Nếu như có người nói với Phương Viêm rằng mỗi ngày hãy kiên trì rửa mặt, bởi vì hắn ta muốn đánh vào mặt hắn, sợ là Phương Viêm đã sớm xông lên liều mạng với tên đó. Nhưng người nói ra lời này lại là Diệp Ôn Nhu, Phương Viêm đã nhiều lần xông lên liều mạng với cô ta… Nhưng không thắng được.

Đối với thầy Phương Viêm, nếu như có một ngày có thể đánh thắng được Diệp Ôn Nhu, hắn nhất định sẽ xông lên hôm cô ta một cái… Hắn không đánh cô ta, hắn muốn “mần nhục” cô ta.

Có đôi khi, miệng khiến người ta tổn thương sâu sắc hơn so với nắm đấm.

Phương Viêm đã chuẩn bị xong hết thảy, chỉ còn thiếu đánh ngã Diệp Ôn Nhu mà thôi.

Có người nói: Nắm đấm mới là đạo lý vững chắc nhất.

Trong mắt Phương Viêm, những lời này quả là chân lý.

Diệp Ôn Nhu dựa vào cái gì mà dám khi dễ hắn như vậy? Còn không phải vì nấm đấm của cô ta cứng hơn hắn một chút sao? Bằng không, cô ta dám khi dễ hắn thử xem? Hắn đã sớm đánh cho ba mẹ cô ta cũng nhìn không ra cô ta.

Nghe Phương Anh Hùng nói xong… Phương Viêm vừa gấp, vừa tức.

Gấp là vì con quỷ nhỏ Diệp Ôn Nhu kia vẫn còn nhớ thù. Hơn nữa bất kỳ lúc nào cũng có thể đến Hoa Thành tẩn cho hắn một trận.

Tức chính là vì cô ta dám lên tiếng uy hiếp hắn trước mặt nhiều người như vậy, có phải là quá không nể mặt hay không?

Phương Viêm đập bàn một cái, quát lớn:

- Lẽ nào lại như vậy, người của Diệp gia dám đến địa bàn của Phương gia ta giương oai, còn luôn miệng muốn đánh đệ tử Phương gia… Vinh nhục mình tôi chẳng là gì cả, nhưng thể diện của Phương gia chúng ta đặt đâu? Tôn nghiêm ở đâu? Khinh người quá đáng. Thật sự là khinh người quá đáng.

Phương Viêm nhìn Phương Anh Hùng, hỏi:



- Sư phụ anh có mặt ở đó không?

- Có. - Phương Anh Hùng gật đầu.

- Hắn không nói gì?

- Có nói. - Phương Anh Hùng lấy đi cái ly trước mặt Phương Hảo Hán, lo lắng hắn không khống chế nổi lại nuốt thêm cái ly này vào bụng.

- Nói cái gì? - Phương Viêm hỏi.

- Sư phụ… Lão nhân gia nói… - Phương Anh Hùng nhìn vẻ mặt của Phương Viêm, cẩn thận từng li từng tí nói. - Nên làm như vậy.

- …

Phương Viêm thiếu chút phun ra một ngụm máu tươi.

Lão tửu quỷ kia… Hắn ta vẫn là Phương gia người? Có còn là đồ đệ của ông nôi, sư huynh của hắn không? Giờ phút này còn đi nói chuyện giúp phụ nữ?

Đối với người phụ nữ Diệp Ôn Nhu này, người Phương gia gần như không ai thích cô ta. Bởi vì cô ta một lần lại một lần không chút lưu tình đánh cho Phương Viêm da tróc thịt bong, răng gãy, chân cũng gãy, thật sự là khiến Phương gia mất hết thể diện. Người Phương gia sao có thể thích thiên địch của mình?

Sở dĩ nói gần như mà không nói tuyệt đối là vì Phương gia vẫn còn một người yêu thích cùng tán thưởng cô ta, đó chính là đại sư huynh của Phương Viêm - Lão tửu quỷ.

Cũng không biết lão tửu quỷ nhìn trúng Diệp Ôn Nhu chỗ nào, còn nói cô nương này tính cách thẳng thắn, là người đại khí, tiền đồ bất khả hạn lượng. Hơn nữa, Diệp Ôn Nhu còn có một đam mê hợp ý lão tửu quỷ.

Cô ta uống rất tốt, hai ba cân bạch tửu nồng độ cao chứ chẳng chơi. Ngay cả lão tửu quỷ đấu rượu cùng cô ta cũng chỉ có tước vũ khí đầu hàng, cam bái hạ phong.

Những năm qua, Diệp Ôn Nhu trở thành tri kỷ của lão tửu quỷ, hắn đối đãi với cô ta còn tốt hơn nhiều so với tiểu sư đệ nhà mình.

Phương Viêm chỉ vào Phương Anh Hùng cùng Phương Hảo Hán, nói:

- Trở về. Hai người mau về cho tôi. Sư phụ các người đối xử với tôi như vậy, còn mặt mũi đưa các người đến chỗ tôi ăn không ngồi rồi à? Xéo, xéo ngay!

- Tiểu sư thúc, sư phụ bảo chúng tôi đến bảo hộ cậu. - Phương Hảo Hán thành thật nói.

- ...

Phương Anh Hùng vỗ cánh tay Phương Hảo Hán một cái, ra hiệu hắn đừng tiếp tục nói nữa.

Liếc nhìn Phương Viêm, Phương Anh Hùng bày ra khuôn mặt tươi cười nói:

- Tôi cùng Hảo Hán... Hai huynh đệ tôi đương nhiên đứng về phía tiểu sư thúc. Diệp Ôn Nhu... tiểu thư không liên quan một văn tiền đến chúng tôi. Đúng không? Từ nhỏ đến lớn, người tôi cùng Hảo Hán sùng bái nhất chính là tiểu sư thúc. Mộng tưởng to lớn nhất của chúng tôi chính là theo chân tiểu sư thúc xông pha chân trời góc bể, hành hiệp trượng nghĩa, trở thành Anh Hùng Hảo Hán thật sự.

Phương Anh Hùng vốn muốn gọi thẳng tên Diệp Ôn Nhu, nhưng nghĩ đến tác phong hung hăng càn quấy của người phụ nữ kia, hắn vội thêm hai chữ “tiểu thư” phía sau.

Phương Hảo Hán ở bên cạnh gật đầu, nói:

- Đúng là như vậy.

Phương Viêm khẽ thở dài, biết rõ hai tên ăn bám nay đã mò đến đây, chỉ sợ không dễ đuổi đi.

Hắn nhìn Phương Anh Hùng, hỏi:

- Các người tới, cha mẹ ta có biết không?

- Lão gia cùng phu nhân đều biết.

- Bọn họ có nói gì không?

- Cái gì cũng không nói.

- Vậy là giả vờ không biết. - Phương Viêm nói. - Cha tôi... Ông ấy không nổi giận à?

Phương Anh Hùng nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:

- Tôi không biết. Bất quá, hôm thiếu gia chạy trốn, lão gia đã đập nát thư phòng của mình...

- ...

Phương Viêm rất muốn đánh người. Muốn đánh cho cái tên Phương Anh Hùng phì đầu mập não nhìn cũng biết không phải dạng tốt lành này một trận.

Có người đùa giỡn tình cảm của người khác như vậy hả? Lão đầu tử đập nát thư phòng mà ngày thường hắn trân quý nhất, không dễ dàng gì cho người khác vào, chẳng lẽ anh còn không biết hắn có nổi giận không à?



Phương Viêm cảm thấy hiện tại bản thân rất yếu ớt, rất bất lực.

Phương Anh Hùng phát giác ánh mắt hệt như sát nhân của Phương Viêm, lắc đầu liên hồi, vẻ mặt thành thật nói:

- Tôi thật không biết. Tâm sự của lão gia, những đồ tử đồ tôn như chúng tôi sao có thể đoán được?

- Phương Anh Hùng, anh mà còn chọc tôi thì xéo mẹ nó đi. - Phương Viêm mắng. - Cho dù không chọc tôi thì ăn xong biết cơm này cũng cuốn xéo. Tôi không thể chứa chấp các người, hiện tại bản thân tôi còn khó bảo toàn. Bất kỳ lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn.

- Chúng tôi theo tiểu sư thúc chạy trốn. - Phương Anh Hùng rất có nghĩa khí. - Nhiều người có thể chăm sóc lẫn nhau.

- Đúng, chính là như vậy. - Phương Hảo Hán gật đầu.

Cửa phòng bao bị mở ra, một nam phục vụ bưng một cái thố sứ bước đến. Bên trong là đậu hoa ngư có bỏ thêm rất nhiều ớt.

Phương Viêm cầm đôi đũa đã dùng nước trà rửa sạch, nói:

- Ăn cơm ăn cơm, cơm nước xong xuôi, hai người các anh liền xéo cho tôi.

Động tác của Anh Hùng Hảo Hán thoạt nhìn rất không có khí khái của anh hùng hảo hán. Hai người xé đũa tiện lợi ra, chẳng quan tâm ớt đỏ rực phủ bên trên cùng với váng dầu đang nổi lềnh bềnh, gắp một miếng cá cho vào mồm. Bị phỏng đến oa oa chửi bậy cũng vẫn không nở nhổ ra.

Phương Viêm rất là cao quý lãnh diễm liếc nhìn bọn họ, nói:

- Món này, tôi thường xuyên ăn.

Sau khi nói xong, lại cảm thấy trong lòng chua xót không chịu được. Nếu còn ở nhà, sơn trân hải vị... cái gì cũng có, dạng mỹ thực gì mà không ăn được?

Lúc đóng cửa chuẩn bị đi, phục vụ viên còn hiếu kỳ đánh giá ba người trong phòng, không biết là đang tìm kiếm điều gì.

Thời điểm món thứ hai được bung lên, người đưa đồ ăn là một ông chú trung niên có thân hình cường tráng, khuôn mặt bóng nhẫy.

Ông chú trung niên đặt một mâm bánh nướng lên mặt bàn, tươi cười nói:

- Ba vị tiểu huynh đệ, thật ngại quá, quấy rầy một chút...

Phương Viêm nhìn người đàn ông trung niên, hỏi:

- Có việc?

- Chuyện đó... Là như thế này... Nghe một cô bé ở chỗ chúng tôi nói, ở đây có một vị tiểu huynh đệ có thể ăn sống thủy tinh?

- Chẳng lẽ ông còn có thể đun sôi thủy tinh lên ăn? - Phương Viêm hỏi lại.

Vốn dĩ tâm trạng của hắn đã không tốt, nữ phục vụ kia đem chuyện của bọn họ đi nói khắp nơi lại càng khiến hắn cảm thấy không thoải mái. Cho nên giọng điệu nói chuyện với ông chú trung niên này cũng chẳng lấy gì làm thân thiết.

- Ha ha, tiểu huynh đệ thực hài hước. Thực hài hước. - Ông chú trung niên có hơi xấu hổ. Tuy nhiên, thoạt nhìn năng lực kháng đòn của hắn cực mạnh, vẫn không từ bỏ mục tiêu của mình, nhìn Phương Viêm nói. - Là như vầy, vừa rồi lúc cô bé đó nói có người ăn được thủy tinh, bên ngoài không ít khách nghe được. Có một bàn muốn mời vị tiểu huynh đệ ăn thủy ra ra ngoài biểu diễn cho bọn họ xem một chút...

Sắc mặt Phương Viêm càng thêm âm u, chỉ chỉ ra cửa, nói:

- Đi ra ngoài.

Ông chú trung niên còn muốn khuyên nữa:

- Tiểu huynh đệ, cậu cân nhắc một chút. Nếu như đồng ý, bọn họ sẽ thanh toán bữa ăn hôm nay cho mấy vị. Cả nhà cùng vui đúng không?

Phương Viêm bị người này chọc cho nổi điên, hắn nhếch môi cười, nói:

- Ông là chủ tiệm?

- Đúng. Tôi họ Hứa. Hứa Tân. - Người đàn ông trung niên cườu ha hả duỗi tay về phía Phương Viêm, nói. - Cám ơn tiểu huynh đệ đã ghé quán của tôi.

Phương Viêm không bắt tay ông chủ béo, mà chỉ chỉ ra cửa, nói:

- Biết được ông là chủ tiệm là được rồi. Bây giờ ông có thể ra ngoài, cái tiệm này của ông... Sau này tôi không tới nữa.

- Cậu... Tôi ra nói với mấy người kia một câu, nếu tiểu huynh đệ đã không muốn thì thôi vậy. Chúc các vị ngon miệng. - Sắc mặt người đàn ông trung niên không vui, cuối cùng vẫn xoay người ra khỏi phòng bao.

Phương Hảo Hán nhìn Phương Viêm, nói:

- Tôi đi ăn cho bọn họ nhìn một cái, dù sao tôi cũng chưa ăn no.

- Đúng đó. Còn có thể lời được một bữa cơm. - Phương Anh Hùng phụ họa



Cạch...

- Hai người có muốn ở lại không?

Phương Anh Hùng cùng Phương Hảo Hán lvội vàng gật đầu. Bọn họ ngàn dặm xa xôi chạy đến tìm Phương Viêm, không phải là muốn cùng hắn “đả thiên hạ” sao?

- Vậy thì nghe tôi. - Phương Viêm nói. - Ăn cơm.

Phương Anh Hùng cùng Phương Hảo Hán khẽ gật đầu, lại bắt đầu vùi đầu ăn.

Loảng xoảng keng...

Cửa phòng bao bị người bên ngoài một cước đá văng. Bởi vì chất lượng ván cửa không thực sự tốt, thoạt nhìn lung la lung lay, bất kỳ lúc nào cũng có thể rớt ra.

Chỉ thấy người trung niên vừa rời khỏi phòng bao - ông chủ tiệm Hứa Tân - đang ngắn trước người một đám niên, miệng không ngừng giải thích điều gì đó.

Đám thanh niên kia căn bản không coi Hứa Tân ra gì, hung hăng xông thẳng vào phòng bao.

Tên đầu đinh cầm đầu đánh giá Phương Viêm cùng Anh Hùng, Hảo Hán, nói:

- Giờ sao đây? Nói nhẹ nhàng bảo các người ra ngoài giúp vui một chút... Không nể tình đúng không? Bọn mày đã không cho huynh đệ bọn tao mặt mũi, vậy thì tao cũng sẽ khiến bọn mày mất mặt.

Phương Viêm nhóp nhép nhai cá, cười cười nói:

- Có mặt mũi tôi mới cho các người mặt mũi, không có mặt mũi thì bảo tôi cho mặt mũi gì? Muốn người khác nể mặt mình, trước tiên phải xem cái mặt của mình ở đâu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play