Lúc này, trú quân ở Tây Nam Đại Lương đã phong toả toàn bộ lối ra quanh Thảo Quần sơn, thôn xóm dưới chân núi cũng không còn ai. Hoàng Võ Định bẩm lại: "Sau khi nhận được mật hàm của Vương gia, mạt tướng đã cấp tốc chuyển hướng đến thành Định Phong, mai phục hai bên đường núi. Trưa hôm trước, phản đảng quả nhiên xuất đầu lộ diện, chỉ tiếc địa thế nơi đây quá hiểm trở, sau trận giao chiến ngắn ngủi, quân ta chỉ giết được hơn ba trăm quân địch, bắt giữ hai mươi tên tù binh, còn tàn quân đã theo Lôi Tam vào lại trong núi."
Quý Yến Nhiên nhìn địa đồ: "Số lượng."
Hoàng Võ Định đáp: "Khoảng tám ngàn."
Tám ngàn quân đã quen tác chiến ở vùng núi, cực hung ác lưu manh, thiện chế cổ, bất định giữa một vùng núi non mênh mông trùng điệp, không hề dễ đối phó. Quý Yến Nhiên lại hỏi: "Phù Nhi ở đâu?"
"Cũng ở trong núi. Theo tù binh thú nhận, nàng được Lôi Tam đối xử không tệ, thậm chí còn có cả ma ma hầu hạ."
"Còn chưa đến lúc cấp bách nhất, hắn sẽ không động tay với tấm "bùa phòng thân" này." Quý Yến Nhiên phân phó, "Tìm một vài hương dân quen thuộc với Thảo Quần sơn đến đây, càng nhanh càng tốt."
Ngọn núi lớn này nằm ngay sau lưng thành Định Phong, trong thành có nhiều tiều phu, thợ săn và lang trung lên núi kiếm ăn, tất cả đều rất tinh tường về địa hình nơi đây. Sau khi vào quân doanh, mười mấy người này được Hoàng Võ Định dẫn đến những lều vải khác nhau, nhìn địa đồ rồi cẩn thận nhớ lại những nơi nào trong núi có mương rãnh, nơi nào có khe suối, nơi nào có vách núi, chung quy là một nhiệm vụ yêu cầu trí não phải vất vả một phen, nhưng bọn họ đều cực kì phối hợp, thứ nhất vì thù lao phong phú, mà thứ hai vì trong lúc chạy trốn về phía Nam, tàn quân của Lôi Tam đã đánh đập cướp bóc không ít thôn xóm ven đường, ghê tởm hơn, hành động phạm tội rành rành như thế mà còn nhận mình từng thuộc Huyền Dực quân, đúng là đáng giết.
Nhân lúc đám người còn đang vẽ lại bản đồ chi tiết, Quý Yến Nhiên đến thăm sân thao luyện, một khoảng đất trống tương đối bằng phẳng dưới chân Thảo Quần sơn, nơi các tướng sĩ đang nghiêm chỉnh xếp vào từng phương đội, luyện đánh theo đôi. Tiểu thống lĩnh phụ trách việc thao luyện tên Hoàng Khánh, sinh ra ở Tây Nam, lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy Tiêu vương điện hạ uy danh hiển hách, vị tướng quân bất khả chiến bại của Đại Lương, trong lòng cực kì kích động: "Mạt tướng tham kiến Vương gia!"
"Miễn lễ đi." Quý Yến Nhiên nhìn nhìn hắn, hơi nhíu mày, "Sao mặt đỏ vậy, vẫn đang sốt sao?"
Bên cạnh có một lão lưu manh thô kệch không buồn để ý cấp bậc lễ nghĩa, nghe vậy cười nói: "Hắn kích động vì nhìn thấy Vương gia đấy, không chỉ đỏ mặt đâu, lòng bàn tay còn túa mồ hôi muốn tong tỏng rồi kia kìa."
Hoàng Khánh hung hăng trừng binh linh vừa càn quấy, lệnh cho hắn quay trở lại luyện tập, lại tiếp tục lắp bắp: "Mạt tướng đã kính nể uy danh của Vương gia đã lâu, coi Vương gia là tấm gương cho đời mình, hôm nay được diện kiến, thành ra có chút kích động, chứ mạt tướng không nhiễm ôn dịch."
Quý Yến Nhiên cười cười, vừa đi vừa hỏi: "Uy danh thế nào mà lại khiến ngươi ngưỡng mộ đã lâu, thử nói ta nghe coi."
"Dạ." Nhắc đến đề tài này, Hoàng Khánh lập tức hưng phấn, kể từ lần đầu tiên Tiêu vương điện hạ xuất chinh, đi theo lão tướng quân đại phá doanh trại Sắc Nhân, đến lần đột kích Phá Quy sơn một mình, sau đó là cả loạt mười mấy chiến dịch to to nhỏ nhỏ, không thiếu chi tiết nào, nói một hồi mà kích động đến mức khản cả tiếng, ánh mắt nhìn Quý Yến Nhiên cứ gọi là tha thiết dào dạt.
