Giọng điệu của Giang Nam Chấn có chút tức giận, người áo đen cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ bỏ khăn che mặt xuống, quen thuộc rót cho mình một chén trà, bình thản nói: "Nếu không phải ta trộm sổ sách, xé vài trang giấy kia đi uy hiếp Từ Dục, thì làm gì có chuyện Quý Yến Nhiên sẽ chịu điều binh đến bao vây thành Kim Phong nhanh như thế? Ngũ gia không biết chứ, lúc ấy đã có đến mười bảy mười tám chưởng môn nghe theo lệnh của Lê Thanh Hải, âm thầm đến thành Đan Phong, thiếu điều chờ Võ lâm minh trực tiếp ra lệnh nữa thôi."
Giang Nam Chấn hừ lạnh một tiếng, lại nghĩ lần này mình lấy được chức Chưởng môn đúng là nhờ có đối phương, nên cũng không nói thêm, chỉ cảnh cáo về sau không được mạo hiểm như vậy nữa.
Người áo đen lại hỏi: "Huyết Linh chi thật sự hữu hiệu như vậy sao?"
"Phải." Giang Nam Chấn cũng đi đến cạnh bàn, "Lần đầu tiên nhìn thấy đám linh chi ấy, từng khóm từng khóm đỏ tươi mọc giữa một núi thây biển máu, mùi hương thì nồng, ta còn tưởng kịch độc vô phương cứu chữa, ai ngờ lại là một vị thuốc cứu mạng tốt thế."
"Quân của Lư gia cả đời trung dũng, làm gì có chuyện thi cốt lại sinh ra độc vật hại người." Người áo đen đặt chén trà xuống, như hồi tưởng lại quá khứ, thở dài nói, "Tướng quân chết oan như vậy mà vẫn muốn giúp người của Lý gia. Nhưng đám vong ân bội nghĩa kia thì sao, có nghĩ tới tướng quân một khắc nào không? Nếu trong lòng có chút áy náy, hàng năm tế bái cẩn thận, thì làm gì có chuyện không thấy Huyết Linh chi. Cả vùng đồi núi đỏ rực như thế, mà không một ai tìm tới, người của Hoàng gia và Phong Vũ môn lật tung cả Đại Lương nhưng lại bỏ quên đúng nơi này, nực cười, đúng là nực cười. Nhưng cũng phải thôi, Lý gia làm đủ mọi cách hòng xoá đi món nợ xương máu, giấu tiệt chân tướng năm xưa, chắc còn hận không thể san bằng cả toà trấn Râm Bụt cũ, mong gì tìm được Huyết Linh chi ở đây?"
Vừa nói, ánh mắt cũng như bị bao phủ bởi một tần sương lạnh: "Nếu không phải vì giúp Giang ngũ gia, ta thà đốt trụi hẻm núi kia, còn hơn là để linh chi sinh trưởng từ thi cốt tinh hồn của Tướng quân bị người Lý gia cầm đi cứu tiểu tình nhân của hắn, hừ!"
Giang Nam Chấn không muốn đắc tội với Quý Yến Nhiên, chỉ thuận miệng nói: "Tiêu vương điện hạ và Vân môn chủ chắc cũng không biết gì về sự tình năm xưa, thậm chí là còn chưa từng nghe về trấn Râm Bụt và cổ trấn Râm Bụt. Căn bản là Tiên đế cố ý giấu diếm, hai bọn họ khi ấy còn chưa ra đời thì biết thế nào được?"
Lời này hiển nhiên không xoa dịu được người áo đen, âm giọng đối phương càng trở nên sắc bén—không phải lớn tiếng la lối, mà trầm thấp và đầy oán độc xuyên thấu lòng người: "Vân Ỷ Phong không biết thì thôi đi, nhưng Quý Yến Nhiên được ca tụng là đệ nhất Tướng quân của Đại Lương, thần cơ diệu toán vô khả chiến bại, thế mà lại hoàn toàn mù mờ về chiến trận thảm liệt ngày đó, cho nên mới nói, hắn thực chất cũng chỉ là một bình hoa được Lý gia tỉ mỉ chăm chút cho thôi, gặp thời thái bình thịnh thế, vờ vịt lăn lộn ở Tây Bắc mà vẽ nên hư danh, sao có thể so được với Đại tướng quân bình ổn thiên hạ tiếng tăm lừng lẫy!"
"Phải." Giang Nam Chấn lại châm trà cho đối phương, thuận theo khuyên nhủ, "Thiên hạ này, nào có ai hơn được Lư tương quân?"
...
Ở một nơi khác, Vân Ỷ Phong cũng đang hỏi Giang Lăng Thần: "Người áo đen lúc trước có đến tìm Cửu thiếu gia lần nào nữa không?"
"Không hề." Giang Lăng Thần lắc đầu. Nhờ có vị môn chủ Phong Vũ môn ở trước mặt này, mà khi về nhà mới không bị Tam ca truy cứu thêm chuyện Xích Tiêu mất tích, cho nên thái độ của hắn cũng ôn hoà đi không ít, ngoan ngoãn đáp: "Từ đêm gặp trong rừng cây hôm ấy thì chưa từng xuất hiện lại." Có lẽ giống như lúc trước nói, vì mình hành động thất bại, nên đã sớm trở thành quân cờ bị đối phương bỏ đi.
Vân Ỷ Phong lại nói: "Ta còn một chuyện muốn nhờ Cửu thiếu gia hỗ trợ."
Cây đàn tìm được ở Nhã Nhạc Cư vẫn là một cái gai trong lòng, hắn muốn tra ra nó đã ở Giang gia từ khi nào bằng được. Nhân duyên của Giang Lăng Phi trong nhà không tốt, nhưng Giang Lăng Thần thì khác, tuổi còn nhỏ, bộ dáng nhu thuận, đôi khi kiêu căng bá đạo tuỳ hứng, nhưng ở trong mắt các a di thẩm thẩm vẫn là tiểu thiếu niên anh tuấn khiến người ta yêu mến, đi hỏi chuyện dĩ nhiên sẽ dễ hơn.
Hai người đang nói chuyện, Quý Yến Nhiên và Giang Lăng Phi cũng trở về, bọn họ vừa đi thăm Giang Nam Đấu, nhờ có Mai Trúc Tùng chữa trị tận tình, tình trạng của hắn đã tích cực lên nhiều, ngón tay và mi mắt đã hơi động được, xem ra chỉ một hai tháng nữa là sẽ tỉnh lại.
"Nhưng vẫn phải phái người bảo hộ cho tốt, tránh lại bị ám hại lần nữa." Giang Lăng Thần nhắc nhở, "Trong nhà này vẫn còn khối người không muốn thúc phụ tỉnh lại."
Giang Lăng Phi dẫn hắn đến phòng sát vách.
Đợi hai người rời đi rồi, Vân Ỷ Phong mới pha một bình trà mới, lại hỏi: "Nghe Tiểu cửu nói, Giang đại thiếu hôm trước đổ bệnh à?"
"Ừ, thấy bảo nhiễm phong hàn không lết dậy nổi." Quý Yến Nhiên nói, "Trách nhiệm cai quản một số chuyện đã giao cả cho Giang Nam Chấn, chắc hẳn đã từ bỏ tranh chấp chức Chưởng môn rồi."
"Đã đến nước này, hắn có muốn tranh tiếp cũng không được." Vân Ỷ Phong đưa chén trà qua, "Nhưng Giang gia có dính líu đến Lư tướng quân, chuyện cây đàn vẫn chưa điều tra rõ, lại còn tên Cầm Si bí ẩn nào đó nữa, Vương gia thật sự yên tâm để hắn tiếp quản sơn trang sao?"
"Hắn là người tìm ra Huyết Linh chi cứu mạng ngươi, ta cũng không muốn gây thêm khó dễ." Quý Yến Nhiên nói, "Cứ để một hai năm xem thế nào, nếu ngo ngoe có ý đồ xấu, ấy là hắn tự tìm đường chết."
Vân Ỷ Phong gật đầu: "Cũng đúng."
Vài ngày sau, đệ tử Phong Vũ môn Phong Vũ môn lại thám thính được tin tức, có rất nhiều môn phái trên giang hồ đã khởi hành đến thành Đan Phong, kể cả những nơi từng ủng hộ nâng đỡ Giang Lăng Tự theo Lê Thanh Hải—thậm chí còn như thi xem ai đến sớm hơn, để níu lại quan hệ với Giang Nam Chấn trước, coi như những chuyện hồ đồ vừa rồi chưa từng xảy ra.
Quý Yến Nhiên hỏi: "Lê Thanh Hải có đến không?"
"Đương nhiên là không." Vân Ỷ Phong tiếp tục vẽ tranh ở trong sân, thuận miệng hỏi, "Chưa gì đã cáo ốm giống Giang Lăng Húc. Có khi cái số hắn khắc Giang gia, trước thì bị Giang Nam Đấu đè đầu cưỡi cổ, mãi mới có cơ hội xoay chuyển tình thế lại găp trúng Vương gia ra tay, hầy, cũng xui thật."
Trên giấy vẽ phong lan trong chậu ngọc, nét bút lông có chút ngây ngô, con thỏ không giống con thỏ, mà giống như một cục bông lông lá, nhưng Tiêu vương điện hạ mờ mắt vì yêu vẫn cảm thấy thật đáng yêu, liền nói: "Vẽ xong đưa ta, để thợ thủ công trong cung đóng khung vào."
Vân Ỷ Phong nhanh chóng khiêm tốn: "Bức tranh này của ta bình thường thôi mà, sao treo trong Trân Bảo điện được."
Quý Yến Nhiên: "..." Trân Bảo điện, chính là nơi Hoàng thượng cất giữ những tuyệt tác danh giá của tiền triều, tranh này của ngươi quả thực không vào được, ý ta là đóng khung rồi mang về Vương phủ, treo trong phòng ngủ của chúng ta kìa.
Vân Ỷ Phong lại hỏi: "Ngươi nghĩ Hoàng thượng có đồng ý không?"
Quý Yến Nhiên nhìn hắn vừa thành khẩn, vừa ngập ngừng do dự, lại hấp háy ánh mắt mong chờ, lập tức vứt bỏ lập trường, nói như đinh đóng cột, có chứ sao không.
Vân Ỷ Phong rất có tinh thần trách nhiệm, một lần nữa nhấc bút: "Vậy để ta trau chuốt lại cho đẹp."
Quý Yến Nhiên ôn nhu lau mồ hôi cho hắn: "Ngoài trời nóng lắm, Vân nhi đừng trau chuốt vội." Trau nữa cũng không ra "sơn hải như bày ra trước mắt" đâu, còn chẳng bằng về phòng ăn nho, cùng ta trọng sắc khinh nghĩa, bàn việc quyết tâm treo mấy bức tranh rách nát này ngay cạnh tranh của Cố Khải Chi ra sao, tướng công quyền thế ngập trời của ngươi đây sẽ cho hậu nhân có cơ hội được chiêm ngưỡng và sùng bái như thế nào.
(*Cố Khải Chi: hoạ sĩ nổi tiếng thời nhà Tấn)
Vân Ỷ Phong tựa vào ngực hắn, tiếp tục cầm cọ đến là hào hứng. Tuổi thơ của hắn nhiều trắc trở, không thể so với hoàng tộc có người dạy cho cầm kì thi hoạ, cùng cũng lắm chỉ được đọc một ít sách viết một ít chữ, cho nên đánh đàn hay vẽ tranh, đều chỉ là vui thú mà hắn tìm đến khi đã lớn lên. Quý Yến Nhiên thấy tinh thần hắn không tệ, nên cũng không giục nữa, chỉ cầm lấy cổ tay trắng mịn của đối phương, cẩn thận vẽ thêm một chút, nơi này một lùm hoa, chỗ kia một con cá, cứ thế kín đặc cả tờ giấy tuyên thành.
"Loạn thì loạn thôi." Quý Yến Nhiên thích thú vuốt ve cổ tay hắn không buông, lại hôn lên bên mặt đối phương một cái, "Có ta ở đây, đừng nói là Trân Bảo điện, ngay cả Kim Loan điện, Vân nhi muốn treo bao nhiêu cũng được."
Giang Lăng Phi vừa bước vào sân đã trông thấy hình tượng hoang dâm vô độ như thế, lập tức lui về phía sau, bình tĩnh nói: "Thực không giấu diếm, ta bị mù."
Quý Yến Nhiên kiên nhẫn quan tâm, mù thì đi chữa đi, chưa khỏi thì đừng về.
"Mai tiền bối đang châm cứu cho thúc phụ rồi." Giang Lăng Phi tiến đến, kéo xem giấy tuyên trên bàn, "Cho ta xem với, tranh này... hô!"
Quý Yến Nhiên lạnh lùng liếc mắt: "Tranh này sẽ được treo ở trong Trân Bảo điện."
Giang Lăng Phi thuần thục tán thưởng: "Thế thì Trân Bảo điện lời quá rồi còn gì, một mình bức này đã đủ đánh bại cả mười bức của người khác." Bởi vẽ nhiều gấp mấy kia mà, danh gia người ta vẽ cô sơn nước cạn, Vân môn chủ thì... cái gì cũng vẽ, từ sông núi cho đến chim cỏ, lại cộng thêm cả vài câu thơ sến sẩm, nhìn như chỉ hận không thể lấp kín luôn cả trang giấy.
Xem ra viết chữ đẹp, chưa chắc vẽ đã đẹp.
Giống như có tu vi võ thuật cao cường tuyệt phẩm, chưa chắc đánh đàn đã dễ nghe.
Giang Lăng Phi hắng giọng, nhanh chóng tránh xa chủ đề nguy hiểm này, tránh trường hợp nịnh nọt không đúng, lại bị hồ bằng cẩu hữu uy hiếp đánh đập tàn bạo, thuận miệng nói: "Ta vừa đi qua Thiên Nga lâu, thấy cửa lớn đóng chặt, gia đinh ra vào cũng rất ít, chưa gặp được Đại ca đã bị quản gia bên đó đuổi đi."
"Vốn là người sẽ nghiễm nhiên lên chức, tự dưng lại thất thế, còn mặt mũi nào mà gặp người." Vân Ỷ Phong đặt bút xuống, "Nếu là kẻ nào mặt dày vô sỉ thì không nói, đằng này Đại thiếu gia từ nhỏ đã được dạy cho nề nếp quy củ, ăn nói vẫn luôn cao cao tại thượng, giờ ngã ngựa như thế... Trong nhà có ai thân cận thì khuyên nhủ hắn một chút, dù sao thì đời vẫn phải sống."
"Thời điểm này, làm gì có ai trong Giang gia dám bén mảng đến Thiên Nga lâu nữa." Giang Lăng Phi bẻ đôi quả lựu, chọn hạt mọng đưa hắn, chậc lưỡi nói, "Có khi đi qua cũng phải đi đường vòng."
Lựu nhìn đỏ rực, lại cực chua, Vân Ỷ Phong cũng đút cho Quý Yến Nhiên một hạt, nhìn hắn cười không ngừng. Giữa khung cảnh ngươi ngươi ta ta dào dạt tình cảm như thế này, Giang Tam thiếu thấy mình như đang phát ra hào quang vạn trượng, chói mù con mắt, cảm giác dư thừa, chua xót không thôi, vừa xoay người định rời đi, liền gặp Nguyệt Viên Viên hớt hải chạy vào, phấn khích nói: "Mai tiền bối bảo ta đến báo cho thiếu gia, Chưởng môn tỉnh lại rồi!"
-
Lời tác giả:
Tiêu vương điện hạ: Hoàng huynh, ngươi xem thử bức tranh này đi, ta định treo nó trong Trân Bảo điện.
Lý Cảnh:???????????
-
vtrans by xiandzg
——dải phân cách xàm nhảm——
Còn trẻ mà đã cai giữ một vùng biên cương an ổn bao nhiêu năm trời, lại kí được cả hiệp ước khiến các bộ tộc chung sống hoà bình, một lô xích xông thành tựu như thế mà bị tên bỏ mẹ kia kêu bình hoa =))) làm giờ không thể nào ngừng tưởng tượng ra plot bình hoa họ Quý và kim chủ họ Vân =)))))))))
Đùa chứ cá nhân mình càng đọc lại càng thấy thích Tiêu vương nhiều hơn, cả IQ lẫn EQ đều có thừa, nhìn tưởng cà lơ phất phơ nhưng ứng xử rất ưng, thẳng thắn đúng lúc, khéo léo đúng chỗ, trong tình yêu thì không chỉ biết sủng ái mà còn cực tinh tế chu đáo. Truyện chủ thụ nên có thể hình tượng không được khắc hoạ rõ, đôi khi đọc được comment trên TG đánh giá ảnh mà buồn, cả buồn buồn lẫn buồn cười, chỉ muốn nói nếu họ đọc kĩ thì sẽ cảm nhận được nhiều hơn về ảnh qua những chi tiết vụn vặt rải rác thôi mà. Mình nói thế này không phải vì bất mãn hay đòi công đạo gì cho Tiêu vương, chỉ là trải lòng chút xíu nhân dịp vụ bình hoa kia một lần nữa làm mình sôi máu =))))
Mà thôi dù thế nào cũng không đến lượt mình nhiều chuyện, ảnh đã có kim chủ họ Vân vừa thương vừa sủng, còn hơn cái thân già này vẫn đang xếp số chờ vào hậu cung anh Cảnh được nửa năm rồi😢
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT