Vương thành đầu hè, có tiết ngắm hoa vô cùng náo nhiệt, muôn hồng ngàn tía trưng bày cả dọc đường, nhắm mắt liền cảm thấy mùi hương tràn ngập, vô cùng dễ chịu.

Tiếc nỗi, người trong lòng không có ở đây.

Vân Ỷ Phong dựa trên hành lang, một đám tiểu cung nữ đang chen lấn ríu rít trước cửa phòng, vừa bàn tán về cảnh tượng phồn hoa bên ngoài vừa làm việc, người cho mèo ăn người tỉa cành, người nấu thuốc người ủi y phục, lửa than bốc khói, toả hơi nước ẩm ướt mờ mịt khắp sân vườn tĩnh lạc. Trời cao xanh thẳm, mây trắng nõn nà, trong đầu không khỏi xuất hiện suy nghĩ, mình mới ở trong cung mười ngày mà đã thấy bức bối rầu rĩ thế này, không hiểu nhóm phi tần hậu cung phải làm sao để vượt qua tịch mịch hết một đời dằng dặc ở đây. Nghĩ ngợi một lúc, mặt trời đã xuống núi, người cũng thấy mệt mỏi, mí mắt dần nặng trĩu, giống như đám mèo uể oải nơi góc tường—lớp lông mềm mại, thật khiến người ta yêu thích.

Huệ Thái phi được cung nữ dẫn vào cửa điện, thấy thế liền trách: "Sao lại ngủ ở chỗ này, mau đỡ công tử các ngươi dậy đi, không sợ cảm lạnh à."

"Huệ Thái phi." Vân Ỷ Phong bị đánh thức.

"Nghe Thái y nói hôm nay ngươi thấy không khoẻ, cho nên muốn đến thăm một chút." Huệ Thái phi nắm lấy cánh tay hắn, cả hai đi vào phòng, "Đỡ hơn chút nào chưa?"

"Thích mát nên ăn hơi nhiều sụp ngọt ướp lạnh, giờ đã ổn rồi." Vân Ỷ Phong thu dọn giấy tờ trên bàn, sai cung nữ đi ngâm một bình trà mới hái năm nay.

Huệ Thái phi quét mắt thấy, có chút kinh ngạc nói: "Đây là dữ liệu liên quan đến Lư tướng quân?"

"Phải." Vân Ỷ Phong cười cười, "Hoàng thượng đưa ta xem."



Huệ Thái phi không biết thân thế của hắn, cho nên không hiểu sao cái danh tự vốn bị cấm tiệt trong cung này, lại được giao vào tay Vân Ỷ Phong đường hoàng đến thế. Suy đoán nửa ngày, mới đột nhiên nhớ ra hắn là môn chủ Phong Vũ môn, vì vậy hỏi dò: "Hoàng thượng muốn điều tra lại về Lư tướng quân sao?"

"Không phải." Sự tình có chút phức tạp, huống hồ cũng không nên bạ đâu nói đó, cho nên chỉ nói: "Là ta tự muốn tìm hiểu thêm về chuyện quá khứ."

Thật không phải Hoàng thượng muốn điều tra? Huệ Thái phi giữ suy nghĩ thì này, nhưng suốt bao nhiêu năm nay... nàng càng ngày càng cảm thấy không thể chắc chắn.

Vân Ỷ Phong đưa cho nàng một chén trà: "Thái phi biết sự tình liên quan đến Lư tướng quân và Bồ tiên phong không?"

"Tất nhiên có nghe qua không ít." Huệ Thái phi gật gù, chậm rãi nhớ lại, khoảng thời gian đó, cũng là những ngày mình đang được sủng ái. Ban đầu còn định chiếm mối hôn sự tốt này cho cô nương gia trong nhà mẹ đẻ, mãi sau mới nghe nói, thì ra Lư tướng quân đã sớm có người trong lòng, là thiên kim Tạ Hàm Yên nhà Thừa tướng. Một nữ nhân tài năng vô lượng, diện mạo còn cực kì xinh đẹp, cô nương bình thường làm gì có cửa mà so được?

"Lư tướng quân và nàng, là một cặp trời sinh, không thể nào xứng đôi hơn được nữa." Huệ Thái phi nói, "Sau này Tạ gia xảy ra chuyện, Lư tướng quân còn đang ở biên thuỳ, ta đã từng rất lo lắng cho Tạ tiểu thư, khi đó nhà họ loạn lạc vô cùng... chỉ sợ nàng sẽ bị kẻ xấu thừa cơ khi dễ."

"Về sau thì sao?" Vân Ỷ Phong hỏi.

Huệ Thái phi thở dài: "Về sau ta từng kín đáo nhắc với Tiên hoàng vài lần, lập luận chuẩn bị sẵn sàng cả rồi, thế nhưng lần nào cũng chỉ mới nói được một nửa đã bị hắn nghiêm nghị gạt đi, dường như rất không kiên nhẫn với chuyện này, làm sao ta dám khuyên nhủ gì nữa?"

Mọi người ngoài mặt không quản cũng không khuyên nữa, nhưng những đồn đại vụng trộm thì vẫn nhiều như vậy, thậm chí có người còn đoán, bởi vì chuyện của Tạ Hàm Yên mà Lư tướng quân đã ấp ủ không ít quan hệ với bọn phản tặc, không trong sạch gì từ lâu rồi. Mà mấy năm sau, Lư Quảng Nguyên bại trận bỏ mình, đám đông lại càng thêm tin vào quan điểm này—nếu không thì vì sao lại có chuyện "Tiên hoàng cố ý trì hoãn việc phái quân cứu viện tới"? Tiền căn hậu quả, cũng quá trùng khớp rồi.

Vân Ỷ Phong nhíu mày: "Chuyện này..."

"Đều chỉ là lời đồn, không hề có chứng cứ." Huệ Thái phi lắc đầu, "Ta không tin."

Vân Ỷ Phong do dự hỏi: "Vậy Tiên hoàng thì sao?"

Huệ Thái phi vỗ vỗ tay hắn, không đáp lại.

Vân Ỷ Phong thấy lạnh sống lưng.

Đế vương nào cũng đa nghi, dù bản chất không đa nghi, một khi tại vị, đều không thể không trở nên đa nghi. Lư Quảng Nguyên năm đó hành động ra sao, chân tướng thế nào, Tiên hoàng biết những gì, đương kim Hoàng thượng biết những gì, lại nói, nếu Lư Quảng Nguyên quả thực có vấn đề thì Tư Xuyên bí đồ kia rốt cục ẩn giấu bí mật gì, tầng tầng vấn đề chồng chất lên nhau, hắn đột nhiên thấy hơi mừng, vì trước đó Quý Yến Nhiên chưa từng thấy qua địa đồ, mà mình thì từ đầu đã vào cung ở luôn.

Vai trái mơ hồ nhói lên, không khác nào bị dán một củ khoai lang nóng bỏng tay.

Sinh ra trong gia đình đế vương, mỗi loại tôn vinh, lại tương đương với một nỗi sợ hãi nơm nớp trong lòng.

Tiễn xong Huệ Thái phi, Vân Ỷ Phong vẫn thấy tâm thần bất ổn, lấy hộp cơ quan hôm bữa từ trong ngăn tủ ra, tiếp tục nghiên cứu. Hôm qua hắn đã hỏi Lý Cảnh, xác nhận mũi tên này đích thực từng được Bồ Xương mang về từ một bộ tộc ở Tây Nam, thợ thủ công của Đại Lương muốn mô phỏng lại nhưng chưa lần nào thành công, cho nên cứ để tạm trong kho, chẳng ngờ cứ thế mà hai mươi năm liền trôi qua.

Vân Ỷ Phong lấy ra một cái kẹp nhỏ, kiên nhẫn tháo rời từng linh kiện bé xíu, cuối cùng trong tay chỉ còn lại một cái giá gỗ nhỏ, không giống như có huyền cơ gì. Thế nhưng nếu chỉ thế này, làm gì có chuyện đám thợ thủ công không mô phỏng lại được. Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ, sau đó lấy ra phiến kính Tây Dương mà lão Ngô từng đưa cho mình, tỉ mỉ phóng đại từng chi tiết, quả nhiên phát hiện được một mối nối ở mặt trong, có chút ố vàng, rất khó phát hiện.

Hắn cắm lưỡi dao mỏng dính sắc nhọn vào kẽ hở, dùng sức xoay tròn.

"Rắc" một tiếng, giá gỗ hoàn toàn nứt thành hai mảnh, bên trong quả thật còn giấu một bộ thiết kế tinh xảo, dường như có tác dụng cực đại hoá lực bắn ra của mũi tên. Dây cao su mảnh mềm dẻo dai quấn vào nhau chằng chịt, toả ra khí vị rất nhẹ. Vân Ỷ Phong cúi đầu ngửi ngửi, là một mùi ngọt tanh nhàn nhạt, y hệt mùi hương của tấm bản đồ kia, đưa tay chà qua, tính chất cũng giống nhau, dường như là cùng một loại vật liệu.

Chỉ là Tư Xuyên bí đồ thì dày, dây cao su này lại rất mảnh, có nhiều chỗ hai lớp dính chặt vào nhau, tìm nửa ngày không ra kẽ hở nào.

Vân Ỷ Phong buông cái kẹp xuống, trầm ngâm tự hỏi.

Lần này Quý Yến Nhiên đến Trường Anh phong, cầm theo bản phác hoạ lại tấm bản đồ, còn Tư Xuyên bí đồ chân chính vẫn đang nằm trong Ngự Thư phòng, hắn đã từng nhìn qua một chút, còn thuận miệng đế một câu, không biết loại chất liệu như da dê mà không phải da dê này rốt cục là gì, mà dày đến bất thường như vậy... Có thể nào, chúng là nhiều lớp được ép vào với nhau hay không?

Nội thị canh chừng bên ngoài đột nhiên thấy Vân Ỷ Phong đẩy tung cửa ra, vội vàng nghênh đón: "Vân môn chủ, muốn dùng bữa tối rồi sao?"

"Hoàng thượng đâu?" Vân Ỷ Phong hỏi, "Ta muốn gặp Hoàng thượng."



Nội thị bị sắc mặt của hắn làm cho giật mình, không dám lười biếng, cấp tốc chạy đi thông truyền.

Thế nhưng cố tình, Lý Cảnh lại đang mở tiệc chiêu đãi sứ thần nước ngoài, cả đại điện ngập trong tiếng người huyên náo, vũ cơ và thanh âm sáo trúc, nội thị đứng ngoài nhìn quanh quất nửa ngày, cuối cùng chuyển lời đến cho Đức Thịnh công công.

Mà lúc này, Vân Ỷ Phong đã đi đi lại lại trước Ngự Thư phòng đến bảy tám vòng, nếu không phải nể mặt Thiên tử đương triều, cho dù nơi này có là điện Diêm La thì hắn cũng xông vào từ lâu rồi.

(*điện Diêm La: âm phủ)

Đức Thịnh công công chạy bình bịch đến, thở hổn hển nói: "Vân, Vân môn chủ có chuyện gì sao? Hoàng thượng còn đang ở điện An Khánh, tạm thời chưa thể—"

"Ta muốn xem Tư Xuyên bí đồ." Vân Ỷ Phong trực tiếp ngắt lời hắn.

Đức Thịnh công công sững sờ, xem Tư Xuyên bí đồ? Ngày đó lúc Tiêu vương điện hạ phác hoạ lại, chẳng phải đã lật tới lật lui rất kĩ rồi à, sao đột nhiên còn muốn xem nữa?

Vân Ỷ Phong nói: "Ta nghi ngờ trong tấm bản đồ vẫn còn cơ quan khác."

"Được, được, Vân môn chủ mời đi bên này." Đức Thịnh công công dẫn hắn tiến vào Thiên điện, một lát sau đem Tư Xuyên bí đồ ra, chỉnh cho đèn đuốc sáng lên.

Vân Ỷ Phong dấp nước vào ngón tay, cẩn thận sờ nắn quanh phần rìa, cứ như thế phải đến mấy trăm lần, ngón tay cũng nóng cả lên vì rát, mới lần được ra một chỗ mép.

Đức Thịnh công công trơ mắt nhìn hắn "xoạt xoạt" xé địa đồ ra thành hai lớp, lập tức há hốc miệng kinh ngạc.

"Đây..."

Vân Ỷ Phong tiếp tục lặp lại, đến khi tấm địa đồ dày cộp kia đã bị tách ra thành bốn lớp, mỗi lớp rất mỏng và trong suốt.

Đức Thịnh công công vội vã trèo lên kiệu: "Mau, mau, tới điện An Khánh!"

...

Vĩnh Lạc châu, Trường Anh phong.

Giang Lăng Phi đã chăm chú trước đống lửa, nướng lương khô và gà rừng, nhìn có vẻ lơ đãng.

Quý Yến Nhiên ném cho hắn một bầu rượu: "Còn đang nghĩ vụ đại hội võ lâm à?"

Giang Lăng Phi thực sự không hiểu: "Ngươi nói xem thúc phụ của ta có phải trúng tà không, vì sao bỗng nhiên lại tới ủng hộ Lê Thanh Hải?"

Lê Thanh Hải là võ lâm minh chủ, cũng là đối thủ số một của thúc phụ Giang Lăng Phi, Giang Nam Đấu. Hai người tranh đấu suốt mấy chục năm trời, đặc biệt ngứa mắt lẫn nhau, đáng ra đại hội võ lâm lần này, Giang Nam Đấu không mướn người đến quấy rối đã là khoan dung độ lượng lắm rồi—dù sao xưa nay hắn vẫn luôn nổi danh là lòng dạ hẹp hòi. Ai ngờ lúc sáng lại gặp được một đám người giang hồ nói mấy ngày trước vừa thấy tiền bối Giang Nam Đấu, hình như cũng đang trên đường đến Quang Minh sơn, này không phải có bệnh thì là gì?

Giang Lăng Phi một tay chống đầu, ỉu xìu nói: "Thúc phụ của ta lẽ nào lại định hẹn người ta quyết đấu một lần nữa? Nếu như bị đánh cho bầm dập mặt mũi, thì có khác nào treo cổ nuốt vàng đâu, cái người này đúng là không đỡ được mà."

(*nuốt vàng: tự sát)

Quý Yến Nhiên bật cười: "Miệng thì nói không muốn quản chuyện của Giang gia nữa, mà rốt cục ngươi vẫn lo lắng đấy thôi, không bằng đi xem một chút đi, cũng ở gần đây, biết đâu lại giúp được gì."

"Không đi, ta ở lại giúp ngươi vẫn hơn." Giang Lăng Phi đau đầu, "Chuyện ở Giang gia ngươi cũng biết rồi đấy, một đám người tranh tranh đoạt đoạt, ta mà đi, có khi lại còn bị các ca ca xem như có ý đồ khác. Cứ tìm được hộp cơ quan về rồi nhờ Vân môn điều tra giúp xem lí do Giang gia lại muốn đến đây tham gia náo nhiệt là gì, thế còn hơn."

"Cùng được, tuỳ ngươi thôi." Quý Yến Nhiên vỗ vỗ lưng hắn, "Ăn chút gì đi, ngày mai bắt đầu soát núi rồi, ngươi với ta đến toà cao nhất kia."

Màn đêm phủ xuống dãy núi, tựa như vô vàn cự thú đang lặng im ẩn mình trong bóng tối đen kịt.



Cũng không biết là vì chuyện cảu Giang gia hay vì cái miệng thối của lão đạo sĩ bữa trước kia, đại khái Giang Lăng Phi bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, vì vậy quyết định chuyển chỗ, ngồi lên tấm đệm da gấu dày cộp, dán sát vào Quý Yến Nhiên: "Ta lạnh."

Tiêu vương điện hạ khó hiểu: "Ngươi lạnh thì đi sưởi ấm đi, dán vào cạnh ta làm gì?"

"Không phải, là lạnh từ trong lòng." Giang Lăng Phi dùng cùi chỏ huých huých hắn, "Ngươi nghĩ dãy núi này có cơ quan không? Bồ Xương còn in cả địa đồ xuống thân thể con trai mình, tựa hồ sẽ không để cơ quan ở một nơi bằng phẳng chờ chúng ta đến lấy đâu."

"Bảo mọi người tăng cường cảnh giác đi." Quý Yến Nhiên ra lệnh, "Mặc kệ khó khăn thế nào cũng phải tìm ra đồ vật, mau chóng phục mệnh của hoàng huynh."

Cũng để mau chóng được gặp lại người trong lòng.

Giang Lăng Phi nắm lấy vai hắn, giọng điệu rất từng trải: "Ta hiểu, tiểu biệt thắng tân hôn chứ gì."

Thực không giấu diếm, ta và lão Ngô còn chuẩn bị sẵn cả thuốc cho ngươi rồi.

Nhất định phải thể hiện cho tốt đấy!

-

vtrans by xiandzg

Phải, chính là sắp có biến nữa rồi ༼ಢ_ಢ༽

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play