Mấy binh sĩ biên phòng chung quanh chơi thân với Hoàng Khánh, nghe được cũng dở khóc dở cười, thực sự nhìn không nổi. Chỉ đành nhỏ giọng nói vào tai Quý Yến Nhiên, Vương gia đừng trách, bình thường nhắc đến Vương gia, lúc nào A Khánh cũng kích động khoa tay mua chân y như này, hắn là thực lòng ngưỡng mộ Vương gia, không phải nịnh bợ để xin xỏ gì dâu.
Hoàng Khánh nói tiếp: "Năm xưa cha ta cũng từng nấu mấy bữa cơm cho Huyền Dực quân, sau đó mới biết nam nhi vào quân doanh xong là thoát thai hoán cốt, tinh thần khí chất thay đổi liền. Có điều hắn què, không làm binh được, chỉ đành phó thác hết kì vọng vào ta."
"Ngươi còn trẻ như vậy mà đã lên phó thống lĩnh, cũng coi như không phụ kì vọng của người nhà." Quý Yến Nhiên lại hỏi, "Trước đây lúc Lư tướng quân ở Tây Nam, phụ thân ngươi là đầu bếp sao?"
"Vâng." Hoàng Khánh nói, "Lúc ấy nhân lực trong quân không đủ, nên phải kêu gọi thêm hương dân từ bên ngoài, cha ta nấu ăn rất ngon, còn từng kho gà rừng cho Lư tướng quân nữa đó."
Lời này không hề che giấu ý khoe khoang, mọi người đều buồn cười, Hoàng Khánh cũng tươi tỉnh kể tiếp một vài chuyện cũ vụn vặt. Quý Yến Nhiên dẫn hắn đến một chỗ trên cao, nhìn núi rừng cao sâu đằng xa, xanh biếc trải dài trên nền hào quang kim sắc, bóng cây khẽ động theo gió thổi, yên tĩnh thanh bình.
Quý Yến Nhiên đột nhiên hỏi hắn: "Ngươi nghĩ gì về lần phản loạn này của bộ tộc Dã Mã?"
Hoàng Khánh hơi sững sờ, dường như còn do dự, chỉ là chưa mở miệng nói chuyện, Quý Yến Nhiên đã bồi thêm một câu: "Bản vương muốn nghe lời thật lòng."
"Dạ." Hoàng Khánh cúi đầu, "Thời gian đầu, có không ít lời đồn trong quân dân, nói rằng bộ tộc Dã Mã chỉ muốn tìm ra chân tướng vì Lư tướng quân, vậy mà bị triều đình đuổi giết trắng trợn, cho nên... trong lòng cũng có chút bất bình." Nói xong lại vội vàng bù một câu, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều biết bộ tộc Dã Mã chẳng tốt đẹp gì rồi, trước gây chiến bằng voi bệnh, sau làm loạn cả thành Điền Hoa, đến khi rút chạy còn đánh cướp không biết bao nhiêu thôn xóm ven đường, hành động y xì những tội phạm mà Huyền Dực quân diệt trừ năm xưa, mà lại dám nhận là bộ hạ cũ của Lư tướng quân?
Hắn nói tiếp: "Mà ta nghe Hoàng thống lĩnh bảo, ôn dịch cũng chính là do bọn hắn truyền ra."
"Phải, nhưng để tránh khiến bách tính khủng hoảng, đến mức sợ nhiễm độc mà không dám dùng ẩm thực bình thường, chỉ có thể uỷ khuất trú quân Tây Nam gánh lấy cái danh "lan truyền ôn dịch"." Quý Yến Nhiên nói, "Cũng cực cho chư vị rồi."
"Không cực!" Hoàng Khánh chặn lại, "Hiện tại ôn dịch cũng đã có thuốc trị, hành động làm xằng làm bậy suốt dọc đường của thuộc hạ Lôi Tam bị lên án gay gắt, thái độ của bách tính đối với chúng ta cung tốt hơn nhiều rồi."
Quý Yến Nhiên gật đầu: "Được rồi, theo ta về xem quân doanh sao rồi."
Lúc này, chúng tướng sĩ đã kết thúc luyện tập, đang túm năm tụm ba trở về. Nhìn thấy Quý Yến Nhiên, đều nhao nhao hành lễ, vừa cười đùa trêu ghẹo Hoàng Khánh vài câu, có thể thấy, tiểu thống lĩnh này thực sự nổi danh vì lòng hâm mộ cuồng nhiệt đối với Tiêu vương điện hạ. Hoàng Khánh ngượng ngùng nói: "Nhiều đêm không ngủ được, ta lại lôi bọn hắn ra nghe về những sự tích uy mãnh của Vương gia, ngay cả Hoàng đại thống lĩnh cũng chọc ta vì chuyện này, nói muốn gửi ta đến Tây Bắc, để gia nhập doanh trại Hắc Giao."
"Doạnh trại Hắc Giao Tây Bắc hay trú quân Tây Nam cũng là quân của Đại Lương, không khác biệt gì." Quý Yến Nhiên cười cười, "Cứ an tâm đánh xong trận này đi, vì cha mẹ bằng hữu, cũng vì chính cố hương của ngươi."
Hoàng Khánh hô vang một tiếng: "Rõ!"
Hoàng Võ Định vẫn bận rộn so sánh viết vẽ, sau ba ngày rốt cục cũng hợp nhất được miêu tả của các tiều phu thợ săn và trung y, cho ra một tấm địa đồ chi tiết của Thảo Quần sơn.
Đại chiến được định vào sáng sớm hôm sau, ngay vào lúc mặt trời mọc.
Quý Yến Nhiên mặc nguyên y phục nằm trên giường gỗ, đắp chiếc chăn lụa trắng truyết vân mây—tất nhiên là được Vân môn chủ nhét vào bao phục cho. Đây vốn là tấm chăn hắn thích nhất, vừa mềm vừa nhẹ, cho nên nằm giường đọc sách cũng đắp, ngủ gật trên băng ghế dài cũng đắp, thời gian qua đi, vân mây cũng thoang thoảng một mùi hương hoa nhài, ở vào đêm khuya căng thẳng lúc này, tựa như những cánh hoa trắng nhẹ phiêu tán trong không khí.
Ngoại trừ chăn vân mây, còn có cả gối êm mang theo từ Vương thành, trên bàn đều là dụng cụ uống trà quen thuộc, lá trà được bảo quản cẩn thận trong bình gốm nhỏ, thuốc uống được gói theo từng bao ghi rõ thời gian uống, quần áo để thay được gấp xếp gọn gàng. Lúc dọn bao phục, mấy tên thân binh thô kệch cẩu thả đi cùng Quý Yến Nhiên nhìn thấy những thứ này mà nước mắt lưng tròng, phi thường áy náy, bao nhiêu năm chăm sóc cho Vương gia, cứ nghĩ mình đã rất chu đáo rồi, nhưng so sánh với Vân môn chủ để tâm từng li từng tí thế này, mới biết Vương gia vào tay chúng ta đã bị ngược đãi đến nhường nào.
Đại quân được chia làm ba đội, theo ba hướng khác nhau tiến vào thâm sơn. Quý Yến Nhiên đích thân dẫn một vạn tinh binh, xuất phát từ trung lộ, thân mang giáp đen nhẹ nhàng, eo treo Long Ngâm trường kiếm, đôi mày kiếm sắc sảo, ánh mắt như sao trong đêm lạnh. Thân là đại tướng quân trẻ tuổi nhất Đại Lương, khí chất hoàng thất của Quý Yến Nhiên kì thực đã nhạt đi không ít, thay vào đó là sát khí Tu La gắn với giết chóc và máu me của nơi sa trường, một người như hắn, dù chỉ cưỡi ngựa cầm đao đứng đó trước chiến trận, không cần làm gì, đã đủ khiến sa phỉ Tây Bắc run sợ từ đáy lòng, và bây giờ, đám giặc cỏ và phản đảng hung ác trong thâm sơn Tây Nam, chẳng mấy chốc cũng sẽ được diện kiến vị Tiêu vương điện hạ uy danh hiển hách này.
Hoàng Khánh xuất phát sớm hơn đại quân, tên hiệu của hắn là "Sơn Hầu Tử", am hiểu leo vách núi, cho nên lần này tham gia vào đội thám thính. Dựa theo địa đồ, chỗ đám phản quân của Tây Nam có khả năng ẩn thân nhất, chính là bãi Bạch Thạch nằm ở phía Bắc Thảo Quần sơn, địa thế khoáng đạt, có thể tiến cũng có thể lui. Để tránh đánh rắn động cỏ, đội thám thính không đi bằng đại lộ, mà bám dây leo theo vách núi lên đến đỉnh, nhìn xuống quả nhiên thấy bóng người nhốn nháo sắp xếp đội ngũ và trận địa trong rừng, hẳn là đã thăm dò được cử động của quân Đại Lương, đang chuẩn bị nghênh chiến.
(*sơn hầu tử: khỉ núi)
Lôi Tam lau trường đao trong tay đến sáng loáng, ánh mắt thâm trầm. Theo suy tính lúc trước của hắn, trú quân Tây Nam do Hoàng Võ Định dẫn đầu bị ôn dịch ngăn trở, viện quân được điều đến từ Trung Nguyên chỉ thiện tác chiến ở đồng bằng, không quen thời tiết và địa thế ở Tây Nam, đáng lí ra không thể nào công phá được thành Điền Hoa nhanh như vậy, chỉ là người tính không bằng trời tính, chẳng biết đối phương có ai chỉ dẫn, mà như được thần giúp, giữ thế chẻ tre tiến đánh quá mức trôi chảy, buộc hắn phải cấp tốc rút về phía nam, thật đáng ghét.
Thuộc hạ nói: "Quý Yến Nhiên quả là khó đối phó."
"Cũng chỉ là ăn may thôi." Lôi Tam "xuỳ" một tiếng, "Ngay cả Lư Quảng Nguyên năm đó còn phải mất ba tháng mới khống chế được Thanh Tuyền sơn, mà Thảo Quần sơn còn hiểm trở khó tấn công hơn Thanh Tuyền sơn nhiều, kể cả—"
Còn chưa nói xong, một âm thanh bén nhọn đã rạch ngang trời cao, đạn tín hiệu bay lên để lại một đường khói trắng trong không trung, thuộc hạ kinh hãi la lớn: "Quân Đại Lương đánh tới rồi!"
Lôi Tam bật dậy: "Người mai phục ở hẻm núi đâu?"
"Bẩm thủ lĩnh, quân Đại Lương không đi đằng hẻm phía Nam, mà... mà bọn ta cũng không biết rốt cục chúng là từ đâu ra nữa!" Chỉ biết hoa tiêu vừa bẩm lại, quân Đại Lương xông lên núi từ bốn phương tám hướng, còn chưa kịp định hình, mưa tên đoạt mệnh cũng đã trút xuống như mưa.
Bên ngoài, Hoàng Võ Định đang phấn khởi nói: "Vương gia quả là dự liệu như thần, đại quân cùng lúc tiến vào mà không mắc phải bất cứ cạm bẫy nào."
"Cũng nhờ có những hương dân kia giúp vẽ lại địa đồ, ta mới tìm ra được đường nào nên đi." Quý Yến Nhiên nói, "Lôi Tam có giỏi chế ám khí đến đâu, cũng chỉ vừa chạy trốn lên núi chưa bao lâu, không thể nào có đủ thời gian để bố trí phòng bị ở từng cửa núi một, vậy mới nói, chiến dịch này chúng ta đánh càng nhanh thì phần thắng càng lớn."
Có Tiêu vương điện hạ đích thân đốc chiến, sĩ khí của quân đội Đại Lương tự nhiên tăng vọt—kể cả lúc trước chưa tăng, đến khi âm thầm tiến vào được tận hang ổ của địch mà vẫn bình an vô sự, thì không thể không tăng. Trong lòng ai nấy đều bội phục tài phán đoán chuẩn xác của Quý Yến Nhiên, không hiểu hắn làm thế nào mà thăm dò được cả một toà núi hoang, dù chưa từng lâm chiến ở Tây Nam bao giờ như thế. Riêng Hoàng Khánh thì càng thêm đắc ý, nhiệt huyết phừng phừng in trên trán, tay giương cao trường thương, xông lên kịch chiến với phản quân trước mặt, phô trương khí thế lấy một địch mười đầy uy mãnh, như thể vừa được thần tượng cổ vũ tinh thần.
Lúc quân Đại Lương giáng xuống từ trên cao, kì thực phản quân liền có chút luống cuống, nhưng bọn người liều mạng này đã trải qua nhiều sóng gió, cũng biết rõ mình phạm phải trọng tội làm phản, một khi bị bắt thì chỉ có nước chết, bèn đồng loạt trừng trừng con mắt đỏ ngầu, gân xanh trên trán in hằn rõ rệt, nhào lên như hung thú ăn thịt người!
Tiếng đao kiếm va nhau không ngớt, ở giữa rừng sâu núi thẳm, lại càng vang dội như sóng lớn cuồn cuộn. Bãi cỏ xanh biếc dần nhiễm máu đỏ tươi, phần lại bị hoả tiễn đốt cháy, chim tước cả kinh bay vọt lên, một mảng đen kịt bay thẳng đến phương xa.
Bách tính trong thành Định Phong nhao nhao ngẩng đầu lên, thấy cảnh tượng chim muông bay đầy trời, nhóm trẻ con không biết gì còn vỗ tay hoan hô, lập tức bị người lớn bịt miệng ôm về nhà. Chỉ có lão nhân sưởi nắng bên đường, đang lầm bầm đọc kinh, hoảng hốt cầu phúc cho quân đội Đại Lương, hắn đã đích thân trải qua thời kì nghèo khó gian khổ của vài thập niên trước, cảnh tượng dân chúng lầm than thế nào, thây rải đầy đồng ra sao, chỉ hi vọng sẽ không diễn ra một lần nữa.
Hoàng Võ Định chỉ kiếm lên trời, giận dữ hét: "Giết!"
Các tướng sĩ Đại Lương cũng la đến rung thiên động địa, ào lên như hồng thuỷ cuồn cuộn, thẳng về phía đám giặc cỏ đã bị xung kích cho tan tác. Đánh tới nước này, thắng bại đã không còn phải bàn, Hoàng Khánh cầm trên tay hai đầu người, đang muốn làm đến cái thứ ba, bỗng một con ngựa trắng vọt qua từ sau lưng, cùng âm giọng quen thuộc: "Đi theo ta."
Hoàng Khánh tấp tểnh trong lòng, nhanh chóng tung người lên ngựa, đuổi theo Quý Yến Nhiên.
Lôi Tam cưỡi hắc mã, phóng thẳng về hướng đỉnh núi. Đang đi, mông ngựa bị bắn trúng một mũi, ré lên vì đau rồi ngã quỵ. Lôi Tam lăn ra, tiện tay túm lấy bao vải to sụ khoác lên vai, hai chân chạy tiếp như gió táp. Hoàng Khánh thu hồi cung tiễn, nói: "Đó là đường hướng ra vách núi."
"Ngươi trèo lên theo đường này, tìm một chỗ mai phục tốt, phối hợp cứu người với ta." Quý Yến Nhiên phân phó xong, vung tiếp cương ngựa đuổi theo.
Đỉnh núi Thảo Quần sơn, quanh năm sương mù, cỏ xanh ngọc hoa trắng nõn, lúc tĩnh mịch chính là huyễn cảnh mĩ lệ, nhưng hiện tại tiên khí đã nhuốm phải máu dơ. Lôi Tam kéo theo một nữ tử, lui dần ra rìa vách núi, hổn hển nhìn người trước mặt: "Ngươi còn dám tiến thêm một bước, ta sẽ giết nàng!"
"Được, ta không bước." Quý Yến Nhiên ra hiệu cho hắn bình tĩnh lại. Có vẻ Phù Nhi bị hắn đánh thuốc, vẫn cúi đầu mê man, hai chân buông thõng bên vách núi, cả người rũ rượi như sắp đổ.
Ánh mắt Lôi Tam tràn ngập oán độc và hận thù: "Chỉ hận ngay từ đầu ở thành Ngọc Lệ, ta chưa thể hạ độc giết chết ngươi!"
Quý Yến Nhiên nói: "Nheng ta và các hạ đâu thù đâu oán."
Lôi Tam khinh miệt hừ một tiếng, nói, "Người của Lý gia đều đáng chết!"
Người của Lý gia đều đáng chết, như thể tù binh nào của bộ tộc Dã Mã cũng phải nói được một câu như vậy. Thậm chí Vân Ỷ Phong còn từng cảm thấy, chẳng lẽ Chá Cô có treo một tấm biển ở ngay trước điện, không thì tại sao cái khẩu hiệu này lại ăn vào lòng người đến thế?
Quý Yến Nhiên không nhanh không chậm nói: "Trận chiến ở thành Hắc Sa năm xưa, quả thật còn nhiều chân tướng chưa được tra ra." Hắn vừa nói, vừa thong thả đi về phía bên trái vài bước, tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống: "Nhưng thứ cho bản vương nói thẳng, xét theo tuổi tác của các hạ, hẳn là còn chưa nhìn thấy Lư tướng quân bao giờ?"
Lời này cũng thật là châm chọc, ngay cả mặt còn chưa gặp, mới nghe qua lời kể của người khác mà đã phát rồ bô bô nào đáng chết nào báo thù rửa hận, nghe kiểu gì cũng thấy ngu xuẩn. Lôi Tam quả nhiên mắc câu, trợn trừng nhìn Quý Yến Nhiên hằm hằm, dẫn đến một mảng lớn phía bên trái đột nhiên rơi vào điểm mù. Quý Yến Nhiên khẽ động ngón tay, Hoàng Khánh đang mai phục trong rừng nhận được hiệu lệnh, nhào lên như một con vượn sắc bén, mà không gây ra bất kì tiếng động nào.
Hết thảy đều đang thuận lợi, cho đến khi Phù Nhi bỗng mở mắt, thấy một người đang đánh về phía mình, liền hét lên theo bản năng. Lôi Tam bị kích thích, tiện tay kéo nàng về phía sau, đẩy xuống khỏi vách núi!
Để phòng trừ trường hợp thế này, Hoàng Khánh đã buộc sẵn dây thừng quanh eo, hắn đạp lên vách núi thả rơi người, nhờ sức nặng mà cấp tốc tiến gần được đến chỗ Phù Nhi, một tay túm lấy áo nàng ôm người vào ngực, tay phải siết chặt lấy dây leo, lúc này mới kịp nhìn xuống chân—mây trắng vờn quanh, vực sâu hơn vạn trượng.
Phù Nhi tiếp tục run rẩy giãy dụa, khiến sợi dây liên tục đung đưa, Hoàng Khánh sợ muốn nổ tim, bất đắc dĩ đành huých đầu nàng vào đá cho tạm thời bất tỉnh.
Phía trên cũng truyền đến một tiếng "leng keng"!
Cánh tay Lôi Tam bị chấn động phát run, hắn biết rõ mình không phải đối thủ của Quý Yến Nhiên, bèn vứt bỏ nửa thanh trường đao, lùi về phía sau định nhảy núi, nhưng chưa gì đã bị một mảnh phi tiêu đánh trúng đầu gối, sõng soài ra đất như chó ăn phân. Trước mặt đúng lúc lại là dây leo Hoàng Khánh dùng để hộ thân, ánh mắt hắn biến hung, lấy ra lưỡi đao giấu giữa hai kẽ tay, liều mạng chặt đứt sợi dây!
Thân thể đột nhiên rơi tự do, Hoàng Khánh sợ hãi tột cùng, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu chính là, mình chết rồi!
Bỗng dây leo cuốn quanh hông siết chặt, càng khiến hắn trào máu lên họng, lục phủ ngũ tạng thiếu điều trộn chung một chỗ, cảm giác như đang ngồi trên chiếc xích đu văng cao, đột nhiên trở nên lơ lửng rồi chúi thẳng xuống đất đánh "ruỳnh"!
—Đụng phải lồng ngực rắn chắc của Tiêu vương điện hạ.
Quý Yến Nhiên một tay cầm dây leo kéo hai người lên, nhưng dưới chân còn phải giẫm lên Lôi Tam, phòng trường hợp hắn lại phát điên muốn lao khỏi vách núi tìm chết, cho nên chỉ đành đứng tại chỗ, miễn cưỡng vươn tay tiếp Hoàng Khánh và Phù Nhi, để hai người không tiếp đất quá thảm.
Phù Nhi hôn mê bất tỉnh, mà Hoàng Khánh cũng trừng trừng bất động, hơn nửa ngày mới nhận ra, hình như mình chưa có chết.
Quý Yến Nhiên vỗ vỗ mặt hắn: "Này, ngươi không sao đấy chứ?"
Hoàng Khánh mờ mịt đáp: "Hả?"
Quý Yến Nhiên cười nói: "Biểu hiện không tệ, nằm yên ở đây, ta gọi quân y lên khiêng ngươi."
Hoàng Khánh đáp lại một tiếng, nằm vật ra đồng cỏ, nhìn trời xanh thăm thẳm trên cao, thầm nghĩ, thì ra biểu hiện của mình cũng không tệ.
Hai mắt díp lại, yên tâm ngất đi.
Hoàng Võ Định cũng đã dẫn quân triệt hạ tàn địch, các tướng sĩ Đại Lương đang vắt khô y phục thấm ướt, gạt đi bụi lửa và tro tàn trên nền cỏ. Chỉ chờ mưa xuân của năm tới, một lần nữa chồi non sẽ lại sinh ra, khôi phục sức sống của trước đây.
Quý Yến Nhiên để lại ba trăm tướng sĩ, dẫn theo tù binh phá bỏ hết cạm bẫy trong núi. Đến lúc đi huỷ mới biết, kì thực Lôi Tam đã bố trí cực kì nhiều, mấy chỗ cửa núi đều thiết kế cơ quan bắn ra xiên sắt dày đặc, thậm chí có cả dầu hoả và thuốc nổ, chỉ là đều bị quân Đại Lương tránh được. Ngoài ra, vách núi cũng đã bị động qua, ẩn trong sương mù còn rất nhiều dây leo, dẫn thẳng đến hang động ở sườn núi. Hoàng Võ Định nói: "Thì ra hắn không có tìm chết, mà là muốn mượn đường đào tẩu."
"Đúng là phải cảm tạ Tiểu Hoàng thống lĩnh." Quý Yến Nhiên hỏi, "Hắn sao rồi?"
"Gãy xương cẳng tay, không có chuyện gì lớn." Hoàng Võ Định nói, "Vừa mở mắt đã liến thoắng khoác lác với quân y hồi nãy mình đã anh dũng cứu người thế nào, tỉnh như sáo rồi."
Quý Yến Nhiên cười nói: "Dũng mưu đầy đủ, là một nhân tố không tệ đâu, dẫn theo về thành Ngọc Lệ đi."
Hoàng Võ Định cũng cười: "Vâng, biết mình được Vương gia ưu ái như thế, tiểu tử này chắc sẽ nhảy dựng lên vì mừng quá."
Quân đội Đại Lương mất tám ngày rà soát dọn sạch Thảo Quần sơn, đến khi xác định không còn cạm bẫy nào trong rừng, mới lặng lẽ rời đi vào đêm khuya ngày thứ chín. Ngày hôm sau, bách tính thành Định Phong nhận ra hàng lều vải đen ngoài thành đã biến mất, chỉ có một tờ bố cáo ở cổng thành, nói rõ phản quân đã bị diệt trừ, phong ba đã qua, từ giờ mọi người có thể tiếp tục an tâm sinh hoạt.
Đại quân rút về theo đường núi uốn lượn, chiều hôm đó đang định cắm trại nấu cơm, bỗng nghe thấy một tiếng huyên náo từ phía sau. Mấy phó tướng đi xem xét về, cười bảo, bách tính thành Định Phong có làm mấy rổ bánh bao trứng gà và thịt khô, sai thanh niên trai tráng phóng ngựa đưa tới.
"Phân cho các tướng sĩ đi." Quý Yến Nhiên nói, "Lúc trước phải gánh cái danh "lan truyền ôn dịch", mọi người chịu uỷ khuất nhiều rồi, giờ được ăn bánh bao nóng bách tính gửi tới, trong lòng sẽ thoải mái hơn một chút."
Hoàng Khánh cũng ăn trứng tương như hổ đói, lau miệng xong, gọi: "Lão Trương, lão Trương qua đây."
Lão Trương bất hạnh bị hắn điểm danh, mặt nhăn như trái cà: "Ngươi lại muốn kể chuyện mình nhảy núi cứu người nữa hả?"
Hoàng Khánh nói: "Đúng vậy!"
Chung quanh lại vang lên một mảnh ca thán, tất cả đồng loạt cống ra nửa cách bánh bao, nhét cho miệng người này phát phình ra như sóc chuột.
Đồng bạn không nể mặt mũi, Tiểu Hoàng thống lĩnh đành chuyển sang khoác lác với bách tính, may mắn là các đồng hương đều rất thích nghe kể chuyện, một truyền mười mười truyền trăm, thậm chí còn truyền về đến thành Ngọc Lệ trước cả đại quân, đồng thời không phải là phiên bản "nhảy núi cứu người rồi được Tiêu vương điện hạ lôi lên" nhàm chán nữa, sau khi được vô số văn nhân dọc đường biên tập lại, hiện tại Tiêu vương điện hạ đã bước đầu nắm được kĩ xảo cưỡi mây đạp gió.
Vân Ỷ Phong nói: "Ta nghe bảo hôm đó ở trước mặt thiên quân vạn mã, Vương gia đạp tường vân ôm lên một nam nhân từ dưới vách núi?"
Quý Yến Nhiên vừa bước vào cửa đã bị hỏi phủ đầu, không nói hai lời liền gọi thân binh đến, phân phó, sau khi Hoàng Khánh khỏi tay, phạt hắn xuống bếp chẻ củi một tháng.
Tiểu Hoàng đột nhiên bị tai bay vạ gió, rất đắng lòng.
Đám người nhao nhao rút kinh nghiệm cho hắn, từ giờ ngươi đừng có nói mình được Vương gia tiếp vào trong ngực nữa, không thì Vân môn chủ sẽ ăn dấm.
Vân môn chủ "ăn dấm" đang giúp Tiêu vương điện hạ cởi chiến giáp, lúc này mới cười ôm lấy hắn: "Hôm qua ta đã nghe đội hoa tiêu kể rồi, trận chiến này đánh cực kì hoàn mĩ, chúc mừng Vương gia."
Quý Yến Nhiên túm mũi hắn: "Biết vì sao ta có thể đánh được thuận lợi thế không?"
Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ: "Bởi vì ngươi bất khả chiến bại, cực kì uy phong chứ sao."
"Sai." Quý Yến Nhiên nói, "Bởi vì có Vân nhi sắp xếp hành lí quá chu đáo, ăn mặc tiền tiêu không thiếu thứ gì, trong gối còn nhét ngân phiếu một vạn lượng, của cải bỗng dưng rơi xuống đầu, ta dĩ nhiên vui mừng khôn xiết, tinh lực cũng tăng lên gấp trăm."
Vân Ỷ Phong giật mình: "Thì ra lần trước được Thanh Nguyệt cho, ta lại tiện tay nhét vào trong gối, thể nào sống chết không tìm ra nổi."
Quý Yến Nhiên hôn hắn một miếng, lại nín cười: "Phong thái mơ mơ hồ hồ thế này, tương lai còn định quản lí sổ sách của Tiêu vương phủ thay ta?"
"Mơ hồ cũng có cái tiện của mơ hồ." Vân Ỷ Phong nếu ví dụ, "Tỉ như ngươi mà muốn giấu quỹ đen thì rất tiện, dù sao ta cũng không phát hiện ra."
Tiêu vương điện hạ trả lời không cần nghĩ ngợi, không hề.
Vân Ỷ Phong thoả mãn vỗ vỗ vai hắn: "Đi, chúng ta đến gặp Phù Nhi một chút."
Mai Trúc Tùng đã kiểm tra mạch tượng cho nàng, nói bị Lôi Tam hạ dược, còn bị Hoàng Khánh cho va đầu một cái, chấn kinh quá độ, vẫn luôn mê man, chắc phải mất một thời gian nữa mới tỉnh lại.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ, Vân Ỷ Phong thở dài: "Hai mẹ con nàng gặp được chúng ta đúng là phải vạ. May mà lần này còn cứu được nàng, nếu không sau này không biết phải đối diện với thẩm thẩm thế nào nữa." Lại hỏi, "Lôi Tam thì sao?"
"Cứng đầu cứng cổ không chịu khai gì, toàn phun ra toàn ô ngôn uế ngữ." Quý Yến Nhiên nói, "Chỉ la hét đòi báo thù cho Lư tướng quân."
Vân Ỷ Phong lắc đầu: "Bảo là Chá Cô hay Tạ Hàm Yên muốn báo thù thì còn có lí, Lôi Tam hắn thậm chí chưa gặp Lư tướng quân bao giờ, sao mà trung thành thế. Ta còn nghe nói sau khi chiếm được thành Điền Hoa, việc đầu tiên mà người này làm, chính là mở tiệc rượu, cướp đoạt phụ nữ phong làm "phi tần", một ác tặc hám lợi không chạy đi đâu, mà vẫn dám mở miệng nói hai chữ "báo thù".
Chỉ đáng thương cho Lư Quảng Nguyên, đang yên lành làm một hổ tướng trung dũng cương liệt, sau khi bỏ mình lại bị đám tiểu nhân bẩn thỉu này lợi dụng, ô uế cả thanh danh.
Quý Yến Nhiên hỏi: "Rưng Tịch Mộc không có bất cứ động tĩnh nào sao?"
"Đại quân đều ở trong tay Lôi Tam, bọn hắn làm sao dám ló đầu ra. Có điều thuốc nổ điều từ Ninh Châu sắp đến rồi, nếu tính toán của Địa Ngô Công không sai, tuỳ thời sẽ có thể cho nổ cửa vào." Vân Ỷ Phong nói, "Dễ là Giang đại ca đã bị bọn chúng giam lỏng, cho nên nhiều ngày rồi mới không xuất hiện."
"Việc tiến đánh địa cung, càng sớm càng tốt." Quý Yến Nhiên đặt chén trà xuống, "Nếu còn kéo dài, ta sợ Lăng Phi sẽ thật sự xảy ra chuyện."
Tuy người bên cạnh là mẫu thân, nhưng vị mẫu thân này... không thể nào an tâm cho được.
Vân Ỷ Phong gật đầu: "Ta rõ."
Bận rộn trong quân doanh cả ngày, khi về phòng đã là đêm khuya. Dọc đường hành quân tác chiến đều phải ngủ giường gỗ cứng ngắc, Vân Ỷ Phong dang chân ngồi trên đùi sau người kia, hai tay nắm thành quả đấm, giúp hắn thả lỏng cơ bắp. Quý Yến Nhiên dán mặt vào đệm chăn mềm mại thơm nức, nhắm mắt thoải mái nói: "Tay nghề thuần thục vậy, học theo ai?"
"Theo sách dạy châm cứu xoa bóp, tự học thành tài." Vân Ỷ Phong cúi người đè lên bả vai hắn, "Tránh phải luyện tập với ai, không Vương gia lại ăn dấm."
Vài sợi tóc rủ chọc cho Tiêu vương điện hạ ngứa ngáy trong lòng, bèn kéo nhẹ cổ tay đối phương, đẩy hắn nằm xuống gối.
Vân Ỷ Phong cười hỏi: "Mấy ngày rồi hết chinh chiến lại đi đường, vừa mới về mà không mệt à?"
Quý Yến Nhiên cắn môi hắn: "Muốn ngươi."
Vân Ỷ Phong một tay kéo dây buộc màn uyên ương, một tay túm lấy cánh tay hắn, thoắt cái đổi lại vị trí trên dưới hai người.
"Để cho ta kiểm tra, xem người ngươi có vết thương mới nào không đã."
Quý Yến Nhiên cực kì phối hợp.
Quần áo rơi vãi lung tung xuống đất, để lộ ra thân thể cường tráng rắn chắc, đừng nói là vết thương mới, ngay cả một vết muỗi đốt còn không có.
Quý Yến Nhiên hỏi: "Có thưởng không?"
Vân Ỷ Phong đặt một tay lên đầu vai hắn, ngả ngớn nhướn mày: "Kì thực ngoại trừ quyển dạy xoa bóp kia, ta còn tìm được một cuốn sách cổ khác nữa, Vương gia có muốn lĩnh hội chút không?"
Tiêu vương điện hạ vui vẻ đáp ứng.
Thoáng chốc, từ trong màn bay ra một mảnh ám khí, dập tắt ánh đèn.
Chỉ để lại những âm thanh mập mờ vang khắp căn phòng, thẳng đến bình minh mới dừng lại.
Có thể thấy đúng là một cuốn sách có tính thực dụng cao.
...
Nắng sớm xuyên qua cửa sổ trúc, rải ấm áp lên chiếc giường.
Quý Yến Nhiên kéo cao lớp chăn mỏng, dịu dàng che đi bả vai trần của người bên gối, lại ngủ thêm một lát, rồi mới nhẹ nhàng rời giường đi xử lí quân vụ.
Trước khi đi còn dặn phòng bếp hầm sẵn một bát canh gà nấm bổ dưỡng thanh đạm, để trên bếp giữ ấm.
Hoàng Khánh chủ động đề nghị: "Để ta đi đưa cho."
"Đưa cái gì, cẩn thận Vân môn chủ bổ cho ngươi một chưởng đuổi ra." Đầu bếp đã nghe về chuyện của hắn, cười nói, "Vương gia nói ngươi đi chẻ củi là đùa ngươi thôi, mau về nghỉ ngơi đi, tay còn băng bó mà đến bếp làm gì."
"Ta vẫn chưa được nhìn thấy Vân môn chủ bao giờ." Hoàng Khánh kéo một băng ghế nhỏ ngồi trước lò, hỗ trợ thêm củi, "Nghe nói là cực kì đẹp mắt, đẹp như tiên."
Như tiên.
Vân Ỷ Phong khoác đại một tấm áo choàng xám xịt, tóc buộc lung tung, ngáp ngắn ngáp dài đi tới cửa bếp thì nghe được một câu như vậy, cực kì bình tĩnh quay người lại, cấp tốc phi về phòng, sau khi rửa mặt thay đồ, mới cất bước nhẹ như mây, phiêu dật hạ phàm.
Mà phản ứng của Hoàng Khánh cũng rất vừa ý, trợn mắt tròn xoe, nhìn đại thần tiên trắng như tuyết trước mặt, run rẩy nói: "Vân môn chủ đúng là... đúng là..."
"Đúng là" hết bảy tám lần, vẫn không tìm ra được lời lẽ hoa mĩ nào từ trong bộ não cằn cỗi, chỉ biết nói, "Đúng là đẹp thật."
"Quá khen." Vân Ỷ Phong dò xét hắn một phen, "Ngươi chính là vị Tiểu Hoàng thống lĩnh nhảy xuống núi đó sao?"
"Chính là tại hạ." Hoàng Khánh cất cao giọng nói, "Ngày đó may mà có Vương gia ra tay cứu giúp, ta mới giữ lại được tính mạng này."
"Vương gia cứu ngươi thế nào?" Vân Ỷ Phong bưng canh gà ngồi xuống bàn.
Hắn thuận miệng hỏi một câu gợi chuyện, nhưng lại khiến Tiểu Hoàng khẩn trương phát hoảng, nhớ tới lời dặn của rất nhiều đồng bạn, chỉ sợ sẽ bị đẩy đến Phong Vũ môn chẻ củi cả đời, vội vàng nói: "Ngày đó Vương gia kéo ta lên khỏi vách núi xong, liền phi thân tránh đi, chỉ có mình ta rơi xuống đất!"
Vân môn chủ: "..."
-
vtrans by xiandzg
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT