Thứ có liên quan đến mình, bình thường ai mà chẳng tò mò phía trên viết cái gì, liền lấy tới đọc, không nghĩ là mỗi một trang đều có tôi trong đó."
"À... Ừ thì ra là thế à..." Vương Tráng cảm thấy Bạch Luật Minh nói năng rõ ràng có đạo lý, hắn có lẽ đã quên đóng sổ nhật ký lại thật...
(Won:... khả năng bịp bợm của anh Bạch không hề tầm thường... )
"Bạch luật sư vì án tử của tôi mà mỗi ngày đều thực vất vả. Bạch luật sư là người ưu tú nhất mà tôi từng thấy." Lời khen kiểu này gần như trang nhật ký nào cũng viết, thế mà Bạch Luật Minh còn lẩm bẩm không dứt, "Tuy bị ngộ nhận thành tội phạm giết người khiến tôi rất khổ sở, nhưng nhờ vậy lại có thể kết bạn với Bạch luật sư, tôi cũng cảm thấy thực đáng giá."
"..."
"Xem ra, anh thực thích tôi nhỉ?"
"Tôi... Tôi thực sự thích... Bạch luật sư..." Vương Tráng nói xong sau, mặt đỏ bừng bừng. Tại sao cứ khẩn trương là lại đỏ mặt a... Chỉ đơn thuần là thích Bạch luật sư thôi mà...
Bạch Luật Minh khóe môi mang cười, nhìn Vương Tráng đang cúi đầu một lát, rồi đem tầm mắt chuyển trở về trên nhật ký, "Bởi vì tôi không có tiền, vô pháp trả đủ phí thuê cho Bạch luật sư, cho nên mới cùng Bạch luật sư... Không biết vì sao mà trong lòng lại có chút khổ sở."
Bạch Luật Minh lúc này đã thu liễm ý cười trên mặt, chỉ lẳng lặng xem nhật ký.
"A... Này!" Vương Tráng bắt đầu ý thức được Bạch Luật Minh đang đọc đến nội dung nhật ký của những ngày gần đây nhất, hắn theo bản năng muốn đi đoạt lấy, nhưng vẫn bị Bạch Luật Minh tránh thoát.
Bạch Luật Minh nhìn chữ viết của Vương Tráng, tuy rằng những nội dung ấy y đã lướt qua trước khi Vương Tráng đến, nhưng y vẫn là xem thêm một lần nữa, mà lần này lại không hề đọc lên.
Mặc dù y có thể đại khái đoán ra ý tưởng cùng tâm tình của Vương Tráng mấy ngày qua, nhưng đợi tới lúc chân chính đọc được nhật ký của hắn sau, mới càng thêm lý giải suy nghĩ trong lòng hắn, dẫu chỉ là những câu nói đơn giản như thế thôi, nhưng lại vô cùng chân thật.
Vương Tráng nhíu mi một chốc, cuối cùng vẫn đứng yên tại chỗ, để cho Bạch luật sư biết đến cũng tốt...
[Tôi càng thích phương thức ở chung trước kia với Bạch luật sư hơn. Tuy tôi không có chán ghét cùng Bạch luật sư làm loại sự tình đó, nhưng cứ nghĩ đến tất cả đều là vì phí luật sư... Sẽ cảm giác quan hệ giữa tôi và Bạch luật sư có phải hay không đã bị tiền trói buộc... Trong đầu mỗi khi nghĩ tới tôi làm chuyện ấy chỉ để trả phí thuê luật sư, tôi bỗng nhiên không biết phải sống chung với Bạch luật sư như thế nào nữa, cũng không có biện pháp tự nhiên cùng Bạch luật sư đối thoại... Mặc dù kỳ thật cẩn thận ngẫm lại thì việc này vốn không có gì, bởi vì tôi không có tiền mà, giống như lúc trước Bạch luật sư vì muốn lấy được bằng chứng mà đã cùng với nhân chứng làm chuyện này... Thế nhưng không hiểu tại sao, cứ thấy trong tâm rầu rĩ... Những ngày vừa rồi cũng thực uể oải, không phấn chấn, công việc đều làm không tốt... Tuy Bạch luật sư không có nhắc nhở tôi, nhưng lại cảm giác trong lòng có điểm khổ sở...]
Vương Tráng có chút lo sợ bất an, trộm ngắm Bạch Luật Minh đương xem nhật ký vài lần, trên mặt người sau không có biểu tình gì, Bạch luật sư đang suy nghĩ cái gì vậy...
Bạch Luật Minh khép lại sổ nhật ký, ngẩng đầu ngó về phía Vương Tráng, "Chuyện liên quan đến phí luật sư, chỉ là do tôi muốn đường hoàng mượn một cái cớ mà thôi."
Vương Tráng chớp chớp mắt.
"Nếu nó khiến anh cảm thấy bối rối, anh có thể quên đi hết thảy mọi việc liên quan tới phí thuê luật sư, nhưng tôi vẫn sẽ cùng anh làm. Đến nỗi vì sao, anh có thể dùng cái đầu đơn thuần, ngốc nghếch kia của mình mà ngẫm lại."
Bạch Luật Minh đem nhật ký của Vương Tráng bỏ lại trên bàn sách, y đi qua bên người Vương Tráng, dừng dừng ở cửa, "Phải rồi, tối nay chúng ta cùng nhau ra ngoài dắt chó đi dạo đi."
"À... À được..." Sau khi Bạch Luật Minh đã đi rồi, Vương Tráng mới nhớ đến việc trả lời.
- -----
Buổi tối 9 giờ.
"Gâu~ Gâu~" Tiểu Bạch vui sướng kêu to, ở trước cửa nhảy nhót, vài ngày này luôn phải ở trong nhà, hôm nay rốt cuộc có thể đi ra ngoài chơi đùa.
Vương Tráng cũng cười tới vui vẻ, hắn đương nhiên có khả năng cảm nhận được nỗi niềm sung sướng của Tiểu Bạch, sờ sờ đầu nó, xem xem nó khoái hoạt.
"Đây là lần đầu tiên dẫn nó ra ngoài, vẫn nên đeo dây xích mới tốt."
"Ừ được."
Cửa vừa mở, Tiểu Bạch liền hưng phấn sủa mà xông ra.
"A! Tiểu Bạch! Từ từ đã!" Vương Tráng bị kéo đi thật xa, nhưng không hề dám buông dây xích, thiếu chút nữa bị túm ngã chỏng vó.
Bạch Luật Minh thì chậm rì rì đi theo phía sau bọn họ.
"Hô..." Tiểu Bạch chạy một đoạn đường thật dài mới không làm ầm ĩ nữa. Vương Tráng chậm rãi thở ra một hơi, giữ lấy Tiểu Bạch, mắt trông mong mà đứng tại chỗ chờ đợi Bạch Luật Minh.
Bạch Luật Minh theo kịp, hai người liền song song đi.
Vương Tráng nhìn nhìn xung quanh, hắn nghĩ hiện tại khả năng sắp 10 giờ tối, trong tiểu khu không có người nào, thực an tĩnh, chỉ cách vài bước lại đụng tới một cột đèn đường, giữa cột đèn trồng cây hoa anh đào, cây hoa quý, ngẫu nhiên lúc gió thổi qua thì liền có vài cánh hoa rơi xuống dưới.
Gió đêm thổi vào người làm toàn thân đều mát lạnh, tựa hồ bị niềm vui của Tiểu Bạch lây lan, Vương Tráng cũng cảm thấy trong lòng thực nhẹ nhàng.
"Anh vẫn là trẻ con hả?" Bạch Luật Minh nói, y trông thấy Vương Tráng sẽ dùng chân đá hòn sỏi nhỏ trên đất, chờ đến khi hòn sỏi kia dừng lại, thì tiếp tục đá nó lăn đi một đoạn nữa, cứ lặp đi lặp lại như thế.
"Hì hì..." Vương Tráng sờ sờ đầu, quay mặt ngây ngô cười với Bạch Luật Minh.
Bạch Luật Minh cúi đầu, cũng cười, hình như có chút bất đắc dĩ mà nhẹ nhàng lắc đầu.
Có hai người khác nghênh diện đi tới, cũng dắt theo một chú chó.
Vương Tráng có điểm kinh ngạc, không nghĩ đến đã vào giờ này, còn có người đi ra dẫn chó đi dạo. Hắn gục đầu, sợ bị nhận ra, sợ phải tao ngộ những lời khiển trách từ mọi người trước khi hắn gặp được Bạch Luật Minh.
Hai người ở đằng trước khựng lại, nhìn qua là một cặp vợ chồng trung niên, "Các cậu cũng dắt chó đi dạo à?"
Vương Tráng cúi gầm mặt, không nói gì, tim hắn đập thực mau.
