Thế gian này không thiếu các loài chim trắng xinh đẹp, nào hạc, nào diệc, ở Nam Cương còn có bạch khổng tước trang nhã cao quý, mỗi lần xoè đuôi tựa tuyết mịn tung bay, khiến văn nhân từ vạn dặm xung quanh đều muốn tranh giành ngâm thơ, thế nhưng Tiêu vương điện hạ lại cố tình một mình một phách như vậy, hắn cũng không buồn nhớ thêm loài gì khác nữa, vì còn đang bận đắc chí về cái thí dụ quá ư là đặc sắc của mình.

Vân Ỷ Phong nhìn hắn một lúc, chỉ nói: "Ừm."

Sau đó liền cúi đầu ăn tiếp.

Quý Yến Nhiên tiếp tục chống cằm nhìn hắn, vừa ngắm vừa bóc vỏ mấy con tôm mình chưa động đũa rồi đưa qua, chiếu cố đến cực kì chu đáo. Lúc rời đi, con hẻm chợt nổi gió, thấy không khí phất phới mưa bụi ẩm ướt có chút lạnh, lại quan tâm hỏi han: "Ăn thêm một bát canh táo đỏ nóng nữa không?"

Vân Ỷ Phong nói: "Không ăn."

"Súp hoa quế?"

"Không ăn."

"Bánh ngọt sơn trà?"

"Cũng không ăn."

"Ơ kìa, ngươi đi chậm một chút." Quý Yến Nhiên chạy lên sóng vai cùng hắn, "Gấp cái gì, ban đêm có cần đến phủ nha thẩm án đâu."

Vân Ỷ Phong dứt khoát bay lên, rồi nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà, dân chúng qua đường chỉ cảm thấy trên không trung vừa vụt qua một bóng trắng, cũng không biết là tiên hay yêu, cả kinh nhìn lên thì chỉ bắt gặp bóng đèn lồng đỏ khẽ lay động, cùng màn trời đêm vô tận tối đen như mực.

...

Ngô Sở Tư đang vươn vai trên lầu hai của nhà trọ, chuẩn bị đến nhà bếp lấy ít nước nước nóng về pha trà, bất thình lình trước mặt liền xuất hiện thêm một người.



Vân Ỷ Phong nói: "Đi nhờ chút."

"Ối!" Ngô Sở Tư đầu tiên là thất thanh hét lên, sau thấy sắc mặt đối phương dường như không tốt lắm, vội vàng giữ người lại, cẩn thận thăm dò, "Sao vậy, bên ngoài mới xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có gì." Vân Ỷ Phong thở dài một hơi, nhìn hắn đầy vô tội, "Vương gia nói tướng ăn của ta giống ngỗng."

Ngô Sở Tư nghe xong cũng ngẩn người: "Giống gì cơ?"

"Đúng rồi." Trước khi vào phòng, Vân Ỷ Phong lại nói thêm một câu, "Hắn còn muốn cho ta ăn tôm."

Ngô Sở Tư thấy trước mắt mơ hồ biến đen.

Vân Ỷ Phong trở tay đóng lại cửa phòng, đánh "rầm" một tiếng.

Quý Yến Nhiên phi thân đáp xuống xà nhà, vững vàng thả người xuống đất, trong tay còn ôm một bao điểm tâm đậu đỏ vừa ra lò: "Vân môn chủ đâu?"

"Về phòng rồi." Ngô Sở Tư yếu ớt trả lời, "Hắn đang tức giận."

Quý Yến Nhiên sững sờ: "Đang êm đẹp sao lại tức giận, ngươi chọc hắn à?"

Cái gì mà ta chọc hắn! Ngô Sở Tư lòng đau óc nhức: "Vương gia, sao ngươi có thể nói tướng ăn của người ta giống ngỗng kia chứ, rốt cục là hắn kêu quàng quạc hay là hắn cạp ngươi?"

Người ta ôn nhu văn nhã như vậy, cho dù có ăn nhiều một chút, ăn vội một chút, thì cũng không có điểm nào giống loài ngỗng vừa bự vừa hung tàn kia a! Mà chỉ tán gẫu vài câu thôi còn đỡ, ngươi lại còn muốn cho người ta ăn tôm, nên nhớ đây là chủ nợ của Tiêu vương phủ, ngươi vì sao còn không biết thu liễm một chút chứ hả! Lão Ngô càng nói càng thấy váng đầu, có câu nói "Vương gia nói tướng ăn của ta giống ngỗng" ở phía trước, hắn đương nhiên không nghĩ đến hành động bóc tôm săn sóc đầy chu đáo trên bàn cơm, trong đầu chỉ lập tức hiện lên cảnh tượng Vương gia nhà mình ném tôm lên không trung, chờ Vân môn chủ tới đớp—Cho ngỗng ăn không phải đều như vậy sao? Lần sau có phải còn muốn ném cho người ta nguyên cả một con cá sống hay không?

Quý Yến Nhiên giữ thái độ đoan chính: "Được được được, phải phải phải, ngươi nói rất đúng, ta đi thành khẩn nhận sai luôn đây."

Hắn gõ cửa hai lần, không ai ra mở, bởi vậy liền nhảy cửa sổ vào phòng. Quả nhiên, người nào đó đang ngồi cạnh bàn, một tay quơ quẩy chén trà, một mặt đang cười trên nỗi đau của người khác.

"Ta biết ngay mà." Quý Yến Nhiên dở khóc dở cười, kéo ghế ngồi xuống cạnh hắn, "Thương lượng chút đi, lần sau nếu ta còn nói lung tung, ngươi cứ trực tiếp đuổi đánh ta thôi, tuyệt đối đừng kéo lão Ngô vào nữa, được không?"

Vân Ỷ Phong bẻ một khối điểm tâm lấy ăn: "Còn phải xem đã."

Quý Yến Nhiên dùng mu bàn tay phủi đi vụn bánh trên mặt đối phương: "Ý ta là thiên nga."

(*ngỗng trong tiếng Hán là nga, thiên nga là ngỗng trời, ở đây Tiêu vương chữa cháy bằng cách thêm một chữ "thiên" phía trước)

"Vương gia đi được mấy con phố rồi mới quay lại chữa cháy à, quá muộn rồi." Vân Ỷ Phong đặt chén trà xuống bàn, "Không nói chuyện này vội, Tinh Nhi trở lại."

Vừa dứt lời, trên bậc thang quả nhiên truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Quý Yến Nhiên vốn định khen tai hắn thật thính, thế nhưng nhớ đến câu chuyện con ngỗng vừa rồi, cảm thấy mình tốt nhất vẫn nên ngậm miệng thì hơn—tránh cho lại bị tống tiền thêm lần nữa.

Linh Tinh Nhi vẫn luôn âm thầm theo dõi Thập Bát sơn trang. Sau khi Viên thị bị bắt giữ không lâu, Hứa lão thái gia cũng vội vàng lên kiệu, đi ra từ cửa sau trong hẻm nhỏ tiến về phủ nha, một mực ngồi đợi trong thư phòng của Trương Cô Hạc, đến giờ còn chưa trở ra.

Vân Ỷ Phong hỏi: "Để cầu xin?"

"Cũng không hẳn." Linh Tinh Nhi nghĩ nghĩ, "Quả thật hắn đến vì việc của Trương Thuỵ Thuỵ, nhưng không phải muốn xin che giấu, mà là hứa hẹn sẽ đích thân đến Trương gia, từ nay về sau cũng lo lắng chu toàn hết cơm ăn áo mặc cho hai lão nhân bên đó, sau đó liên tục thỉnh cầu Trương đại nhân công khai tội ác của Hứa Thu Vượng, bởi Hứa gia tuyệt không chấp nhận dung thứ loại nhi tử táng tận lương tâm này, đúng rồi, hắn còn nói muốn phân tán đi nửa gia tài, chỉ dành để làm việc thiện. Về phần cầu xin, hắn chỉ nhẹ nhàng đề đạt một câu, mong rằng quan phủ có thể nể tình đóng góp của Hứa gia trong suốt nhiều năm qua mà thả Viên thị ra."

Hứa lão thái gia ở trong thư phòng phủ nha vừa nói chuyện vừa rớt nước mắt, khóc không thành tiếng, mái tóc hoa râm tấm lưng đã còng, run run rẩy rẩy đến ngồi cũng không vững, cho dù là ai nhìn vào cũng không thể ngăn mình sinh lòng thương hại. Nguyên cả một toà sơn trang hùng vĩ tốt đẹp, mới qua vài chục ngày ầm ĩ đã tan cửa nát nhà, ác quỷ quấn thân, phẩm hạnh thanh cao không tì vết ngày nào cũng không tẩy trắng nổi vết nhơ này, vết nứt trên con thuyền lớn cứ thế bị hung hăng xé mở, nước sông đục ngầu không ngừng nổi lên bọt khí "ùng ục ùng ục", người trên thuyền kinh hoảng, giày ai cũng đã ướt.

(*ác quỷ quấn thân: bị ác quỷ dây dưa, phá hư vận khí)

Mắt thấy mây đen đã kéo đến đỉnh đầu, hắn không nghĩ ngợi thêm được gì, chỉ có thể tận dụng mọi khả năng của mình, cật lực vá lại con thuyền này mà thôi.

"Đại nhân." Hứa lão thái gia quỳ xuống khóc ròng, "Có lẽ chính vì Thu Vượng làm ra sự tình không bằng cầm thú như thế, mà ông trời mới muốn trừng phạt Hứa gia ta đi."

Ngay cả Linh Tinh Nhi lúc ấy còn canh giữ ngoài cửa sổ, cũng cảm thấy lão nhân này khóc đến là đáng thương. Nàng nói với Vân Ỷ Phong: "Trương đại nhân tốt bụng khuyên hắn vài câu, song chưa hề đáp ứng điều gì, chỉ bảo Hứa lão thái gia an cứ tâm về nghỉ ngơi, giữ gìn sức khoẻ mới là quan trọng nhất."

Quý Yến Nhiên hỏi: "Ngươi thấy sao?"

"Ta?" Vân Ỷ Phong hoàn hồn, "Nếu Hứa gia thật sự chỉ xảy ra một vụ án mạng, thì đủ loại điều kiện đền bù mà Hứa lão thái gia đưa ra quả là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, thậm chí còn có phần giống như chủ động "mời phạt" vậy. Sau này dân chúng biết chuyện, cùng lắm sẽ chỉ chửi mắng Hứa Thu Vượng không xứng làm người, mà toàn bộ Hứa gia sẽ vẫn thanh khiết như trước, vẫn là nhất đẳng đại thiện nhân."

Thế nếu ở Hứa gia không chỉ tồn tại duy nhất một vụ án mạng này thì sao?

Bên trong vẻ ngoài hào nhoáng sạch sẽ, ai biết còn ẩn giấu những bí mật ô uế đến chừng nào, có thể Trương Thuỵ Thuỵ chỉ là một nhân tố bé nhỏ ở trong đó, tựa một gốc chồi non, nhìn như yếu đuối không đáng kể, song lại có gốc rễ cắm sâu tận nơi tối tăm nhất dưới mặt đất, lúc này nếu có người dùng sức kéo lắc một cái, chỉ sợ sẽ còn kéo ra càng nhiều những chuyện cũ dơ bẩn hơn nữa.

Nếu đây là sự thật, thì mọi hành vi ăn năn hối cải của Hứa lão thái gia kia thực chất chỉ vì một mục đích khác—hòng mau chóng kết án, để phong ba lập tức lắng lại.

Bài đồng dao kinh hoàng đã sớm truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, đủ loại suy đoán của dân chúng cũng chưa từng dứt, có người đồng tình với Hứa gia, có người lại nói thiện hữu thiện báo ác giả ác báo, bởi lão thiên nào sẽ tuỳ tiện giáng xuống loại tai vạ bất ngờ như vậy? Nhất định là do Hứa gia làm giàu bất chính, làm ra việc trái với lương tâm nên mới phải chịu báo ứng diệt môn như hôm nay.

Quý Yến Nhiên nói tiếp: "Nếu lúc này quan phủ công khai tội ác của Hứa Thu Vượng, thuyết pháp "thiện ác hữu báo" của dân chúng cũng như được chứng thực. Giống như Viên thị đổ hết mọi tội lỗi cho Hứa Thu Vượng, Hứa lão thái gia cũng muốn làm như vậy, người chết không thể thanh minh cho bản thân, chỉ có thể ngoan ngoãn bị toàn gia tộc đưa ra đầu sóng ngọn gió, để ngăn lại bão tố trước mắt."

Linh Tinh Nhi chậc lưỡi: "Đây chính là trưởng tử của Hứa gia, bình thường dân chúng tôn sùng hắn biết bao, coi hắn như biểu tượng sống của Thập Bát sơn trang. Hứa lão thái gia vậy mà ngay cả một lời cầu xin cũng không nói, ngược lại còn thúc giục Trương đại nhân mau đăng thông cáo, để người ta đổ đi thoá mạ Hứa Thu Vượng, nếu như thật sự là vì che giấu bí mật, thì rốt cục bọn hắn đã làm ra những chuyện gì trong suốt thời gian qua?"



"Phải a." Vân Ỷ Phong cau mày suy tư.

Suốt những năm này, Hứa ra rốt cục đã gây ra chuyện gì?

...

Sáng sớm hôm sau, dưới màn mưa phùn lất phất, Quý Yến Nhiên cùng Vân Ỷ Phong tiến về phủ nha.

Trương Cô Hạc còn đang ở trong sân duỗi người, hắn trằn trọc suốt đêm không ngủ, hiện tại thấy có chút váng đầu.

"Cái bình?"

"Phải." Quý Yến Nhiên nói, "Bình dịch huỷ thi, hiện tại có ở phủ nha chứ?"

Trương Cô Hạc nói: "Tất nhiên, đã tịch thu làm chứng cứ, hiện ở trong tủ, để hạ quan sai người đi lấy."

Bình sứ trắng được lấy từ dưới giếng cạn lên cùng với bộ hài cốt, nhìn như vẫn còn nguyên vẹn. Vân Ỷ Phong lót tay bằng một lớp vải trắng rồi cầm lên, soi kĩ dưới ánh đèn hồi lâu mới kinh ngạc cất lời: "Đây... đây là đồ vật của Hồng Nha giáo?"

Trương Cô Hạc nghe xong cũng giật mình, vội vàng tiến đến, bắt gặp ở dưới đáy bình nhem nhuốc có một vài vết tích nho nhỏ, xoắn xuýt ngổn ngang, tuy kì quái song không có dáng vẻ gì là ấn ký của tà giáo.

"Ấn ký cổ xưa, rất ít người từng thấy qua, cái bình còn bị ăn mòn như vậy, đại nhân không nhận ra cũng là dễ hiểu." Vân Ỷ Phong nói, "Chỉ là không ngờ, Hứa gia này lại thật sự có dính líu đến Hồng Nha giáo."

Môn chủ Phong Vũ môn hiển nhiên có kiến thức rộng rãi, Trương Cô Hạc không dám thất lễ, lập tức cho thăng đường.

Viên thị bị nhốt trong nhà giam chật hẹp suốt một đêm, chuột chạy mưa dột, trằn trọc đến kiệt sức. Vốn cứ nghĩ sẽ sớm có người nhà đến đón, hay ít nhất là thương lượng được với Trương Cô Hạc cho mình một chỗ ở dễ chịu hơn, ai dè lại bị dẫn thẳng lên công đường, một lần nữa được hỏi về sự tình y như hôm qua—Bình dịch huỷ thi rốt cục là lấy từ đâu ra?

Viên thị vẫn trả lời như cũ: "Là lão gia nhà ta mua được ở bên ngoài."

Trương Cô Hạc lại hỏi: "Mua từ ai?"

"Chuyện này sao ta biết được?" Giọng nói Viên thị để lộ chút oán khí, "Bọn hắn thường xuyên vào Nam ra Bắc, thứ kia cũng chẳng phải quý hiếm gì, đâu phải không có khả năng mua được?"

Quý Yến Nhiên gõ gõ xuống mặt bàn, nói với Trương Cô Hạc: "Cho nên từ sau bình nước này, Hứa Thu Vượng hẳn đã bắt đầu quan hệ với Hồng Nha giáo."

Viên thị nghe được liền sững sờ: "Hồng Nha giáo gì cơ?"

"Dưới đáy bình dịch huỷ thi kia có ấn ký của Hồng Nha giáo, chẳng lẽ ngươi không biết gì?" Quý Yến Nhiên nhìn nàng, "Hứa đại chưởng quỹ thường xuyên vào Nam ra Bắc, tuy nói thêm bạn bớt thù là thượng sách, nhưng mà loại bạn này... Thật sự là đáng tiếc a, chẳng trách cứ liên tục xảy ra án mạng, Hứa gia đông người như vậy, thế mà toàn bộ đều bị đem ra làm tế phẩm."

"Không thể nào!" Viên thị hét lên the thé, "Lão gia nhà ta chưa từng giết người!"

Quý Yến Nhiên cười lạnh: "Hình như ngươi quên mất vì sao mình phải tới nha môn này."

Viên thị giật mình, hạ giọng đáp lại: "Ngoại trừ... ngoại trừ nha đầu kia."

"Nếu chỉ chết vài hạ nhân nha thì không tính là chuyện lớn, đại phu nhân không cần quá khẩn trương." Vân Ỷ Phong ở một bên nhàn nhã chen vào, "Nhưng dính líu đến tà giáo lại khác. Triều đình căm hận Hồng Nha giáo đến xương tuỷ, có một thời gian vì phái người đi khắp Đại Lương khuyên bảo bách tính tránh cho họ lạc lối ngộ nhập mà vét rỗng hết phân nửa quốc khố, thế mà Hứa đại chưởng quỹ ở đây còn chấp mê bất ngộ. Lý Tài nói Trương nha đầu khi chết đi máu me be bét, vô cùng thê thảm, nếu chỉ là cưỡng gian giết người, việc gì phải hại người ta đến vậy? Song nếu để làm vật hiến tế cho Hồng Nha, thì chuyện này có thể giải thích được rồi."

"Không." Viên thị run rẩy, trên miệng chỉ thì thào lặp lại, "Không có khả năng."

Lúc này, một người từ ngoài vội vã tiến vào, ghé tai Quý Yến Nhiên bẩm báo, thanh âm không lớn không nhỏ: "Vương gia, Thập Bát sơn trang phái người đến tìm Trương đại nhân, nói thân thể Đại phu nhân không khoẻ, muốn tạm thời đón nàng về nhà."

"Đại nhân!" Viên thị mừng như vớ được vàng.

Trương Cô Hạc lại lắc đầu: "Đã dính líu đến Hồng Nha giáo, sao còn có thể tuỳ tiện trở về? Ngươi trở về bẩm với Hứa lão thái gia, trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, không chỉ Viên thị không được rời khỏi phủ nha, mà toàn bộ người của Thập Bát sơn trang, không có chỉ thị của quan phủ thì đều không được bước ra khỏi nhà nửa bước!"

"Đại nhân!" Viên thị ai oán nói, "Quan phủ lúc trước đã khám xét một lần mà đâu tìm ra được bất kì thứ gì của Hồng Nha—"

"Lúc trước là lúc trước, bây giờ chẳng phải có chứng cớ mới rồi sao?" Quý Yến Nhiên không kiên nhẫn ngắt lời nàng, "Lá bùa lần trước còn có thể nói là chết rồi mới bị người bịa đặt, nhưng vừa rồi chính miệng ngươi thừa nhận dịch huỷ thi là của Hứa đại chưởng quỹ mang về, còn muốn xảo biện gì nữa!"

Viên thị bị hắn răn dạy một phen, chỉ biết xụi lơ trên mặt đất, hai bên tai ong ong vù vù. Mắt thấy nha dịch như ác lang đã tiến đến để kéo mình ra ngoài, cũng không biết là đi về đâu, nhất thời không nghĩ được gì khác, đành khóc lớn nói: "Dịch huỷ thi không phải do lão gia nhà ta mua về, mà là Tứ đệ, là Tứ đệ đưa tới!"

Vân Ỷ Phong: "Khụ."

Quý Yến Nhiên cười một tiếng: "Ồ? Là Hứa Thu Ý sao."

"Phải, là Tứ đệ." Viên thị nơm nớp nói, "Xế chiều hôm ấy, hắn đến sân nhà ta, hỏi ta, tìm ta, cho ta bình dịch huỷ thi này, nói không cần phải mang thi thể nha đầu Trương Thuỵ Thuỵ ra bên ngoài, chỉ dùng thứ thuốc này là có thể tiêu tán đến không còn tàn dư."

Quý Yến Nhiên lại hỏi: "Vì sao lúc trước không chịu khai ra?"

"Tứ đệ... Tứ đệ đã giúp ta không ít chuyện." Ngữ điệu Viên thị khô khốc, mơ hồ cảm thấy hình như mình đã lỡ miệng nói ra điều không nên, nhưng vì không thể rút lại, chỉ có thể nằm rạp xuống đất xin tha mạng.

Lý Tài tiết lộ ra Viên thị, Viên thị tiết lộ ra Hứa Thu Ý, phương thức thẩm án kiểu nhổ củ cải* này khiến cho ngay cả Trương Cô Hạc cũng phải kinh hãi. Sau khi sai người giải Viên thị đi, hắn lại cung cung kính kính xin chỉ thị: "Vương gia, có cần phái người lập tức đến bắt Hứa Thu Ý hay không?"



(*nhổ củ cải: bắt nguồn từ thành ngữ "nhổ củ cải ắt vướng theo bùn"—đối với phạm tội tập thể, một phần tử sa lưới liền kéo theo hàng loạt các phần tử khác ngã trận, bởi bọn chúng là các mắt xích móc nối với nhau, cấu thành nên ổ tội phạm hoàn chỉnh)

"Bắt hắn làm gì?" Quý Yến Nhiên lắc đầu, "Chỉ vì đưa đến một bình dịch huỷ thi mà muốn hạ ngục hắn sao, Đại Lương đâu có điều luật nào quy định như vậy."

Trương Cô Hạc không hiểu: "Nhưng..."

Quý Yến Nhiên vỗ vỗ vai hắn: "Nói xạo tí thôi, kia chỉ là một bình sứ bình thường, không liên quan gì đến Hồng Nha giáo hết."

Viên thị cũng có chút đầu óc, lại biết mình được Hứa gia chống lưng, cứ thẩm vấn theo thường lệ thì e là không thu hoạch được gì, chi bằng dùng chút mánh khoé buộc nàng khai ra.

Tất nhiên, trước khi thực hiện thì không thể để Trương đại nhân biết về phương pháp này, không phải là sợ hắn không chịu, mà căn bản Tiêu vương điện hạ và Vân môn chủ đều không muốn cho đại lão gia thanh liêm chính trực này thời gian băn khoăn do dự, vì thế dứt khoát lừa luôn cả hắn, diễn cho thật.

Trương Cô Hạc: "..."

Hứa Thu Ý chủ động giúp Viên thị xử lí thi thể, Viên thị ở trên công đường lại cắn răng không chịu khai ra người Tứ đệ này, loại quan hệ thúc thúc tẩu tẩu ở mức độ không tầm thường như vậy, mười trường hợp thì đã có đến chín là liên quan đến phương diện kia, thế nhưng Hứa Thu Ý lại mang trong mình ẩn tật, giống như dù hữu tâm thì cũng vô lực, vì vậy việc hai người liên thủ hiển nhiên là bởi một lí do khác.

Vân Ỷ Phong lẩm bẩm: "Theo như bài đồng dao, kết cục của Hứa Thu Ý sẽ là máu chảy thành sông."

Có ứng nghiệm hay không chưa bàn, chí ít đối với ai đó đã viết nên bài đồng dao kia, Hứa lão tứ dường như là người không đáng được tha thứ nhất.

-

vtrans by xiandzg

T/N: Giải thích tên chương—quan hệ chị dâu em chồng (tẩu tử-thúc tử)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play