Bàn tay toát mồ hôi bỗng dưng được cầm lấy, hắn có chút ngạc nhiên ngẩng đầu, Bạch Luật Minh đang đứng bên cạnh hắn, cũng đúng là y nắm tay hắn, truyền đạt một cổ lực lượng tâm an.
"Vâng, hai bác cũng vậy sao, đều đã trễ thế này rồi." Bạch Luật Minh đáp.
"Đúng vậy, nhóc nhà các cậu là Samoyed à, rất hoạt bát nha!"
"Gâu~ Gâu~" Tiểu Bạch đúng lúc kêu lên hai tiếng, cùng với chú chó Chow Chow nhà đối phương bắt đầu đùa giỡn.
Cặp vợ chồng trung niên cười, đối với trường hợp hai chú chó chơi đùa với nhau có vẻ rất thích nghe ngóng.
Hai vợ chồng trung niên lại cùng Bạch Luật Minh hàn huyên về đề tài nuôi chó trong chốc lát, Bạch Luật Minh đều đối đáp trôi chảy, toàn bộ quá trình vẫn luôn nắm tay Vương Tráng.
Vương Tráng cái gì cũng nói không nên lời, chờ hai vợ chồng trung niên nọ đi rồi, Vương Tráng mới chậm rãi thở phào một hơi, cảm thấy chính mình vừa nãy thực sự là quá khốn đốn.
Vương Tráng có điểm cảm kích mà nhìn Bạch Luật Minh ở một bên, Bạch Luật Minh buông tay Vương Tráng ra, cả hai đi tiếp một đoạn đường, "Qua hai ngày nữa chính là ngày tòa án thẩm vấn."
"Ồ là... là vậy à..."
"Chứng cứ đã vô cùng xác thực, cho nên không cần lo lắng."
"Ừm... được..."
Không hiểu vì sao, Vương Tráng cũng không phải thực vui vẻ, bởi một khi án tử này kết thúc, có phải liền có nghĩa là...
"Bạch... Bạch luật sư..." Vương Tráng do dự thật lâu, rốt cuộc lấy hết can đảm mở miệng.
"Cái gì?"
"Chúng ta..." Mở miệng rồi lại không biết phải hỏi như thế nào, "Chúng ta... Ừm..."
Thẳng đến hôm nay, Vương Tráng mới đột nhiên ý thức được, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn cùng Bạch Luật Minh đã thân mật như vậy rồi. Hai người bọn họ vì một án tử mà liên lụy nhau, sau đó liền ở chung một chỗ, sinh hoạt bên nhau, tiết tấu bước đi của cả hai cũng rất hài hòa, tiếp sau đấy họ lại ngủ trên cùng một cái giường, ngay cả loại chuyện kia cũng đã làm...
Là bất tri bất giác, hay là thay đổi một cách vô tri vô giác, tóm lại bọn họ đã đi đến một bước quan hệ này.
Mà loại quan hệ ấy, rốt cuộc là gì, Vương Tráng cũng không dám tự tiện định nghĩa cho nó.
Nếu đúng như theo lời của Bạch Luật Minh sáng nay, làm loại chuyện nọ không phải là vì phí luật sư... Vậy đến cùng là bởi vì cái gì... Hắn có nghĩ tới, hắn vắt hết óc mà nghĩ tới, nhưng lại càng muốn nghe được câu trả lời của Bạch Luật Minh.
"Bạch luật sư... Cậu nghĩ như thế nào... Về chúng ta bây giờ...?" Vương Tráng thật cẩn thận hỏi Bạch Luật Minh, hắn thực sự rất muốn, rất muốn biết ý tưởng của Bạch Luật Minh.
Thế nhưng người sau chỉ lại cúi đầu, chậm rãi đi về phía trước, vẫn chưa đáp lời.
Vương Tráng đành phải đi theo y, cũng không hề hé miệng, loại chuyện này, Vương Tráng không dám cũng ngượng ngùng hỏi lại lần thứ hai.
Không biết đã được mấy giờ, ngay cả Tiểu Bạch vốn luôn hoan thoát hình như cũng có điểm mệt mỏi nện bước chân, nhưng Bạch Luật Minh vẫn còn tiến về trước.
Vương Tráng có chút thở hồng hộc mà theo ở đằng sau, hoàn cảnh chung quanh cũng có vẻ xa lạ, hắn nhịn không được hỏi, "Bạch... Bạch luật sư à, chúng ta phải tiếp tục đi đâu đây?"
Bạch Luật Minh bỗng nhiên dừng lại cước bộ, "Tôi muốn được cùng anh tiếp tục như thế này."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT